Phụ nữ chú ý nhất là dung mạo mình.
Bị người khác ghét bỏ mặt mình, không thể nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất với một người phụ nữ.
Mà Đường Thời lại là người đàn ông Phùng Y Y yêu sâu nhất, trong câu chữ của anh không chút nào che dấu chán ghét đối với khuôn mặt này của Phùng Y Y.
Vì thế đả kích như vậy nháy mắt liền bị phóng to gấp mười lần, khiến Phùng Y Y có cảm giác dường như bầu trời sập xuống.
Phùng Y Y sững sờ nhìn chằm chằm dung nhan tuấn dật khiến người ta có chút không chân thực của Đường Thời, kinh ngạc khoảng hai phút mới chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần, sững sờ nói một câu: “Đường, Đường tổng.”
Phùng Y Y chỉ hô tên Đường Thời, nước mắt liền tuôn rơi.
Cho dù là lúc ban đầu cô ta và Cố Khuynh Thành cãi nhau, lỗi là ở trên người cô ta, nhưng mà Đường Thời lại không biết a, hơn nữa từ trong lời của cô ta thì Cố Khuynh Thành sai nhiều hơn.
Huống chi Cố Khuynh Thành động thủ đánh người vốn là không đúng, tại sao Đường Thời một chút phản ứng cũng không có liền trực tiếp quở mắng cô?
Buổi chiều lúc Phùng Y Y bị Cố Khuynh Thành đánh hai cái tát cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng cũng không có ủy khuất đến tình hình long trời lở đất. Vậy mà hiện tại Phùng Y Y cảm thấy được Phùng Y Y lại cảm thấy mình bị ủy khuất giống như Đậu Nga, đáy lòng cô ta giống như nổi lên đầy tuyết lớn, lạnh thấu xương.
Phùng Y Y giống như giải oan cho mình, giọng nói mang theo vài phần tức giận bất bình: “Là Cố Khuynh Thành đánh tôi, Cố Khuynh Thành ᴆụng đến tôi trước, Đường tổng, anh xử lý như vậy chẳng phải là dung túng cho Cố Khuynh Thành càng không sợ gì cả sao, anh làm như vậy là không công bằng.”
Đường Thời giống như nghe được một truyện cười vô cùng buồn cười, nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy căm phẫn của Phùng Y Y, ha ha cười nhẹ hai tiếng.
Không sợ gì cả?
Anh đúng là thật hy vọng cô gái Cố Khuynh Thành kia ở trước mặt anh không sợ gì cả!
Dù chỉ một chút anh cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Không phải dè dặt cẩn thận, từng bước thận trọng như hiện tại!
Tiếng cười Đường Thời nghe qua trầm thấp mà lại thong thả, thậm chí còn mang theo một chút êm tai.
Nhưng mà không biết xảy ra chuyện gì, rơi vào đáy lòng Phùng Y Y lại khiến cô ta mơ hồ cảm giác một cỗ nguy hiểm.
Ánh mắt Phùng Y Y vốn không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng Đường Thời.
Đột nhiên Đường Thời thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm ánh mắt Phùng Y Y hai giây, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng nói Đường Thời trước sau như một đều du dương êm tai, mang theo trào phúng riêng biệt: “ Phùng Y Y, tôi đã thấy ỷ sủng mà kiêu, nhưng chưa thấy qua không sủng mà kiêu giống như cô vậy!”