Người đàn ông nhìn qua bình tĩnh thong dong, thế nhưng Cố Khuynh Thành, lại cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.
Từ sau khi về nước, cô thật sự có chút sợ ở chung một mình với anh.
Cố Khuynh Thành chần chờ một hồi, sau đó mở miệng nói: “Nghi thức chúc mừng sắp bắt đầu rồi, anh không trở về chuẩn bị sao?”
Đường Thời cũng không có xoay người nhìn Cố Khuynh Thành, vẫn duy trì tư thế nhìn trăng như trước, gương mặt anh tuấn mỹ trắng nõn, ở dưới ánh trăng chiếu xuống, càng có vẻ thanh nhã thoát tục: “Còn hơn một giờ.”
Cố Khuynh Thành vốn định mượn cớ, cùng Đường Thời rời đi, sau khi tiến vào đại sảnh yến hội, cô liền có thể thuận lý né tránh khỏi bên cạnh anh, thế nhưng cô không nghĩ tới, anh lại trực tiếp sử dụng thời gian cự tuyệt cô.
Cố Khuynh Thành vừa trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Có khả năng các đồng nghiệp đã đến, em đi qua xem một chút.”
Đường Thời từ câu đầu tiên của Cố Khuynh Thành, là anh đã biết tâm tư của cô.
Anh biết, vẫn luôn biết, cô đối với việc gần anh, chủ động, quan tâm, cho tới bây giờ cũng đều có mục đích.
Giống như đã từng, cô vì muốn có con của anh, chủ động mang đồ ăn khuya cho anh, còn chủ động đấm Ϧóþ vai và trán cho anh, thậm chí khi anh liên tục muốn cô một lần lại một lần, cũng sẽ không cự tuyệt.
Hiện nay, cô đã bỏ đi cái ý nghĩ làm vợ Đường Thời anh sao?
Cho nên, quãng thời gian này, đều liều mạng muốn né tránh anh, trốn tránh anh, xa lánh anh.
Những thứ này, cho tới bây giờ anh đều hiểu.
Thế nhưng, khi thật sự đối mặt, bày ở trước mặt anh, anh mới biết được, đáy lòng của mình, rốt cuộc có bao nhiêu đau thấu tim gan.
Anh chỉ muốn ở vất vả trộm được một chút thời gian như vậy, bình tĩnh đứng cùng cô một chỗ ngắm cảnh mà thôi.
Dù cho ngắm cảnh như vậy, cũng không phải là cô cam tâm tình nguyện, cũng không phải cô và anh sớm ước hẹn.
Dù cho chỉ là anh làm bộ anh và cô tốt đẹp ngắm phong cảnh như vậy.
Thế nhưng, ngay cả thứ tâm lừa mình dối người ấy của anh, cũng chỉ là một hy vọng xa vời.
Đường Thời hơi híp mắt.
Cự động của anh như vậy, khiến đáy lòng Cố Khuynh Thành có chút phòng bị, tâm tư trong lòng cô muốn rời khỏi Đường Thời càng đậm, cô theo bản năng ngồi xổm người xuống, nhặt một vài thứ rơi ở trên đất.
Cố Khuynh Thành tùy ý nhét vài thứ lung tung trên đất, sau đó đứng lên, liếc mắt Đường Thời một cái, nói: “Em đi trước.”
Lúc này Đường Thời mới quay đầu, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, sau đó ánh mắt rũ xuống, nhìn thấy bên chân của mình có một cái hộp nhỏ.
Đường Thời cúi người người, tùy ý nhặt lên, cầm nhìn trước mắt, lại là một hợp thuốc mỡ.
Đồng tử Đường Thời hơi co rúm lại, ánh mắt nhìn Cố Khuynh Thành, có chút nghiêm túc: “Em bị thương?”
Cố Khuynh Thành cảm thấy những lời này Đường Thời hỏi vô cùng kỳ lạ, cô lắc đầu theo bản năng.