Chương 186: Khóc tới mê man (32)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà, lại không biết tại sao cô lại cảm thấy đau đớn hôm nay càng ngày càng khó chịu được.
Cô muốn nghĩ chút chuyện của anh dời đi tâm tư lúc này, nhưng mà cô cũng không thể dựa vào chuyện an ủi mình có thể mang thai, có thể gả cho anh như trước.
Tất cả cô ao ước đều đã bị anh phá hủy rồi.
Trong đầu óc cô có thể nghĩ đến đều là anh châm chọc khiêu khích với cô, anh ghét bỏ chán ghét cô.
Cuối cùng Cố Khuynh Thành nghĩ đến không phân rõ rốt cuộc là thân thể đau hay là đáy lòng đau.
Cô cảm thấy đau đớn kia là điểm tới hạn lớn nhất cô chịu được, sắc mặt của cô dần dần trở nên trắng bệch, cuối cùng cô bởi vì đau đớn chịu đựng không nổi phát ra một tiếng tinh tế: “ Đau.”
Ở trên giường, cô chưa bao giờ phát ra tiếng, liền ngay cả rên thở gấp cũng không từng có, hiện tại từ trong miệng cô đột nhiên truyền ra một tiếng, cả người Đường Thời đột nhiên cứng ngắc.
Toàn bộ giống như một cơn ảo giác.
Đường Thời tạm dừng một hồi, tiếp tục dùng lực vận động, mi tâm Cố Khuynh Thành nhăn lại, nhưng không có phát ra âm thanh.
Quả nhiên là anh ảo giác!
Đường Thời cười lạnh một tiếng, lực đạo lại gia tăng, Cố Khuynh Thành lại hô nhỏ một tiếng lần nữa: “ Đau..”
” Cô còn có thể cảm thấy đau? Cô không phải vẫn không có cảm giác à?” Đường Thời theo bản năng châm chọc một câu, lần này không có ngừng lại, Cố Khuynh Thành cảm thấy mình càng ngày càng đau, đến cuối cùng hốc mắt cô đều đã đỏ lên, liên tục mở miệng hô vài tiếng: “ Đau, đau..”
Chữ đau cuối cùng Cố Khuynh Thành còn chưa nói xong, khóe mắt cô đột nhiên liền có nước mắt rơi xuống.
Cô biết anh không thích không thích cô khóc ở trước mặt anh.
Cho nên cô liều mạng muốn nhịn xuống nước mắt mình.
Nhưng mà không biết chuyện gì xảy ra, cô càng chịu đựng càng cảm thấy mình ủy khuất.
Cô nghĩ đến mấy ngày qua mình không tốt, nghĩ đến mẹ mình dùng ánh mắt đau đớn như vậy nhìn cô nói cô làm cho bọn họ quá thất vọng rồi, cô nghĩ đến trong miệng Phùng Y Y làm cha mẹ mình bi thương, cô nghĩ đến lần trước bị Đường Thời cho một viên Tђยốς tгáภђ tђคเ...
Cô nhớ đi nhớ lại, nước mắt càng rơi nhiều.
Đường Thời chậm rãi dừng động tác, đau đớn trong cơ thể cô cũng từ từ giảm bớt, nhưng mà nước mắt cô vẫn không có ngừng như cũ.
Đường Thời nhìn chằm chằm vẻ mặt che kín nước mắt của cô, mở miệng nói hơi có chút lạnh lùng: “Không được khóc.”
Ba chữ như vậy mang theo mệnh lệnh rõ ràng, chẳng những không có khiến nước mắt Cố Khuynh Thành ngừng lại, ngược lại khiến cô lập tức giống như vỡ đê oa một tiếng khóc ra thành tiếng.
Cho tới nay, cô đều chịu đựng nước mắt, cắn chặt răng chịu đựng, nhưng mà hiện tại cô thật sự nhịn không được rồi.
Cô nhắm mắt lại, không quan tâm người đàn ông trước mặt này rốt cuộc có mất hứng hay không, chỉ hết sức chuyên chú khóc, phảng phất muốn khóc khô nước mắt cả đời này của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc