Sáng sớm hôm sau, Cố Khuynh Thành tỉnh lại, rửa ráy mặt mũi, còn liếc mắt hai cái sang phòng Đường Thời, sau đó cách tay vịn lan can, nhìn Trương Tẩu đang bận trong phòng bếp, Cố Khuynh Thành ngẫm lại, liền cất bước, xuống lầu, lúc đi ngang qua phòng bếp, lên tiếng chào Trương Tẩu: "Chào...!
"Cố Tiểu Thư, cô dậy rồi, muốn ăn chút gì không?"
Cố Khuynh Thành tiến lên trước, làm bộ xem một vòng bữa sáng Trương Tẩu làm, sau đó chỉ vào bát sứ đóng nắp, có mùi thuốc hỏi: "Đây là cho cháo thuốc cho Đường Thời sao?"
"Đúng vậy, Cố Tiểu Thư, tôi đang chuẩn bị đưa lên."
Cố Khuynh Thành đảo tròng mắt, nói: "Tôi mang cho."
Trương Tẩu chỉ là cho rằng tối hôm qua, Thời thiếu gia lo lắng Cố Tiểu Thư nghỉ ngơi, nên mới để cho cô đi nghỉ ngơi, cho nên bây giờ nghe được Cố Khuynh Thành chủ động mang cháo, liền không hề do dự đồng ý.
Cố Khuynh Thành bưng cháo, đi tới phòng ngủ chính, cô gõ cửa một cái, mới đẩy cửa đi vào.
Đường Thời đã tỉnh lại, khí sắc nhìn qua tốt hơn rất nhiều so với hôm qua, dựa người vào gối, trong tay cầm một phần báo.
Cố Khuynh Thành để cháo ở một bên, cầm bát lên, lúc múc cháo, nói một câu với Đường Thời nói một câu: "Ăn sáng đi."
Đường Thời ngước mắt lên, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành phát hiện trên mặt người đàn ông, cũng không có hiện ra bất kỳ không vui, lúc này mới âm thầm hạ tâm.
Nhưng mà, khi Cố Khuynh Thành bưng cháo, ngồi ở bên cạnh Đường Thời, cô vẫn giải thích một tiếng: "Trương Tẩu có chút bận."
Đường Thời nhìn chằm chằm báo, nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau một lúc lâu, liền đem khép báo lại, ném ở một bên, thuận thế liếc bát trong tay Cố Khuynh Thành một cái.
Cố Khuynh Thành cầm muỗng lên, múc một thìa cháo, đút tới bên miệng Đường Thời.
Nét mặt Đường Thời cũng không có biểu tình quá lớn, há miệng ra uống vào.
Cố Khuynh Thành cũng nói không nên vì sao, tâm tình trở nên vui vẻ, trước kia, cô chiếu cố Đường Thời, cũng làm công việc tương tự, chuyện phải làm, chưa nói tới thích cũng chưa nói tới không thích, nhưng bây giờ, cô lại phát hiện, bản thân rất thích chiếu cố Đường Thời như vậy.
Cô lưu luyến không rời cho Đường Thời ăn hết một chén cháo thuốc, hơi có vẻ chưa thỏa mãn, không nhịn được nhẹ giọng hỏi một câu: "Có muốn uống nữa hay không?"
Đường Thời khoát khoát tay.
Cố Khuynh Thành có chút chán nản để bát cháo ở một bên, sau khi ăn xong nửa giờ mới có thể uống thuốc, hiện tại Đường Thời hình như cũng không cần cô chiếu cố gì cả, Cố Khuynh Thành mở to đôi mắt đen nhánh, cô liếc qua một hôig, nhìn thấy khóe môi Đường Thời dính một chút cháo, nhất thời như là phát hiện cái gì đó ngạc nhiên, lập tức vươn tay, rút khăn giấy từ một bên ra, cúi người, lau trên miệng Đường Thời.
Đường Thời nhìn chằm chằm tờ báo, trong lúc bất chợt cảm giác được Cố Khuynh Thành tới gần, anh ngẩn người một chút, lập tức cảm giác được ngón tay Cố Khuynh Thành chạm vào khóe môi của mình.
Thân thể anh khẽ run một cái, ánh mắt hơi dời xuống.
Sáng sớm Cố Khuynh Thành rời giường mặc chính làáo ngủ màu đen tối hôm quaTrương tẩu đưa cho, hơi trễ иgự¢, lúc cô cúi người lau miệng cho Đường Thời, vừa may đem cảnh xuân của bộ иgự¢, đúng lúc chống lại toàn bộ ánh mắt Đường Thời.
Cảnh trí hiện lên trước mặt người đàn ông, khiến anh cau mày một cái, chẳng qua là cảm thấy khí huyết quay cuồng, lập tức nhắm mắt lại, mặt lạnh, mở miệng nói với Cố Khuynh Thành: "Tôi mệt rồi, muốn một mình nghỉ ngơi."