Chương 371: Thật là một người bị bệnh thần kinh (1)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đường Thời cau mày nhìn chằm chằm cô gái đem quần áo chính mình trở thành giấy ăn mà lau tay, vẻ mặt ghét bỏ, thế nhưng ở sâu trong đó, lại lộ ra vài phần thần thái tương tự với cưng chìu, trong miệng mắng “ghê tởm”, lại không hề giơ tay lên, ngăn hành động của cô lại.
Bởi vì thứ hai phải đi làm, trời đêm lại lạnh, Cố Khuynh Thành cũng không ở lại bao lâu, liền trở về phòng ngủ.
Cô nằm lên giường lần thứ hai, trong lòng thiếu đi nỗi bất an lúc trước, thay vào đó là một loại ý nghĩ ngọt ngào không nói được.
Ngay cả cô cũng chưa từng phát giác thần thái trên mặt mình chói lọi cỡ nào, trước khi tắt đèn trong phòng ngủ, cô ngẫm lại, hay là nhắn cho Đường Thời một tin: [ngủ ngon.]
Sau khi nhắn xong, Cố Khuynh Thành lại bổ sung một câu: [cám ơn đồ ăn vặt của anh.]
Đường Thời đứng ở ban công như cũ, còn chưa trở về phòng ngủ.
Đêm lạnh như nước, tối nay không trăng, ánh sao càng sáng rõ.
Anh ngẩng đầu, nhìn rừng cây trùng điệp mênh ௱ôЛƓ vô bờ cùng hàng vạn hàng nghìn ánh đèn xa xa lóe lên trong bóng đêm, chẳng qua là cảm thấy bản thân tựa hồ rất nhiều năm cũng không có tốt bụng như vậy.
Đang ở thời điểm anh định xoay người trở lại phòng ngủ, điện thoại di động truyền đến một giọng nói nhắc nhở ngắn ngủi, cầm lên, thấy là Cố Khuynh Thành gởi tin nhắn tới.
Bị vui sướng tràn đầy trong lòng, bởi vì cái tin nhắn ngắn này, trong nháy mắt trở nên mềm mại dị thường.
Khóe môi anh khẽ nở nụ cười, từ từ nhắn lại: [cám ơn sữa bò của em].
[Ngủ ngon.]
Nhăn xong, anh đưa điện thoại di động nhét vào túi của mình, tư thái nhàn nhã dựa vào lan can, không nhịn được khẽ nở nụ cười.
Anh nghĩ, nay anh làm cái quyết định này, là đúng.
Mấy ngày nay, Cố Khuynh Thành không còn mang vẻ cứng ngắc như khúc gỗ nữa nữa, cũng không giống như trước, mỗi lần lấy lòng cùng tới gần, đều ôm mục đích.
Thậm chí, cô ở thời điểm gặp phải nguy hiểm, ý niệm đầu tiên nghĩ đến đúng là anh.
Cô còn nói, trong ba năm ở Anh quốc, cô cũng không cùng Trần Mặc gặp gỡ thân thiết...
Cùng với tối nay, cô ở trước mặt anh buông lỏng và khéo léo.
Thật ra thì cho tới nay, anh muốn cũng không nhiều, anh chỉ có muốn cô thật lòng, thực tâm đổi với anh.
Muốn từ đáy mắt, đáy lòng của cô thấy sự hiện hữu của anh.
Muốn cô đối với anh thật là tốt, chú ý tới anh, không phải bởi vì xí nghiệp Thịnh Đường phía sau anh.
Muốn làm cho thời điểm cô nhìn, chỉ xem anh đơn giản là Đường Thời, mà không phải là người nắm giữ xí nghiệp Thịnh Đường
Mặc dù ba năm trước đây, chuyện kia là cái gai trong đáy lòng của anh, nhưng mà, chỉ cần cô không để cho anh thất vọng, cái gai kia sẽ trở nên mềm mại.
Anh nghĩ, lần này cô, hẳn là sẽ không để cho anh thất vọng...
Cố Khuynh Thành cầm di động, chờ giây lát, mới đợi được Đường Thời nhắn lại.
Anh dựa theo phương thức cô nói chuyện, đáp lại cô.
Cố Khuynh Thành vểnh miệng, nhìn trên màn ảnh Đường Thời nhắn tới “Ngủ ngon”, rõ ràng cùng chữ “Ngủ ngon “ cô chúc anh giống nhau như đúc, nhưng là chẳng biết tại sao, Cố Khuynh Thành được Đường Thời chúc ngủ ngon, lại làm cho cô có cảm giác an lòng.
Cố Khuynh Thành tắt đèn phòng ngủ, nằm ở mặt giường mềm mại, trong tay nắm điện thoại di động, nhắm hai mắt lại.
Ngủ ngon không mộng mị.
Đèn trong phòng đối diện tối đi, ngay tiếp theo ánh sáng chung quanh anh cũng tối đi rất nhiều.
Đường Thời ngó chừng phòng ngủ Cố Khuynh Thành trong chốc lát, sau đó khóe môi khẽ nhếch một chút, sau đó trở lại phòng ngủ của mình.
Cũng là một đêm ngủ ngon.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc