Chương 174: Khóc tới mê man (20)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đường Thời đứng một lúc lâu, mới thu tầm mắt lại, móc điện thoại di động ra, gọi cho Tứ Nguyệt một cuộc, rồi lập tức cắt đứt....?
Côô không muốn để cho anh ở cùng, anh lại không thể ném cô ở một mình trong bệnh viện.
Tiểu Nguyệt cùng có quan hệ tốt với cô, là người chọn lựa thích hợp nhất, thế nhưng, Tiểu Nguyệt đang ở nước ngoài, anh chỉ có thể để cho Tiểu Nguyệt gọi điện thoại sang bên cho Cố Gia, báo Cố Gia cho người đến bệnh viện.
Đường Thời thu điện thoại di động, thấy trên tay có máu dinh dính, lúc này mới phát giác trong lòng bàn tay của mình, bị rất nhiều mảnh thủy tinh cứa.
Đường Thời giống như không có cảm giác đau, vươn tay, rút từng miếng thủy tinh ra, có máu màu đỏ tươi, từ đầu ngón tay của anh, chảy tích tích trên mặt đất.
Đến bệnh viện là Cố phu nhân.
Thấy Đường Thời đứng trên hành lang, Cố phu nhân hơi ngẩn người một chút, sau đó đáy mắt thoáng hiện một vẻ vui mừng: “A Thời, làm sao con không đi vào?”
Đường Thời đem tay bị thương, giấu ra sau lưng, lễ phép mở miệng với Cố phu nhân nói: “Công ty con còn có chút chuyện, cô làm phiền bác rồi.”
Vốn là chỉ muốn nhìn Cố Khuynh Thành rồi sẽ rời đi, trả không gian lại cho Cố Khuynh Thành và Đường Thời, Cố phu nhân nghe nói như thế, đáy lòng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn cười nói: “Không sao, con đi đi, ở đây có ta là được rồi.”
Đường Thời khẽ gật đầu, nói một tiếng tạm biệt, rồi rời đi.
Cố Khuynh Thành vốn chỉ thuận miệng nói Cố Gia có người đến, để lừa gạt Đường Thời, thế nhưng cô không nghĩ tới, Cố Gia thật sự có người đến.
Khi Cố Khuynh Thành thấy Cố phu nhân, theo bản năng mở miệng, nói một câu: “Mẹ, tại sao mẹ tới đây?”
”Tứ Nguyệt gọi điện thoại cho ta, nói con bị thương, nằm viện.”
Tứ Nguyệt?
Tứ Nguyệt ở nước ngoài, làm sao có thể biết cô bịthương?
Trong lòng Cố Khuynh Thành nghi hoặc không có giải đáp, Cố phu nhân đang mang vài phần lo lắng mở miệng, nói: “Khuynh Khuynh, có phải con cùng Đường Thời không thoải mái gì hay không?”
Mẹ biết chút gì đó sao?
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành dừng một chút.
”Vừa rồi khi ta tới, thấy A Thời đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt nhìn qua không tốt.”
Cố Khuynh Thành nghe được câu này, bất nhờ hiểu được, nhất định là Đường Thời kêu Tứ Nguyệt gọi điện thoại cho Cố Gia.
Lập tức, Cố Khuynh Thành hơi nhíu mày, không phải Đường Thời đã đi một hồi lâu rồi sao?
Lẽ nào anh vẫn luôn không có rời đi, chỉ đứng ở trong hành lang đứng?
”Khuynh Khuynh, A Thời từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, nhiều người vây quanh nó như vậy, khó tránh khỏi có chút tính tình thiếu gia, cho nên đôi khi, con phải theo nó một chút, đừng có chọc giận nó mất hứng.”
Cố Khuynh Thành bởi vì chuyện Đường Thời vẫn không có rời đi, mà có chút tâm tình hỗn loạn, lúc nghe Cố phu nhân nói câu này, bất ngờ trở nên có chút cô đơn.
Nếu như vậy, cô đã nghe rất nhiều năm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc