Editor: Quỳnh Nguyễn Cái loại tần suất tim đập chưa bao giờ có này lại xuất hiện một lần nữa, Cố Khuynh Thành hơi hơi rủ lông mi, theo bản năng muốn rút tay mình từ trong tay anh ra.
Cô chỉ là hơi hơi giãy người một cái, sau đó nghĩ đến La tổng nhìn chăm chú vào mình, cuối cùng Cố Khuynh Thành miễn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ bách mình dừng động tác.
Đường Thời vốn tưởng rằng cô sẽ tìm cái cớ bảo trì khoảng cách nhất định với anh như là lúc trước. Nhưng mà lại không nghĩ rằng cô chỉ là hơi hơi giật giật, cuối cùng liền ngoan ngoãn tùy ý anh nắm lấy tay.
Anh nhịn không được nhẹ nhàng xoa tay cô, anh nhìn thấy hai gò má của cô đỏ ửng, xinh đẹp mê người, hoàn toàn không giống Cố Khuynh Thành trang điểm tự nhiên thanh thản đoan trang hiền thục trước kia ở trước mặt anh.
Gần đây cô dường như thay đổi rất nhiều.... Ở trong ôn tuyền sơn trang nghỉ phép Hồng Viên dám đập tay anh.
Tâm tình Đường Thời càng trở nên sung sướng.
Cho dù sân golf người đến người đi, nhưng anh một loại cảm giác sự yên lặng nói không nên lời.
Thật lâu sau Đường Thời thình lình mở miệng hô tên cô: “Khuynh Khuynh.”
Khuynh Khuynh... Đây là nhũ danh của cô.
Ba năm trước đây, thời điểm Đường Thời gọi cô vẫn đều là dùng Khuynh Khuynh, không giống như là bây giờ, gọi cô là Cố Khuynh Thành.
Thời điểm thanh âm trầm thấp êm tai gọi “Khuynh Khuynh”, âm lượng cố ý trầm trầm làm cho người ta có một loại ý tứ hàm xúc triền miên.
Cha mẹ, Tứ Nguyệt, đều gọi cô là Khuynh Khuynh, cô đã thành thói quen, nhưng mà cô chưa bao giờ cảm thấy tên mình êm tai như vậy.
Cố Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn phía Đường Thời.
Đường Thời nhìn chằm chằm mắt to của cô, đáy mắt chứa ý cười yếu ớt, thanh âm êm tai mở miệng: “Gần đây em càng ngày càng hiểu chuyện rồi.”
Ngữ khí trong miệng anh là ngữ khí khen ngợi.
Cô về nước lâu như thế, anh vĩnh viễn đều là châm chọc khiêu khích, tàn nhẫn chế nhạo cô, chưa từng khen ngợi cô.
Cố Khuynh Thành bị khen ngợi như vậy, hung hăng chấn kinh trong lòng.
Đường Thời nhìn chằm chằm bộ dáng ngốc hồ hồ của Cố Khuynh Thành, không có nói chuyện, chỉ là khóe môi chứa mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tô Niên Hoa bọn họ chơi bóng.
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm mặt Đường Thời, nhìn một hồi, sau đó trong đầu mới hậu tri hậu giác tiêu hóa lời Đường Thời vừa mới nói.
Hiểu chuyện? Anh nói cô càng ngày càng hiểu chuyện rồi hả?
Chẳng lẽ trước kia cô không hiểu chuyện sao?
Nhưng mà cô vẫn thật cẩn thận làm anh yêu thích, cố gắng đi làm một cô gái hiểu chuyện lại nhu thuận.
Mi tâm Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng mà nhăn lại, đáy mắt tràn ngập một tầng nghi hoặc, cô giật giật môi, thời điểm đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên có đạo thanh âm truyền đến: “Cố tiểu thư.”
Cố Khuynh Thành quay đầu nhìn thấy chẳng biết lúc nào La tổng đã đi tới phía sau cô.
Đường Thời lườm La tổng một cái, cũng không có nói chuyện.