Chỉ là bộ phim vốn hài hước, diễn đến nửa sau, trong lúc bất chợt trình diễn một đoạn giường chiếu hoạt - sắc - sinh - hương.
Hình ảnh, một nam một nữ, quần áo xốc xếch, ôm cùng một chỗ thật chặc, hôn đến lửa nóng, lập tức hai người liền không chờ đợi, ở trong phòng rửa tay trật hẹp, triển khai lửa nóng quấn quýt si mê.
Hình ảnh vô cùng tươi đẹp, màn ảnh quay cực kỳ tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt cô gái và người đàn ông lộ ra.
Hiệu quả âm thanh cực tốt, truyền ra khiến cho người ta đỏ mặt tim đập.
Trong phòng vốn mang bầu không khí ấm áp, trong nháy mắt trở nên lúng túng.
Cố Khuynh Thành nắm miếng khoai tây chiên, dần dần rũ mi mắt xuống, Đường Thời lại nhìn chằm chằm màn hình TV, liền cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô, trong đầu hiện lên xung động, toàn bộ đều là hình ảnh của anh và Cố Khuynh Thành.
Cũng không biết có phải ở gần hay không, hay bản thân cấm dục quá lâu, càng kiềm nén, càng cảm thấy cả người sắp nổ tung.
Tay anh vô ý thức sở ở trên thảm, nắm tay Cố Khuynh Thành.
Anh nuốt nước bọt, ở trong cả căn phòng đều chỉ có tiếng kêu mập mờ của cô gái đang kịch liệt trên TV, cuối cùng anh có chút không kiềm chế được đẩy ngã Cố Khuynh Thành lên thảm nhung, người liền không kịp chờ đợi áp lên.
Anh chặn môi của cô, hôn kịch liệt, tay không kịp chờ đợi ૮ởเ φµầɳ áo của cô.
Hô hấp của anh, trở nên gấp gáp cực nóng, anh hôn cô thật sâu, như là nhớ tới cái gì đó, bất chợt kéo ra khoảng cách môi cô, sau đó tiến đến bên tai của cô, dùng sức thở hổn hển, thấp giọng hỏi: “Khuynh Khuynh, có thể chứ?”
Khuôn mặt Cố Khuynh Thành không khắc chế nổi hồng lên, thân thể cũng không khống chế được căng thẳng.
Đường Thời thở dốc vài cái, như là không nhịn được, tay nâng má cô lên, lại hung hăng hôn cô một lần nữa.
Anh tinh tường cảm giác được cô gái dưới thân, từ từ trở nên cứng ngắc.
Anh càng dùng sức hôn cô, mãi cho đến cuối cùng khi anh sắp cởi hết quần áo cô ra, anh phát hiện thân thể của anh đã giống như tảng đá cứng rắn, anh nuốt mạnh nước bọt, cứng rắn đem môi của mình rời khỏi Cố Khuynh Thành, nhìn chằm chằm mắt của cô, kêu lên một tiếng “Khuynh Khuynh”, như là muốn nói gì, cuối cùng lại cũng không có nói, chỉ là chôn đầu ở cổ của cô, dùng sức ngửi mùi trên người cô, tay nắm chạt lấy thảm.
Sau đó, anh chợt từ trên người cô đứng lên, cũng không thèm nhìn cô, thuận tay chỉnh lại quần áo của mình, sải bước rời đi.
Đường Thời kéo cửa phòng ngủ đi ra, vừa lúc thấy Trương Tẩu bưng hoa quả đi lên.
”Thời thiếu gia, muốn ăn...” Trương Tẩu chỉ nói hai chũ, thấy sắc mặt Đường Thời lạnh lẽo, sợ đến nỗi lập tức không có lên tiếng, đứng ở một bên, nhường đường.
Đường Thời không nói một lời rời đi.
Lúc này trên TV, lại đổi thành đoạn khôi hài.
Cố Khuynh Thành ngẩn ngơ nằm trên sàn nhà, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nh, hơi có vẻ mờ mịt.
Rốt cuộc cô đã đắc tội Đường Thời ở chỗ nào? Tại sao anh lại năm lần bảy lượt giở mặt rời đi?
Trương Tẩu đợi khi Đường Thời đi vào thư phòng, mới bưng hoa quả đi tới, bà để đĩa hoa quả ở một bên, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành quần áo xốc xếch, cau mày hỏi: “Cố Tiểu Thư, Thời thiếu gia bị sao vậy? Vừa rồi còn rất tốt mà, tại sao bất chợt đã nổi giận?”