Cố Khuynh Thành cùng ánh mắt Đường Thời tiếp xúc một lúc, Đường Thời bất chợt từ trên người của cô đứng dậy, vẻ mặt trầm thấp lấy áo choàng tắm, đắp lên người, xoay thân đi vào toilet.
Sau đó, tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến.
Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời làm vậy, thật không hiểu tại sao, hoàn toàn không rõ tình trạng, một mình ngây ngốc ôm chăn, ngồi ở trên giường, nhìn về phía phòng tắm.
Ước chừng năm phút sau, tiếng nước dừng lại, cửa phòng tắm bị kéo ra, Đường Thời khoác áo tắm, cầm khăn mặt xoa tóc còn ướt, từ bên trong đi tới.
Ánh mắt của anh như trước có chút nhạt nhẽo, liếc cũng không liếc một cái Cố Khuynh Thành trên giường, liền đi thẳng vào bên trong phòng thay quần áo, đổi lại một thân trang phục ở nhà hưu nhàn màu trắng, vẫn không quan tâm tới Cố Khuynh Thành mà ra khỏi phòng ngủ.
Hai lần Đường Thời chỉ làm một nửa rồi bất chợt dừng lại, lần đầu tiên là cô khóc tới mê man, chặt đứt cảm hứng của anh, lần thứ hai chính là lần nay.
Rõ ràng thời điểm ở trong bể bơi,anh và cô còn rất tốt, thế nhưng trở lại phòng ngủ, sao bất chợt lại biến thành cái dạng này...
Cố Khuynh Thành nhíu mày lại.
Thím Trương chỉ nhắc nhở Cố Khuynh Thành hai lần, thế nhưng Cố Khuynh Thành xem mèo vẽ hổ, có vẻ thông hiểu đạo lí, nhưng thật ra nghĩ một lát liền hiểu được.
Lúc ở trong bể bơi, cô chỉ lo bản thân ૮ɦếƭ đuối, thế nên quên đau đớn, cả người cũng không khẩn trương như vậy, trở lại trong phòng ngủ, cô không có lo lắng gì khác đánh lạc hướng, khẩn trương sẽ trở lại.
Cũng tại cô khẩn trương, Đường Thời mới bắt đầu không vui đứng lên.
Vậy có phải sau này, lúc ở chung với anh, chỉ cần cô không khẩn trương, anh sẽ giống như lúc ở trong bể bơi, làm xong việc, thần thái sẽ vui thích, chứ không phải âm trầm.
Khi cùng anh làm chuyện này, cô sợ đau nên mưới khẩn trường... nếu cô làm cho bản thân không sợ hãi nữa... Hết thảy, có phải liền phải nhận được giải quyết?
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, đột nhiên có cảm giác giải quyết được loại trắc trở lớn nhất, thấy không khỏi ung dung hơn nhiều.
Tối hôm qua sốt cao một hồi, thân thể Cố Khuynh Thành vốn có chút hư nhược, mới vừa cùng Đường Thời lăn qua lăn lại lâu như vậy, Cố Khuynh Thành buông lỏng, bất tri bất giác ngủ mất, đợi đến lúc cô tỉnh lại, sắc trở nên có chút ám sắc trời đã hơi tối.
Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn thời gian, đã sáu giờ rưỡi, cô lại ngủ một giấc hơn ba giờ.
Đường Thời đã đem quần áo của cô từ trong hồ bơi lấy ra, hong khô đặt ở bên giường.
Cố Khuynh Thành cầm ăn mặc chỉnh tề, xuống trong phòng khách không thấy bóng dáng Đường Thời, trên sân thượng trống rỗng, ngoại trừ hai cốc cà phê buổi trưa cô bưng tới, không có những thứ khác.
Cố Khuynh Thành một lần nữa đi xuống, dọc theo hành lang hình tròn, lượn quanh một vòng, sau đó ở tận cùng bên trong trong một gian phòng, nghe được có giọng nói thật thấp truyền tới.
Cách một cánh cửa, Cố Khuynh Thành nghe không rõ lắm, nhưng là lại có thể phân biệt ra được đó là giọng Đường Thời.
Cô đứng ở cửa, chờ bên trong an tĩnh lại, mới vươn tay, gõ cửa một cái.
Chỉ chốc lát, bên trong truyền đến giọng nói lạnh lẽo cô quạnh của Đường Thời: “Vào đi.”
Cố Khuynh Thành đẩy cửa ra, mới biết được, đây là thư phòng, đèn không bật, chỉ có máy tính trước mặt Đường Thời, chiếu xạ ra một vầng sáng thật mỏng.