Đường Thời mang bài kiểm tra cuối kỳ của Cố Khuynh Thành về nhà, trực tiếp ở ngay trước mặt của Cố Khuynh Thành, bắt đầu phê duyệt bài thi của cô.
Không có một học sinh tiểu học, không thèm để ý hay hiếu kỳ về thành tích cuối kỳ của bản thân.
Cố Khuynh Thành cũng không ngoại lệ, cô vừa ngậm một cây kẹo que, đứng ở bên cạnh bàn, nhón mũi chân lên, con mắt liếc nhìn tay của Đường Thời đang chấm bài thi của mình.
Lúc này, trong thư phòng Đường Thờ, xuất hiện hình ảnh như vậy.
Đường Thời một bên kiểm tra đề, một bên chỉ ra chỗ sai của Cố Khuynh Thành, miệng không chút lưu tình nói: “Cố Khuynh Thành, lúc em thi chưa tỉnh ngủ sao? Hồi ức chữ ức em lại có thể viết sai?”
Lúc ấy học sinh tiểu học kiểm tra, dùng đều 乃út chì điền.
Đường Thời vừa nói, vừa cầm cục tẩy, xóa lỗi chính tả của Cố Khuynh Thành, đổi thành từ “Ức” chính xác, sau đó dùng 乃út đỏ đánh đúng.
”Cố Khuynh Thành, có phải sáng sớm em chưa ăn cơm hay không? Cái chỗ trống này còn chưa có viết, đã trực tiếp nhảy qua?”
”Quên sao? Sao em không quên mình tên là Cố Khuynh Thành?”
”Cố Khuynh Thành, em đúng là heo? 237 trừ đi 27, đều tính không đúng.”
”Cố Khuynh Thành...”
”Cố Khuynh Thành...”
”Cố Khuynh Thành....”
Bài thi cuối kỳ của Cố Khuynh Thành, có sai bao nhiêu, Đường Thời đều châm chọc Cố Khuynh Thành bây nhiêu câu.
Đường Thời châm chọc Cố Khuynh Thành bao nhiêu câu, sẽ cầm lấy tẩy, xóa hết lỗi sai của Cố Khuynh Thành, lại dùng 乃út chì điền đáp án đúng.
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời nói từng câu sắc bén, châm chọc đến cuối cùng, liền đỏ vành mắt.
Đường Thời liếc xéo qua cô muốn rơi nước mắt, ngón tay cầm 乃út, không nhịn được tăng thêm sức lực, rõ ràng muốn dỗ cô gái nhỏ sắp khóc, thế nhưng nói ra khỏi miệng, lại hoàn toàn không có dỗ dành: “Cố Khuynh Thành, em dám khóc một cái cho anh thử xem.”
Cố Khuynh Thành cảm giác mình càng ủy khuất, nước mắt thực sự lả tả rơi xuống.
Trong lòng Đường Thời càng hoảng, anh chỉ chỉ bài thi, nói: “Cố Khuynh Thành, em dám rơi một giọt nước mắt, anh để toàn bộ thành tích cuối kỳ của em thành hết số không.”
Cố Khuynh Thành lập tức “Oa “ giống trẻ con, khóc ra thành tiếng.
Đường Thời ném 乃út trong tay xuống, nhở giọng nói một câu: “Phiền toái!”
Sau đó liền khăn giấy trên bàn ra, lau nước mắt cho Cố Khuynh Thành, mở miệng nói, không còn nhất khoán như trước, chỉ là ngữ điệu thoáng có vẻ hơi gắng gượng: “ Được rồi, anh sai, đừng khóc.”
Mặc dù giọng anh nói, nghe không được nửa phần thành ý nhận sai.
Nhưng cũng lần đầu tiên trong đời anh chịu nhận thua với Cố Khuynh Thành.
Mà Cố Khuynh Thành vốn không phải đứa trẻ thù dai, lập tức ngừng khóc, nhìn Đường Thời nói: “Rốt cuộc em kiểm tra được bao điểm.”