Đột nhiên, có một tiếng đập cửa, đánh vỡ trầm tư của Đường Thời.
Đường Thời kéo suy nghĩ từ trong hồi ức trở về, Tô Niên Hoa buồn ngủ mơ màng đi tới: “Anh, vừa rồi thư ký Trương gọi điện tới, nói buổi sáng nay, anh hẹn Phùng Tổng ký hợp đồng.”
Phùng Tổng, cha của Phùng Y Y.
Buổi chiều hôm qua, bọn họ đã từ trong miệng của những người đó, biết là Phùng Y Y phái người bắt cóc Cố Khuynh Thành.
Vẻ mặt Tô Niên Hoa dừng một cái, nói tiếp: “Hợp đồng này, còn muốn ký hay không?”
Lúc Tô Niên Hoa hỏi ra câu nói này, cảm giác mình nói hoàn toàn một câu vô ích, anh nhìn Đường Thời, lập tức đổi giọng nói: “Bây giờ em sẽ phân phó thư ký Trương từ chối Phùng Tổng.”
Nói xong, Tô Niên Hoa đã nhấc máy lên.
”Lão Ngũ...” Có thể bởi vì vừa rồi nghĩ tới cái thời còn trẻ tốt đẹp như thơ, nên trong mắt Đường Thời, còn lưu lại một chút ôn tồn, chỉ là trong cái nháy mắt, bên trong tạo lành lạnh lẽo trước sau như một, lạnh nhạt liếc Tô Niên Hoa một cái, nói: “Kêu Trương Tiểu Tả đưa cho tôi một bộ tây trang sạch sẻ.”
Vẻ mặt Tô Niên Hoa ngẩn ra, liền hiểu đây là Đường Thời muốn gì, trong lòng anh ta hiện lên một chút dự cảm không tốt, giọng nói có chút chần chờ hỏi: “Anh, anh đây là muốn đi gặp Phùng Tổng sao?”
Đường Thời không có hé răng, trên mặt hờ hững, lại làm cho Tô Niên Hoa thấy được đáp án.
Tô Niên Hoa khẽ động môi, theo bản năng liếc mắt nhìn sang Lục Nhiên đứng bên.
Lục Nhiên biết ánh mắt này của Tô Niên Hoa, đại biểu cho hàm nghĩa gì, hôm qua Cố Khuynh Thành gây ra chuyện lớn như vậy, Phùng Y Y thân là người sau màn, làm sao Đường Thời có thể từ bỏ ý đồ như vậy.
Chẳng qua là có một số việc, cũng không phải nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng như vậy, giống như là Đường Gia, có Đường Thời là đích tôn dòng dõi, vừa sinh ra thì nhất định là người nối nghiệp Đường Gia, thế nhưng, cái này cũng không đại biểu vương quốc buôn bán của Xí Nghiệp Thịnh Đường, những người khác ở Đường Gia không thấy thèm.
Ví dụ như anh họ Đường Thời, anh ta nhìn như cưới con gái của Phùng gia, là chiếu cố Phùng gia, kỳ thực cũng chỉ là bồi dưỡng cho mình một hậu thuẫn kiên cố.
Anh họ tư Đường Thời, là con gái nhỏ nhất của ông Đường Thời, có bộ dạng rất giống bà của Đường Thời, khi bà Đường Thời còn sống, ông Đường Thời cũng rất cưng chiều cô gái út này, hiện nay bà Đường Thời đi, ông Đường Thời càng cưng chìu thêm, thậm chí ở tết năm ngoái, ông Đường Thời trực tiếp đem năm phần trăm cổ phần Xí Nghiệp Thịnh Đường trong tay cho con gái út làm quà năm mới.
Đường Thời tiếp quản Xí Nghiệp Thịnh Đường ba năm, mặc dù đã ngồi vững vàng mảnh giang sơn này, nhưng có vài người vẫn ôm dị tâm.
Không phải là không muốn động, mà là còn chưa tới thời cơ động, có một số việc, rút giây động rừng, một ngày không động được, có thể sẽ tạo thành cục diện hai bên tổn hại.
Nếu như bây giờ, Đường Thời cứ giận dữ vì hồng nhan xung quan như vậy, khó mà nói, ba năm này, bọn họ thận trọng, sẽ thất bại trong gang tấc!
Lục Nhiên trầm tư một lúc, gật đầu một cái với Tô Niên Hoa: “Cậu trước nghe anh ấy, đi lấy một bộ quần áo sạch qua đây.”
Tô Niên Hoa vốn muốn để cho Lục Nhiên khuyên nhủ Đường Thời, không nghĩ tới anh lại có ý như Đường Thời, lập tức nhíu mày lại: “Lão Nhị, anh ấy xung động, anh cũng không có đầu óc theo sao?”
Lục Nhiên lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, trực tiếp bỏ qua Tô Niên Hoa, cầm điện thoại di động lên, bản thân tự gọi cho thư ký Trương.
...