Cố Khuynh Thành đứng ở cửa, không có đi vào, một lát sau, mặt của Đường Thời mới từ máy vi tính nâng lên, liếc mắt nhìn cửa cô, lên tiếng hỏi: “Có việc gì?”
”Thời gian không còn sớm, em phải về nhà.”
Đường Thời không nói gì, chỉ là đem ánh mắt từ trên mặt của Cố Khuynh Thành thu về, hướng phía máy tính, cạch cạch tiếp tục đánh chữ.
Ánh mắt Cố Khuynh Thành vẫn rơi vào trên mặt của Đường Thời, bởi vì thư phòng không có ánh sáng, cô thấy không rõ biểu cảm trên mặt Đường Thời, xét thấy buổi trưa cô khi muốn về nhà, Đường Thời đối với mình cũng là coi nhẹ, giờ phút này, cô nhìn thấy Đường Thời không nói gì, liền cho rằng anh không vui, vì vậy lại bổ sung một câu: “Sáng phải đi làm, em có văn kiện để ở nhà, sáng mai sẽ không cầm kịp.”
Đường Thời vẫn không lên tiếng, tốc độ gõ chữ, không hề giảm.
Điệu bộ không nói một lời của Đường Thời khiến Cố Khuynh Thành hơi hồi hộp một chút, nhưng bây giờ, nhờ thím Trương nhắc nhở, cô thông minh hơn rất nhiều, không có nói thẳng “Hẹn gặp lại”, mà đem lời thím Trương đã nói với mình làm theo, nghĩ đến thím Trương trước khi đi, tự nói với mình, thời điểm thích hợp, phụ nữ làm nũng, yêu cầu đàn ông làm cái gì, đàn ông cũng sẽ chiều thep.
Cố Khuynh Thành cắn cắn môi, mang theo vài phần thử dò xét, mở miệng: “Cái kia, em không lái xe... Lại trễ thế này... Anh không thể được đưa em về nhà được sao?”
Lúc Đường Thời nghe được câu nói này của Cố Khuynh Thành, ngón tay đánh bàn phím của anh hơi dừng lại, tiếp đó tốc độ đánh chữ có vẻ chậm hươn vài phần.
Cố Khuynh Thành đứng ở cửa, phát giác tim đập rất nhanh.
Đã có bao nhiêu năm, cô không để cho Đường Thời đưa mình về nhà?
Như lúc nhỏ, cô vừa đi học về, liền thích đi nhà cũ Đường Gia chơi, Đường Gia cùng Cố Gia theo sát, chơi chán, khi cô muốn về nhà, mặc kệ ngay lúc đó Đường Thời có bao nhiêu vội vàng, cô cứ quấn quanh người anh, bắt anh đưa mình về nhà.
Đôi khi,lúc anh làm bài tập, cũng có thể là đang cùng Tô Niên Hoa Lục Nhiên Lâm Cảnh Thần bọn họ chơi game, bị cô dây dưa có chút phiền, vẻ mặt không kiên nhẫn liếc mắt trừng cô, nhưng vẫn sẽ đứng lên, thay cô đem sách vở manga để bừa ra ở nhà anh thu gọn lại, đặt ở trong bọc sách của cô, thay cô mang theo, không nói tiếng nào xuống lầu.
Lúc đó cô trẻ người non dạ, chẳng qua là cảm thấy đạt được mục đích, vui vẻ cùng mọi người nói lời từ biệt, hài lòng theo sau lưng anh, vui vẻ về nhà.
Thời gian lưu chuyển, năm tháng như thoi đưa, trong nháy mắt, những năm tháng xưa liền như một giấc mơ đẹp, giống như không tồn tại.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng Đường Thời đánh máy quanh quẩn.
Ngay Cố Khuynh Thành cho rằng, Đường Thời sẽ không đưua mình về nhà, người đàn ông bất chợt đem máy tính khép lại, sau đó đứng lên, nương ánh sáng ngoài cửa s, đi tới cửa, đứng trước mặt của Cố Khuynh Thành, mượn ánh đèn trong hành lang, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô hồi lâu, sau đó mới mở miệng, nói: “Chờ tôi một chút.”
Nói xong,anh liền lướt qua cô, đi vào phòng ngủ, ngắn ngủn một phút đồng hồ, anh liền đổi lại một thân chính trang đi ra, cầm trong tay một chìa khóa xe, hướng về phía Cố Khuynh Thành còn đứng ở cửa thư phòng, nói: “Đi.”
Sau đó, liền dẫn đầu xuống lầu.