"Đường tổng... " quản lý bộ tài vụ lần này chẳng qua là mở miệng nói hai chữ, ấn đường Đường Thời liền chau lên, sau đó trực tiếp đem báo cáo hướng trong иgự¢ quản lý bộ tài vụ nhét vào, chỉ chỉ cửa, quản lý bộ tài vụ đại khí cũng không dám phun ra ngoài một chút, run lẩy bẩy đi ra khỏi phòng làm việc Đường Thời, sau đó vẻ mặt buồn rầu trở về phòng làm việc của mình.
Chuyện tình như thế còn có rất nhiều, không đơn thuần là mọi người phạm sai lại không có bị Đường Thời phê bình, thậm chí có nhân viên cùng Đường Thời vừa vặn đi qua trước mặt, thời điểm lập tức đứng ở một bên cung kính khom người chào hỏi, Đường Thời cũng sẽ lễ phép mỉm cười gật đầu, sau đó những nhân viên chào hỏi kia, lập tức hóa đá ngay tại chỗ.
Đường Thời vẫn không hiểu ra sao nghiêng mắt nhìn mấy lần những nhân viên hóa đá kia, sau đó nhìn bộ dáng nhân viên trở nên run sợ, nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, Bộ nhân sự rốt cuộc tuyển cho anh một đống nhân viên kiểu gì vậy, làm sao từng kẻ từng kẻ đều là bệnh thần kinh giống nhau, kì kì quái quái vậy!
Có một số việc, một khi bắt đầu, sẽ phát triển thuận buồm xuôi gió, thuận lý thành chương.
Theo Cố Khuynh Thành xuất viện, đến xác định hôn sự của cô cùng Đường Thời, rồi đến một chiều kia cô cùng anh ở trên ban công chung ᴆụng, hai người liền lặng yên không một tiếng động xảy ra biến hóa.
Có lẽ là bởi vì cô rốt cuộc có thể gả cho Đường Thời, trong lòng áp lực giảm đi rất nhiều, cũng có lẽ là bởi vì Đường Thời gần nhất tâm tình tốt the đó tính tình cũng tốt theo, mặc dù Cố Khuynh Thành không thể nào trở nên không khẩn trương, không sợ hãi, khi đối mặt Đường Thời trong một đêm, nhưng mà cô lại ở trước mặt Đường Thời càng ngày càng tự nhiên.
Kể từ khi hôn sự đã định, mọi chuyện cần thiết trong phòng làm việc Đường Thời, cũng đều rơi vào trên người Cố Khuynh Thành.
Ví dụ như:
Đường Thời muốn uống cà phê, gọi chính là điện thoại nội tuyến của Cố Khuynh Thành.
Đường Thời ở trong phòng làm việc tiếp đãi khách hàng, muốn đưa nước trà, gọi chính là điện thoại nội tuyến của Cố Khuynh Thành.
Đường Thời thúc giục dự án hợp tác cùng công ty khác, gọi chính là điện thoại nội tuyến của Cố Khuynh Thành.
Đường Thời phê duyệt tốt giấy tờ phái người phát ra bên ngoài, gọi chính là điện thoại nội tuyến của Cố Khuynh Thành.
Đường Thời cho mở cuộc họp khẩn cấp, gọi vẫn là điện thoại nội tuyến của Cố Khuynh Thành.
Lại ví dụ như, có người khẩn cấp đưa tới giấy tờ cho Đường Thời, thời điểm thư ký Trương xin chỉ thị Đường Thời, Đường Thời mở miệng nói rất nhanh, để cho Cố Khuynh Thành đưa vào.
Thế cho nên, đến cuối cùng, cả trong công ty, trừ Cố Khuynh Thành có thể ra vào phòng làm việc Đường Thời, những người khác, gần như không có cơ hội bước vào phòng làm việc Đường Thời.
Lúc ban đầu, Cố Khuynh Thành cũng không cảm thấy có vấn đề gì, Đường Thời bảo cô làm cái gì, cô sẽ làm cái đó, nhưng khi tất cả công việc của thư ký dều đặt trên người cô, cô liền gần như là vừa ra khỏi phòng làm việc Đường Thời, còn không kịp ngồi tại chỗ chính mình xử lý công việc, Đường Thời đã gọi qua, cô lại phải hấp tấp chạy vào phòng làm việc Đường Thời.
Công việc thư ký vốn là phân phối đều đều, Cố Khuynh Thành bị Đường Thời chiếm cứ phần lớn thời giờ như vậy, theo đó cô sẽ không có thời gian làm công tác của cô, sau đó tất nhiên là phải làm thêm giờ để hoàn thành, có lúc độ khó công việc tương đối lớn, cô về đến nhà sẽ nhịn đến đêm hôm khuya khoắc mới có thể hoàn thành, thứ hai lại phải dậy sớm đi làm, liên tục mấy cái đi, Cố Khuynh Thành còn thật sự có chút ngủ chưa đủ.
Giữ vững được đại khái bốn đến năm ngày, Cố Khuynh Thành rốt cuộc có chút không chịu nổi, cô nửa ngủ nửa tỉnh để cho người Cố Gia đem mình đưa đến công ty, bò đến trên bàn làm việc, lại bắt đầu ngủ bù.