Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hai người đàn ông kia, là hướng về phía cô ta.
Chỉ là, là ai ra tay ác với cô ta như vậy?
Trình Tả Ý cho tới bây giờ đều dịu dàng hòa thuận với người khác, ở ngoài sáng, không đắc tội với bất kỳ kẻ nào, cũng không cùng người ta tranh đoạt cái gì, coi như là ở trong công ty, một phòng làm việc đều là phụ nữ, mọi người khó tránh khỏi sẽ có chút va chạm, tụ chung một chỗ để nhổ nước bọt, thế nhưng cô ta chưa từng mở miệng nói tới bất cứ người nào.
Cho nên, cô ta không có kẻ địch.
Duy chỉ có... Phùng Y Y.
Ở sơn trang nghỉ phép Hồng Viên, bản thân bỏ đá xuống giếng cô ta như vậy, dựa theo tính tình xung động của cô ta, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chính là bởi vì tính tình ta xung động, người như thế làm chuyện gì, cũng sẽ lòng dạ độc ác, mà hai người đàn ông kia, vừa nhìn đã không phải dạng hiền lành, bản thân nay lại lẻ loi một mình, nếu như rơi vào trong tay của bọn nọ, sợ rằng dữ nhiều lành ít!
Coi như hôm nay, cô ta tránh được một kiếp, còn sau này, khó tránh khỏi sẽ có thời điểm trượt chân ngã ngựa!
Trình Tả Ý một bên giả vờ hết sức chuyên chú chọn quần áo, một bên tính toán trong lòng rốt cuộc mình phải chuyển nguy thành an thế nào.
Khi cô ta nhìn thấy một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, trong lúc bất ánh mắt của Trình Tả Ý lóe lên, khóe môi hiện lên nụ cười.
Cô ta kêu nhân viên bán hàng lấy chiếc áo khoác mày đỏ ra ngoài cho mình, sau đó mặc lên người, đứng ở trước gương thử đồ, luôn luôn cảm thấy thiếu thiếu một ít gì đó nghĩ một hồi, vừa kêu nhân viên bán hàng cầm cho cô ta một cái kính lớn, mang lên mặt, lúc này Trình Tả Ý mới hài lòng cong cong khóe môi, không thèm đếm xỉa đến các loại khen của cô nhân viên, thẳng thắn lanh lẹ nói với nhân viên: “Giúp tôi gói cái kính và áo khoác này lại.”
Nhân viên bán hàng gật đầu, đang chuẩn bị hầu hạ Trình Tả Ý ૮ởเ φµầɳ áo, Trình Tả Ý lại đột nhiên vẫy tay, xuyên qua chiếc gương liếc mắt một cái dừng lại ở trên hai người đàn ông kia nói: “Tôi sẽ mặc quần áo này đi, cô cắt mác xuống giúp tôi.”
Bỗng nhiên dừng lại, Trình Tả Ý lại bổ sung: “Đem bộ đồ tôi vừa mới mặc thử gói lại, còn nữa, lấy cho tôi một bộ áo khoác và kính râm giống vậy.”
”Tiểu thư muốn mua hai bộ giống như chiếc áo và kính trên người cô sao?” Nhân viên bán hàng không xác định hỏi một câu.
Trình Tả Ý gật đầu.
Trình Tả Ý thừa dịp nhân viên bán hàng tính tiền, gọi một cuộc cho Cố Khuynh Thành.
Trong thời gian Trình Tả Ý đợi Cố Khuynh Thành đến, vẫn luôn tìm tới những nơi nhiều người, cô ta mang theo kính râm mới mua, che lấp hơn nửa gương mặt, thỉnh thoảng liếc nhìn chú ý phía sau, phát giác hai người đàn ông kia, vẫn duy trì một khoảng cách với bản thân mình.
Trên tầng 7 của khu bác hóa, có mấy quán cà phê, Trình Tả Ý cố ý chọn một quán.
Cô ta tìm một chỗ xó xỉnh, mới vừa ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Cố Khuynh Thành.
Trình Tả Ý báo chỗ địa chỉ quán cà phê của mình, ước chừng mười phút, Cố Khuynh Thành đi đến.
Cách của kính phòng cà phê, Trình Tả Ý liếc mắt nhìn người đi trong khu mua sắm, thấy Cố Khuynh Thành, tóc cô tùy ý 乃úi ở phía sau, mặc một chiếc váy màu xám đậm, trang phục đơn giản như vậy, mặc ở trên người của cô, vẫn toát ra sự xinh đẹp đoạt mắt người như cũ.
Chính là khuôn mặt đẹp bức người này, mới để cho Đường Thời luôn luôn nhớ thương vậy sao?
Ánh mắt của Trình Tả Ý, hơi trở nên có chút lạnh lẽo.