Hiện nay lại còn liên lụy tới Cố Gia, thật đúng là chữa tốt thành xấu.
Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng thở dài một hơi, rõ ràng người cô vừa mệt lại buồn ngủ, thế nhưng đại não lại không ngừng chuyển, trong lúc bất chợt cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô lại nhớ đến trước khi Đường Thời đi, để lại cho cô một câu nói kia.
”Nếu muốn mượn tôi cứu Cố thị, vậy suy nghĩ tôi, rốt cuộc tôi mong muốn cái gì! Mà em, đến cùng nên cho tôi cái gì!”
Trong đầu Cố Khuynh Thành lăn qua lộn lại những lời này ba bốn lần, đầu tiên là cô kinh ngạc tại sao Đường Thời biết cô muốn mượn anh cứu Cố thị, sau đó đáy mắt của cô liền lóe ra một tầng vui mừng, tâm cũng dựng lên, so với chính mình trước khi biết Đường Thời ngầm trợ giúp bản thân, còn hưng phấn vui vẻ hơn.
Đường Thời nói, để cho cô suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc anh muốn cái gì, cô nên cho anh cái gì!
Lời này của anh, có phải đại biểu cho việc, chỉ cần cô cho anh thứ anh muốn, anh sẽ cưới cô?
Tốc độ tim đập của Cố Khuynh Thành, càng ngày càng nhanh, tay cô, lặng yên không tiếng động liền nắm thành quả đấm, hô hấp cũng trở nên dồn dập theo.
Cô muốn gả cho Đường Thời, không phải là không có hy vọng, mà là có hy vọng duy nhất.
Người đàn ông kia, nếu như anh tuyệt đối không muốn kết hôn với cô, anh cần gì phải nói cho cô những lời này?
Cho nên, cho tới nay, anh đối với cô phẫn nộ khinh thường, cũng không phải ghét bỏ cùng chán ghét, mà là bởi vì, cô cho anh, cho tới bây giờ đều không phải là thứ anh mong muốn?
Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng nhíu mày lại, chỉ là, Đường Thời mong muốn cái gì?
Buổi tối Đường Thời uống rượu, giằng co như vậy mấy giờ, cuối cùng cũng ngừng, anh trực tiếp đi xuống tầng hầm ngầm, lái một chiếc xe, đạp cần ga, nhanh chóng lái về ra khu nhà.
Đường Thời cũng không biết nên đi đâu, tùy ý lái trên đường cái, đi được một lúc, nhận được điện thoại của Tô Niên Hoa gọi tới.
”Anh, anh thực sự định đưa Tiểu Nguyệt ra ra nước ngoài?”
”Cho Tiểu Nguyệt ra khỏi nước chơi một tháng.” Nói xong, Đường Thời chuẩn bị cúp điện thoại, sau đó lại bổ sung một câu: “Tin tức này người nào cũng không được cho biết.”
Tứ Nguyệt không đi, thì Cố Khuynh Thành sẽ không khôn ra? Phải biết rằng cô gái kia, đã bị anh cho uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, chỉ mới ngã một lần.
”Biết biết, nhất định em sẽ nói cho mọi người, Tiểu Nguyệt chọc giận mặt rồng bị lưu đày ra nước ngoài sống quãng đời cô độc còn lại.” Tô Niên Hoa cợt nhả nói.
”Vô nghĩa!” Đường Thời mắng một tiếng, nghe được bên trong điện thoại, mơ hồ truyền đến tiếng ca, thuận miệng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
”Ở Kim Bích Huy Hoàng a.” Tô Niên Hoa đáp xong, lập tức khoe mã hỏi:“Anh, anh có muốn tới hay không? Kim Bích Huy Hoàng nay có rất nhiều cô em xinh đẹp, đều rất non nớt.”
”Biến, chị cậu không biết đứng đắn!” Đường Thời chửi một câu, cắt đứt điện thoại, xe đi phía trước một đoạn, bắt đầu quay đầu, đi Kim Bích Huy Hoàng.