Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Tả Ý ngồi ở trong xe mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ tới một điểm, đó chính là nếu Cố Khuynh Thành may mắn thoát khỏi, cô ta bỏ đi căn bản không có tìm cô ấy, đây là sơ hở thứ nhất.
Thứ hai là, cô ta nếu như khi tìm kiếm Cố Khuynh Thành xuất hiện ngoài ý muốn, cô ta phải làm báo nguy cùng tìm kiếm người giải cứu Cố Khuynh Thành, không phải bỏ mặc thờ ơ.
Cho nên, mười phút sau khi Cố Khuynh Thành bị bắt đi, Trình Tả Ý tượng trưng ý nghĩa gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Cố Khuynh Thành.
Trong lúc gọi điện thoại, cô ta vòng quanh thương trường nhìn chung quanh giả bộ tìm người, cô ta biết không hẳn Đường Thời sẽ đi lấy băng ghi hình nơi này, cho dù là lấy cũng chưa chắc sẽ nhìn cô ta, nhưng mà cô ta vẫn làm bộ dáng để ngừa vạn nhất.
Đương nhiên, cô ta lại vẫn trở lại toilet một lần nữa, ૮ởเ φµầɳ áo trên người mình đổi thành một bộ giống nhau như đúc với Cố Khuynh Thành.
Trình Tả Ý đương nhiên không hy vọng Cố Khuynh Thành bị giải cứu ra, Phùng Y Y đưa lên cửa cơ hội cho cô ta mượn đao Gi*t người như vậy, cô ta làm sao có thể uổng phí như vậy?
Cho nên cô ta chờ thời điểm Cố Khuynh Thành bị bắt cóc khoảng một giờ, cô ta mới thất kinh chạy tới đài phục vụ thương trường mở ra thông báo tìm người.
Đương nhiên cô ta cũng biết Cố Khuynh Thành không nghe được những lời trên đài này, cho nên coo ta đứng ở chỗ đài lề mề khoảng nửa giờ, đáy lòng phỏng đoán đã qua nửa giờ, nếu hai người kia xuống tay, có lẽ bây giờ Cố Khuynh Thành đã xong đời, huống chi cho dù là vừa mới bắt đầu, đợi cô ta thông báo cho Đường Thời, Đường Thời đi giải cứu có lẽ đã là quá chậm.
Lúc này Trình Tả Ý mới lấy ra di động gọi cho Đường Thời.
Cô ta bấm dãy số công việc của Đường Thời, thời điểm Chủ nhật Đường Thời thả lỏng cái điện thoại sẽ ở trạng thái không người nghe.
Trình Tả Ý đành phải phát thư hỏi trong công ty, vừa lúc Tô Niên Hoa ở trong thư nói một câu, nói bọn họ ở câu lạc bộ Kinh Thành đánh bài, Đường Thời Gi*t bọn họ không còn mảnh giáp.
Trình Tả Ý nhìn thấy tin tức này lập tức đi xe tới câu lạc bộ Bắc Kinh.
Cô ta ngừng xe ở ven đường, sau đó vội vội vàng vàng hướng về phía câu lạc bộ Bắc Kinh chạy tới.
Thời điểm chạy đến một nửa, Trình Tả Ý như là nhớ tới cái gì, vươn tay vò tóc mình rói tung một chút, sau đó ném bỏ giày cao gót trên chân mình, cô ta đang chuẩn bị giơ chân lên tiếp tục chạy lên phía trước sau đó lại tạm dừng một chút, quay đầu nhìn thấy tảng đá sắc bén ven đường, cô ta cắn chặt răng, nghĩ cũng không nghĩ nhặt tảng đá kia lên, hướng về phía lòng bàn chân mình hung hăng đâm vài cái.
Máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, nhuộm đỏ hai chân của cô ta.
Lúc này đáy mắt Trình Tả Ý mới hiện lên ánh sáng bằng lòng, cô ta cắn chặt hàm răng chịu đựng đau đớn vọt vào câu lạc bộ Kinh Thành.
Trình Tả Ý ở trong đại sảnh câu lạc bộ Kinh Thành, thời điểm đang cãi cọ cùng bảo an mình tìm Đường Thời, bốn người Đường Thời, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần và Tô Niên Hoa từ trong thang máy vội vàng đi ra.
Trình Tả Ý trực tiếp bỏ qua bảo an, xoay người hướng về phía Đường Thời vội vội vàng vàng chạy tới.
Trên sàn câu lạc bộ Kinh Thành trắng tinh bị cô ta để lại một chuỗi dấu chân màu đỏ.
Đường Thời vốn gấp, cô ta trực tiếp xông tới như vậy ᴆụng chạm Đường Thời ở một chỗ, phản lực ᴆụng cô ta ngã ở trên mặt đất.