Lập tức, Cố Khuynh Thành bỗng dưng dừng lại động tác uống nước, sau đó nét mặt của cô càng trở nên cứng ngắc.
Hôm qua lúc buổi tối, dường như cô đã hiểu chút gì, chỉ là có chút sợ, không dám nghĩ sâu, nhưng mà bây giờ, cái ý niệm này, lại không hiểu sao bị cô nghĩ ra, để cho cô cũng không còn cách nào trốn tránh.
Kỳ thực thời điểm trước, Đường Thời cũng ở trong lòng cô, sở thích chán ghét của anh, cô đều nhớ kỹ, sau đó một lòng một dạ lấy vui sướng của anh làm niềm vui, lấy chán ghét của anh là điều ghét, cô cũng quan tâm anh, thế nhưng quan tâm này cũng là chỉ muốn anh được vui vẻ, thậm chí khi đó bản thân, thấy anh ở cùng một chỗ với các cô gái khác, cũng đềutâm tình lặng như mặt nước, không thấy có gì lớn không, chỉ cần anh cuối cùng anh cưới cô là tốt rồi.
Thế nhưng không biết bắt đầu khi nào, cô lại phát giác, những suy nghĩ đó của bản thân bỗng nhiên không chút tiếng động phát sinh thay đổi, cô chợt bắt đầu khát vọng Đường Thời sẽ để ý cô vui vẻ và khổ sở một chút, lúc cô quan tâm anh, không còn nghĩ vì muốn anh càng thích cô hơn, sau đó cảm thấy cô thích hợp làm vợ của anh hơn, mà thực sự lo lắng cho anh, thậm chí thấy anh và những cô gái khác ở cùng nhau, cô phát hiện mình sẽ đứng ngồi không yên, sẽ có một chút xung động muốn kéo anh trở về.
Hơn nữa, trong khi cô không biết lúc nào, cái mổng tưởng muốn gả cho Đường Thời bị Cố gia áp đặt, diễn biến thành bản thân cam tâm tình nguyện.
Cho nên khi Cố thị xảy ra chuyện, cô không hề do dự thay Thịnh Đường làm sáng tỏ, sau đó còn nghĩ trả tiền lại cho anh...
Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành đã cảm thấy càng ૮ɦếƭ người, cô hoàn toàn không hiểu nổi người đàn ông kia, rõ ràng là cô vì tốt cho anh, làm sao anh còn tức giận lớn như vậy?
Cố Khuynh Thành lắc đầu, dứt bỏ những ý niệm trong đầu này, sau đó uống sạch nước ô mai, liếc mắt nhìn thời gian, sau đó tính tiền, trở về bệnh viện.
Cố Khuynh Thành đi tới khoa phụ sản, đợi gần mười phút, lấy được kết quả của mình, sau đó trở về, tìm bác sĩ.
Bác sĩ tiếp nhận kết quả kiểm tra của cô, nhìn chăm chú một hồi, sau đó nói: "Mang thai, không đến 40 ngày."
"Gần đây tôi có ra máu, có sao không?"
"Ra máu là rất bình thường, từ kết quả kiểm tra nhìn lên, không có bất kỳ dấu hiệu sanh non, đề nghị cô từ giờ trở đi, nên dùng vi-ta-min B11, chú ý nghỉ ngơi và ăn uống." Bác sĩ vừa nói, một bên vừa lấy một ít thuốc cho Cố Khuynh Thành, sau khi lấy xong, bà lại dặn dò với Cố Khuynh Thành: " Đúng rồi, ba tháng đầu là thời kì mang thai không ổn định nhất, đề nghị mọi người không nên sinh hoạt, mặt khác ít ăn thức ăn nguội, còn nữa, không nên dùng thuốc, một ít bệnh nhẹ có thể cố chịu, thuốc rất ảnh hưởng đối với thai nhi."
Cố Khuynh Thành nghe bác sĩ dặn, nhớ hết từng cái trong lòng, sau đó nhận thuốc và kết quả kiểm tra từ tay bác sĩ, khi cô xoay người muốn đi ra khỏi phòng bác sĩ, cô bất chợt nhớ tới cái gì, quay đầu, hỏi một câu: " Vitamin này? Có thể uống không?"
Cố Khuynh Thành vội vã lấy từ trong túi ra Vitamin Đường Thời để cho cô uống, đưa cho bác sĩ.
Bác sĩ mở nắp lọ ra, nhìn vào bên trong, nhíu mày lại, sau đó đổ một viên thuốc ra, cầm ở trước mặt nhìn kỹ, sau đó nhìn Cố Khuynh Thành như người tâm thần nói: "Tiểu Thư, cô có phải lầm không, đây đâu phải Vitamin, đây là Tђยốς tгáภђ tђคเ lâu dài."