Đường Thời hoàn hồn, ánh mắt lại chưa từ trên người Cố Khuynh Thành chuyển đi, anh nhìn chằm chằm ánh mắt cô, giọng nói thoáng có chút khàn khàn: “Hôm nay là ngày mười.”
Chỉ đơn giản năm chữ liền làm cho Cố Khuynh Thành rõ ràng mục đích anh tìm đến cô.
Cánh môi của cô theo bản năng mấp máy.
Đường Thời nhẹ nhàng chớp chớp mắt, bổ sung nói: “Là ngày chúng ta đi Hồng Viên.”
Đã từng đi Hồng Viên nghỉ phép cùng anh, mà hôm nay đi Hồng Viên là cùng ngủ!
Cố Khuynh Thành lập tức liền nhớ tới lần trước sau khi mình làm cùng anh bốn lần liên tục, cảnh tượng anh cho cô Tђยốς tгáภђ tђคเ, tay Cố Khuynh Thành theo bản năng nắm lại, cô hạ mí mắt, từ đầu đến cuối không nhìn Đường Thời.
Cô trầm mặc thật lâu sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Hôm nay em có phần không thoải mái...”
Cố Khuynh Thành còn chưa nói xong, Cố phu nhân vẫn đứng ở góc rẽ cầu thang nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên bước tiếp bước chân đi ra, lên tiếng ngắt lời Cố Khuynh Thành nói: “Khuynh Khuynh, con đến đây, mẹ ta có việc muốn nói với con.”
Cố Khuynh Thành quay đầu nhìn Cố phu nhân một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Thời, Đường Thời hướng về phía cô gật gật đầu, lúc này Cố Khuynh Thành mới đứng lên hướng cầu thang đi đến.
Cố phu nhân không nói gì chỉ xoay người lên lầu.
Cố Khuynh Thành theo sát phía sau.
Cố phu nhân đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ Cố Khuynh Thành, chờ Cố Khuynh Thành đi vào phòng ngủ của cô, bà liền vươn tay đóng cửa, sau đó xoay người hướng về phía Cố Khuynh Thành trực tiếp mở miệng nói:“Khuynh Khuynh, con có phải muốn từ chối A Thời không đi Hồng Viên cùng nó hay không?”
Cố Khuynh Thành mấp máy môi không nói gì.
” Khuynh Khuynh, A Thời đều đã chủ động tới cửa tìm con, chính là nó đã chủ động thừa nhận sai lầm với con, nó đều đã tìm lối thoát cho con như vậy, tại sao con vẫn không biết tốt xấu như vậy!”
Cố phu nhân hiển nhiên có chút tức giận, lời nói cũng có chút lặp đi lặp lại: “Khuynh Khuynh, mẹ nói với con bao nhiêu lần, tính tình A Thời khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, con thông cảm nhiều cho nó, cho dù là nó chọc con không vui, con trở về có thể nói hết với mẹ, con đừng giận dỗi cùng nó, con giận dỗi cùng nó đối với con có chỗ tốt gì?”
” Khuynh Khuynh, mẹ và cha con đều đã tiền đặt cược và tất cả hi vọng ở trên người con, từ nhỏ đến lớn, chúng ta đối với con dồn vào bao nhiêu tâm huyết, vậy mà con không hiểu chuyện như vậy!”
” Nếu để cho cha con biết chuyện này, con có biết ông ấy sẽ khổ sở lắm không!”
” Con làm cho mẹ và cha con thất vọng rồi!”
Cố Khuynh Thành nghe Cố phu nhân một câu một câu răn dạy, tay theo bản năng nắm chặt vạt áo mình.
Cố phu nhân khuyên bảo Cố Khuynh Thành, sau đó liền gọn gàng dứt khoát hạ quyết định đối với Cố Khuynh Thành: “ Hiện tại con thu thập xong, lát nữa xuống lầu đi Hồng Viên cùng A Thời, mẹ hiện tại xuống nói cho A Thời để cho nó chờ con một chút.”