Chương 167: Khóc tới mê man (13)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Biểu tình vui thích của Vương Tổng duy trì được khoảng một phút, trong não mới bất tri bất giác thấy Đường Thời trả lời, tự nói với mình cũng không phải số điện thoại Cố Khuynh Thành, anh theo bản năng “Hả?” 1 tiếng, lập tức câu nói kia của Đường Thời, lại từ từ chuyển một lần ở óc của mình trong.
Vương Tổng, anh cảm thấy quan tâm đến một người phụ nữ có chồng, là quân tử sao?
Phụ nữ có chồng?
Phụ nữ có chồng!
Trong đầu Vương Tổng, liên tục thoáng hiện lên hai từ này, lần thứ nhất là nghi vấn, lần thứ hai là cảm thán!
Cố Khuynh Thành lại là phụ nữ có chồng?
Người phụ nữ anh ta chọn trúng, người phụ nữ anh ta nhất kiến chung tình, sao lại là phụ nữ có chồng?
Vương Tổng trong lúc bất chợt rất muốn khóc, nhìn Đường Thời há mồm một cái, lắp bắp đã lâu, mới lẩm bẩm nói: “Cô ấy đã kết hôn?”
Vương tổng vừa nói, liền quay đầu liếc mắt Cố Khuynh Thành một cái, sau đó lại quay đầu, nhìn Đường Thời, nói: “Trông cô ấy rất trẻ a...”
Đường Thời khoan thai chậm rãi đem điện thoại di động của mình kiểm tra một lần, thời điểm thấy nó rơi xuống, bên viền máy hơi bị tróc ra, đối với loại người từ trước đến nay đều yêu cầu mọi chuyện hoàn mỹ như anh mà nói, anh nhất thời có chút ghét cau mày một cái, vừa suy nghĩ chờ chút giao cho thư ký dổi lại di động mới, vừa hướng Vương Tổng, chậm rãi mở miệng, kích thích Vương Tổng mà nói: “So với Vương Tổng, cô ấy rất trẻ, thế nhưng, coi như là trẻ lại, cô ấy cũng là mẹ của đứa bé.”
Nếu như, Đường Thời vừa mới cho Cố Khuynh Thành danh hiệu không giải thích được - một người phụ nữ có chồng, chỉ là tiểu vô sỉ.
Như vậy, hiện tại anh ấn lên Cố Khuynh Thành thân phận người mẹ, như vậy thì thật đúng là đại vô sỉ hủy cả đời người.
Đáy lòng Vương Tổng hung hăng run rẩy.
Mẹ của đứa bé?
Cô gái anh nhất kiến chung tình, không đơn giản là kết hôn, mà còn là gái một con?
Đường Thời ung dung giương mắt, liếc nhìn biểu tình tiếc nuối lại áo não của Vương Tổng, khoan thai chậm rãi cho thêm một câu: “Một bé trai.”
”Cô ấy có một đứa con trai?” Vương Tổng hỏi ngược lại, nhân trung hung hăng nhíu lại, tiếp tục quan sát Cố Khuynh Thành, nói: “Vóc người của cô ấy thoạt nhìn thật tốt, hoàn toàn không giống như người đã sinh con.”
Đường Thời trực tiếp quên đi nửa câu sau Vương Tổng khen vóc người Cố Khuynh Thành, tiếp sau câu hỏi ngược lại “Cô ấy có một đứa con trai? “ của Vương Tổng, không nhanh không chậm nói: “Cậu bé đã năm tuổi.”
Biểu tình của Vương Tổng, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Cô nàng anh muốn theo, đã sinh cậu bé năm tuổi?
CHứng tỏ sáu năm trước, cô đã là vợ người ta rồi!
Sáu năm, một đứa con trai, còn có thể đi tới bây giờ, điều này nói rõ hôn nhân rất hạnh phúc.
Xem ra, lần này anh ta tâm động, không có cách nào biến thành hành động.
Đường Thời hình như cảm thấy cho Vương Tổng đả kích còn chưa đủ, hình như anh còn cảm giác mình rất vô sỉ vô duyên vô cớ cho Cố Khuynh Thành thân phận có chồng, tăng thêm một đứa bé cũng còn chưa đủ, Vì vậy, anh thưởng thức biểu tình tiếc nuối bị thương của Vương Tổng, càng thêm vô sỉ ở đế thêm một câu: “Còn nữa, một đứa con gái.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc