Editor: Quỳnh Nguyễn Đường Thời đứng ở cửa hơi hơi ngẩn ra, đáy mắt xẹt qua khó tin, một giây sau Đường Thời liền nhăn mày lại, anh không thích thảm cho nên dưới ghế sofa là mặt đá cẩm thạch trơn bóng lạnh giá, cô không mặc quần áo liền ngồi xuống đất như vậy.
Đường Thời nghĩ cũng không nghĩ liền cất bước đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, hơi hơi khom người vỗ vỗ bả vai Cố Khuynh Thành, mở miệng là thanh âm lạnh nhạt trước sau như một: “ Em ngồi chồm hổm ở trong này làm cái gì?”
Cố Khuynh Thành không có phản ứng chút nào cho anh.
Đường Thời nhíu nhíu mày, đây là nóng nảy cùng anh nên không để ý tới anh rồi hả?
Tâm tình hậm hực một đêm của Đường Thời thư hoãn rất nhiều, âm điệu mở miệng đã mang theo nhẹ nhàng anh chưa từng phát hiện: “Không nghe anh hỏi em à?”
Đường Thời nói xong lại vỗ Cố Khuynh Thành hai lần, tăng một chút lực đạo.
Cố Khuynh Thành vẫn không nhúc nhích tí nào.
Cố Khuynh Thành vẫn không nhúc nhích làm cho đáy lòng Đường Thời hiện lên một tia dự cảm không tốt, anh lại vỗ Cố Khuynh Thành hai lần liên tục, phát hiện cô không có chút nào phản ứng, cả người vội vàng ngồi xổm trước mặt Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh? Khuynh Khuynh?”
Cố Khuynh Thành không có trả lời bất kỳ cái gì, lúc này Đường Thời mới triệt để luống cuống, anh nắm lên bờ vai cô kéo cô từ trên mặt đất lên, phát hiện trên gương mặt tái nhợt của cô có một nét đỏ ửng không bình thường, ánh mắt nhắm chặt, lông mi hữu khí vô lực buông xuống hốc mắt, cả người không có sức chống đỡ hướng về phía bên cạnh ngã tới.
Tay Đường Thời nhanh nhẹn ôm eo Cố Khuynh Thành, ôm cô vào trong иgự¢ mình, lúc này mới phát hiện nhiệt độ trên người cô nóng dọa người.
Lần này Đường Thời triệt để hoang mang lo sợ, anh vỗ mặt Cố Khuynh Thành, gọi cô vài lần, nhìn thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại chút nào, lúc này mới giống như hậu tri hậu giác nhớ tới cái gì, từ trong túi lấy ra điện thoại di động gọi cho Lục Nhiên, sau đó liền ôm Cố Khuynh Thành hướng về phía lầu hai nhanh chóng chạy đi, trực tiếp đá văng cửa phòng ngủ của mình, đặt Cố Khuynh Thành ở trên giường lớn, cầm chăn đắp kín.
Đường Thời chân thật nhận thức cái gì tên là sống một ngày bằng một năm.
Trong lúc chờ Lục Nhiên mang theo bác sĩ chạy tới nơi anh ở đó, bất quá ngắn ngủn hai mươi phút, anh lại cảm thấy như là hai mươi năm xa xôi như vậy.
Chuông cửa vang lên, Đường Thời vội vã mở cửa, một chữ cũng chưa nói trực tiếp liền kéo bác sĩ lên lầu, đẩy bác sĩ ngã vào cạnh giường.
Vùng ngoại thành gió lớn, Cố Khuynh Thành ăn mặc có chút mỏng, một ngọn gió thổi, buổi tối lại mệt, ngồi chồm hổm ở trên sàn nhà băng lãnh lâu như vậy, lạnh mới dẫn đến phát sốt.
Bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt ở tĩnh mạch cho Cố Khuynh Thành, tác dụng của thuốc ít nhất phải hai giờ mới phát huy, bác sĩ tiêm xong vốn không có việc gì có thể rời đi, Đường Thời lo lắng nên để cho bác sĩ ở lại đến khi Cố Khuynh Thành hết nóng mới cho đi.