Chương 333: Nhân họa đắc phúc (23)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Vừa nói, người đàn ông kia hung hăng cúi xuống, đem Cố Khuynh Thành nắm chặt, hướng về phía sau lưng tường dùng sức ᴆụng ᴆụng, sau đó vươn tay, đem áo khoác của cô, trực tiếp lột ra.....
Lúc này Cố Khuynh Thành, bị người đàn ông này vừa đạp lại ᴆụng, khiến cho thất điên bát đảo, lục phủ ngũ tạng đều đau rát, sắc mặt của cô không có chút huyết sắc nào, toàn thân căn bản cũng không có nửa điểm khí lực.
Người đàn ông kia đem quần áo của cô kéo ra, hung hăng quảng sang một bên, một tay nắm cằm của cô, một tay ôm lấy cổ áo của cô, biểu tình âm ngoan nói: "Làm sao, vừa nãy không phải rất biết đánh trảsao? Hiện tại sao không đánh trả?"
"Cho mày mặt mũi còn không biết xấu hổ, cái dạng mày con kỹ nữ xấu xí!" người đàn ông kia hung hăng nguyền rủa chửi một câu, lại dùng sức, xoẹt 1 tiếng, áo của Cố Khuynh Thành liền bị kéo rách thành hai mảnh.
Trong nháy mắt cô tliền bị lộ ở trước mặt mọi người.
Tay của người đàn ông kia theo cổ của cô, một đường trượt xuống ôm lấy cô...
Cố Khuynh Thành cũng không biết khí lực từ nơi nào tới, bỗng nhiên cúi thấp đầu, hướng về phía tay của người đàn ông kia hung hăng cắn tới.
Người đàn ông kia đau đớn thét chói tai một tiếng, tay muốn từ trong miệng Cố Khuynh Thành tránh thoát, lại phát hiện cô cắn rất chặt, người đàn ông đau đến đỏ hai mắt, liền vươn tay kia, dùng sức cầm lấy tóc Cố Khuynh Thành, vằng cả người cô cả sang một bên.
Người đàn ông dùng khí lực cực lớn, Cố Khuynh Thành thẳng tắp bị gã hất xa hai mét, hung hăng ᴆụng ở vách tường sau lưng.
Đau đớn kịch liệt, khiến Cố Khuynh Thành gần như muốn ngất xỉu, cô cả người thẳng tắp tựa vào vách tường, mềm bò trên mặt đất.
Bị cô cắn, người đàn ông cùng với cánh tay máu me đầm đìa của mình từng bước từng bước hướng về phía Cố Khuynh Thành, mà mấy người kia, cũng hướng về phía cô vây chung quanh.
Lúc này Cố Khuynh Thành không còn tí sức nào, cô trơ mắt nhìn mấy người kia, đưa cô từ góc nhà kéo ra ngoài, một người trong đó hướng về phía quần của cô kéo xuống.
Cố Khuynh Thành toàn thân run rẩy, cô biết, bản thân lúc này, đã đến đường cùng rồi.
Người đàn ông bị cô cắn vươn tay, vỗ mặt của cô: "Làm sao? Bây giờ biết sợ rồi hả? Đáng tiếc, đã trễ rồi, em yên tâm, mấy anh cam đoan không chơi ૮ɦếƭ em..."
Theo đó, Cố Khuynh Thành cảm giác được có bàn tay mò lên người mình.
Không biết là vừa nãy bị người hất ra làm cho suýt ngất, hay là cô bị như vậy một màn này dọa sợ, ý thức của cô, trong nháy mắt trở nên mơ hồ không rõ.
Cô liều mạng tự nói với mình, không thể cứ thế nhắm mắt lại, nếu như nhắm lại, cô liền thực sự xong, cô muốn phản kháng.
Thế nhưng trong lòng cô rõ ràng, cô căn bản vô lực phản kháng, không bằng cứ như vậy rơi vào trong hôn mê, trốn tránh cục diện hoảng sợ như vậy.
Trong lúc bất chợt, có người đè ở trên người của cô, cô toàn thân run rẩy, rồi dần thành lạnh run, cô nhắm mắt lại, liều mạng lắc đầu, một cổ tuyệt vọng tràn vào trái tim của cô.
Ngay lúc cô cho là mình thực sự đi vào tuyệt cảnh, bất chợt bên tai của cô truyền đến tiếng vang kịch liệt.
Cố Khuynh Thành mơ hồ nghiêng đầu, phát hiện cửa sắt bị người phá ra, có mấy bóng dáng chen chúc mà vào.
Cô còn không thấy rõ người tới đến tột cùng là người nào, cũng cảm giác được bngười vây quanh mình, chỉ một cái nháy mắt đã biến mất.
Bên tai là một đoàn giọng nói loạn tao tao, tiếng kêu thảm thiết, tiếng đánh nhau, âm thanh kêu cha gọi mẹ, mà cô lại rời vào một Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp.
...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc