Đáy lòng Phùng Y Y có chút lo lắng, khó tránh khỏi mở miệng nói mang theo có chút bén nhọn: “Có chút chuyện không tốt, tất cả mọi người liều mạng muốn che dấu qua đi. Cố Khuynh Thành, cô cũng không cần giả bộ không biết chuyện như vậy, tối qua người trên đài ngắm cảnh, có phải cô hay không, chỉ có đáy lòng cô rõ ràng nhất. Lui một vạn bước nói, người trên đài ngắm cảnh không phải cô đáy lòng cô cũng không muốn để cho Đường bá mẫu nảy sinh hoài nghi đối với cô đi, đêm qua, khắp Hồng Viên đều là người, dù sao không có khả năng trong thời gian như thế cô cũng không ᴆụng tới một người đi, cô chỉ cần tìm ra một người đã gặp, như thế là có thể thay cô chứng minh, cô một câu nhẹ nhàng như vậy thật đúng là không đủ lực tin phục.”
Phùng Y Y biết về chuyện này, Đường bá mẫu là người có quyền lên tiếng nhất, cô ta sợ Đường bá mẫu cảm thấy mình quá mức tự quyết, cho nên sau khi nói nhiều như vậy xong, còn ngẩng đầu nhìn Đường bá mẫu ngữ điệu thuận theo hỏi một câu: “Đường bá mẫu, thật ra cháu không có quá nhiều ý tứ khác, chỉ là tối qua cháu nghe được một chút một chút lời đồn đãi chuyện vô căn cứ, đều đang nói về Cố Khuynh Thành cùng anh Thời...”
Nói tới đây Phùng Y Y cố ý dừng một chút.
Mi tâm mẹ của Đường Thời hơi hơi nhăn nhăn: “Lời đồn đãi chuyện vô căn cứ gì?”
Những cái lời đồn đãi chuyện vô căn cứ này là Phùng Y Y truyền ra, Phùng Y Y tự nhiên biết có bao nhiêu khó nghe.
Phùng Y Y hơi hơi do dự một chút, mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Nói đúng là mặt ngoài Cố Khuynh Thành nhìn như hoa thuần khiết kỳ thật thấp hèn...”
Phùng Y Y nói chuyện ấp úng mơ hồ không rõ đến chỗ sau cùng thanh âm của cô ta rõ ràng trực tiếp biến mất không thấy, những cái xấu xa dơ bẩn này kế tiếp để cho mọi người tưởng tượng.
Phùng Y Y không nói, Cố Khuynh Thành lại vẫn nghĩ không ra đêm qua vì cái gì không hiểu ra sao ở bữa tiệc những người đó vẫn nhìn chỉ trỏ nói nhỏ.
Hiện tại cô mới hiểu được, hóa ra chuyện cô vẫn cho là đã che dấu vô cùng tốt sớm đã để lộ ra ngoài.
Tay Cố Khuynh Thành ở dưới bàn lén lút nắm chặt, sắc mặt trở nên có chút không tốt.
Sắc mặt mẹ Đường Thời trở nên có chút khó coi.
Phùng Y Y lén lút nâng mí mắt đánh giá hai mắt mẹ Đường Thời, sau đó tiếp tục dè dặt cẩn thận mở miệng nói: “Đường bá mẫu, những cái lời đồn đãi chuyện vô căn cứ này thật sự rất khó nghe, Đường bá mẫu, nếu bác không tin, đại khái có thể tùy tiện tìm một người tới hỏi một câu, liền cái gì cũng biết rõ, tục ngữ nói đúng, không có lửa làm sao có khói, có thể có lời đồn đại như vậy luôn luôn có nguyên nhân, nếu thật sự chỉ là một trận hiểu lầm, như thế vừa lúc nhân cơ hội này để cho Cố Khuynh Thành giải thích rõ ràng, như vậy, đối với Cố Khuynh Thành, đối với Cố Gia đều tốt, cho nên Đường bá mẫu, cháu làm như vậy kỳ thật cũng là vì tốt cho cô ấy.”