Chương 524: Thì ra anh đều biết (34)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Khuynh Thành nghe được câu này, thân thể run rẩy một chút, một giây sau, liền bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Thời, mắt cô hiện lên việc không thể tin, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cánh môi run rẩy, thật lâu, mới lên tiếng, hỏi: "Anh đã biết thứ gì?"
"Em không muốn để cho tôi biết thứ gì!" Chuyện ba năm trước đây, anh đều giấu nó trong lòng hàng đêm, nửa đêm tỉnh mộng, một khi anh nhớ tới, liền sẽ cảm thấy tâm phiền ý loạn, giờ này phút này, đột nhiên thốt ra, ngược lại để anh không còn cố kỵ, gọn gàng mở miệng nói ra từng chữ với Cố Khuynh Thành: "Không muốn để cho tôi biết, em và Trần Mặc Thâm cùng đi Chu Trang ba đêm sao? Không muốn để cho tôi biết, trong ba đêm này, em theo Trần Mặc Thâm đi dạo hết mỗi một ngõ ngách của Chu Trang sao? Hay là không muốn để cho tôi biết, trong ba đêm này, em và Trần Mặc Thâm ở cùng trong một gian phòng?"
Mỗi một câu Đường Thời chất vấn, khiến sắc mặt Cố Khuynh Thành trắng thêm, Đường Thời nắm lấy đồ trên bàn, ném lung tung trên đất.
Nương theo lời anh nói, đồ trên bàn sách, cũng đều bị anh ném không còn gì.
Cố Khuynh Thành dùng lực nắm chặt tay, cô vốn cho rằng ba năm trước đây, là một chuyện không có gì ngoài cô và Trần Mặc Thâm, không người nào biết được, thế nhưng không hề nghĩ tới, Đường Thời lại đã sớm biết...
Khó trách ba năm trước đây, ba năm trước đây anh ngủ với mình, lại châm chọc khiêu khích không muốn mình như vậy...
Cô thua thiệt, vẫn cho là mình giấu diếm thành công.
Thì ra, anh biết tất cả mọi chuyện.
Cố Khuynh Thành nhìn Đường Thời, động môi, cuối cùng cũng chỉ phun ra mấy chữ: "Thì ra, anh đều biết."
"Đúng, tôi đều biết."
lần đầu tiên của cô, là anh.
Thế nhưng này cũng hiểu được, đó công cụ cô giữ lại để lên giường với anh, về sau có thể thuận ý gả cho anh.
Trong lòng cô, lần thứ nhất này, có thể cô muốn để lại cho Trần Mặc Thâm.
Không có ai biết, năm đó khi anh biết cô và Trần Mặc Thâm hẹn nhau qua Chu Trang, anh cũng lẻ loi một mình đi suốt đêm, cảm thụ việc biết bọn họ ngủ ở trong một gian phòng.
Một ngày bằng một năm, từng giây từng phút đều là tra tấn.
Anh liền ở ngoài nhà trọ của họ, anh nhìn chằm chằm gian phòng của họ, khô cằn ngồi suốt cả đêm.
Đó là việc đời này anh nghĩ tới, đều cảm thấy đó là thời gian vạn phần dày vò, tối tăm nhất.
Anh có thể nhịn, cô vì Cố gia gả cho anh, anh cũng có thể chịu đựng cô không yêu anh, nhưng mà, anh lại không thể chịu đựng được, cô có thể yêu người khác, lại chỉ lợi dụng anh.
Đều nói, yêu sâu nhất, mới có thể gây tổn thương sâu nhất.
Câu nói này, tuyệt không giả... Anh tận mắt nhìn thấy, tâm của mình, bị cô dùng dao khứa như thế nào, một chút một chút xẻ thành từng mảnh.
Càng buồn cười hơn là, lần thứ nhất của cô, anh chờ mong như vậy, thương yêu như vậy, thậm chí đều không đành lòng ςướק đi lần thứ nhất, chẳng qua lại là cô bố thí lại cho anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc