Chương 384: Từng bước thăm dò (4)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đường Thời dưới ánh sáng TV yếu ớt, nhìn chằm chằm cô gái dưới thân, bởi vì e lệ, lông mi của cô như là cánh bướm, vẫn không ngừng run rẩy.
Đường Thời cúi đầu, hôn môi Cố Khuynh Thành, hôn triền miên nghiêm túc, sau đó đẹp đầu ngón tay thon dài, rất nhanh cởi bỏ quần áo hai người, hôn nóng bỏng, rơi toàn thân Cố Khuynh Thành.
nếu như yêu sâu đậm một người, đối với thân thể của người đó mê muội vô cùng, hận không thể mỗi đêm mỗi giờ mỗi phút có thể ôm cô làm chuyện đó.
Mặc dù gần đây phương diện này giữa anh và cô làm rất nhiều lần, thế nhưng Đường Thời như trước buổi tối càng kịch liệt hưng phấn.
Lúc kết thúc, hơi thở Cố Khuynh Thành mong manh nằm trên giường, ngay cả động cũng lười động.
Đường Thời ghé vào trên người cô, chờ hô hấp đều đặn, liền ôm cô vào nhà tắm.
Cách hơi nước, bóng người trước mặt trở nên có chút không rõ, kích thích Đường Thời không thể nhịn được, tình sinh ý động tiến nhập thân thể Cố Khuynh Thành một lần nữa.
Một lúc lâu, mới kết thúc kiều diễm, Cố Khuynh Thành triệt để mệt mỏi ngồi phịch ở trong lòng Đường Thời, cô giống như ngủ mà không phải ngủ vùi ở trong lòng Đường Thời, tùy ý người đàn ông tẩy rửa thân thể hai người.
Đường Thời cầm khăn tắm bọc Cố Khuynh Thành lại, lau sạch thân thể cô, ôm ra khỏi phòng tắm, đem máy sấy sấy tóc cho cô.
Lúc sấy được một nửa, Cố Khuynh Thành đã nghiêng người nằm trên chân anh ngủ mất.
Đường Thời bật máy sấy ở mức độsao, nhanh chóng thổi khô mái tóc dài của cô, động tác nhẹ nhàng chậm chạp ôm đến bên giường, trải chăn, đắp lên trên người của cô.
Đường Thời dựa gối, nhìn TV một lát, sau đó như là nhớ tới cái gì, vén chăn xuống giường, đi tới bên ghế sa lon, cầm lấy túi sách của Cố Khuynh Thành, tìm kiếm ở bên trong một lúc, tìm được lọ thuốc ngưng đau.
Thuốc bên trong, đã rỗng tuếch, nguyên bản bàn còn hai viên, đã không còn lại.
Đường Thời nhìn chằm chằm thuốc một hồi, mới quay đầu, nhìn Cố Khuynh Thành đâng ngủ trên giường.
Lẽ nào, trước khi cô và anh làm chuyện đó, đều ăn hai viên thuốc ngưng đau sao?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Đường Thời, bất ngờ cứng đờ, trong lòng của anh, mơ hồ đoán được một ít gì đó.
Tay Đường Thời, theo bản năng nắm thành quyền, bờ môi của anh mím chặt, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành đang ngủ hồn nhiên không biết gì, đáy mắt thoáng hiện tâm tình lỗi lầm phức tạp.
Quá không biết bao lâu, Đường Thời mới quay đầu lại, cúi đầu, nhìn chằm chằm lọ thuốc trong lòng bàn tay, nhìn một hồi, sau đó không chút biểu cảm, bỏ lọ thuốc vào trong túi Cố Khuynh Thành, cũng không thèm liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, mà đi tới ban công.
Bởi vì là thứ bảy, điện thoại di động của Cố Khuynh Thành cũng không đặt chuông báo thức, hôm sau, lúc cô tỉnh lai, ngoài cửa sổ đã sáng choang.
Cửa ban công khẽ khép, có một làn gió mát từ từ thổi vào trong nhà, làm lay động rèm cửa của cửa sổ sát đất.
Cố Khuynh Thành xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt đơn giản một cái, xuống lầu, lượn quanh một vòng, không nhìn thấy Đường Thời, đầu tiên là nhìn sang hồ bơi ngoài cửa sổ, cũng không có một bóng người, cô mới lên lại lầu hai, đi tới thư phòng Đường Thời, vẫn là không có bóng dáng người đàn ông.
Cố Khuynh Thành nghi ngờ nhíu mày, đi tới bên giường, cầm điện thoại di động lên, đang chuẩn bị gọi cho Đường Thời, lại nhìn thấy dưới điện thoại di động của mình, có một tờ giấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc