Chương 2: Nam Thần ở sát vách (2)

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Giọng người đàn ông trầm thấp êm tai, thế nhưng, cái giọng dễ nghe đó, lại phảng phất như một con dao, hung hăng đâm vào tim của Cố Khuynh Thành, để một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cô, cũng mất không còn một mảnh, cô mở miệng nói, có vẻ hơi tái nhợt: "Đường Thời, lời này của anh là có ý gì?"
Đường Thời nghe hỏi ngược lại, cười lạnh một tiếng, nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Cố Khuynh Thành, há miệng, giống như là còn có lời muốn nói, sau cùng lại chỉ cử động khóe môi, rồi đẩy cằm Cố Khuynh Thành ra, quay người rời đi.
Tiếng đóng cửa truyền đến một tiếng, sắc mặt Cố Khuynh Thành càng thêm trắng bệch, cả người cô có chút choáng váng ngồi ở trên giường, trong não phát ra tiếng ong ong hỗn loạn.
Tại sao Đường Thời lại nói với cô như vậy? Rốt cuộc xuất hiện không may ở đâu, vì sao sau khi qua đêm, Đường Thời lại đối với cô như một người khác?
Ngay lúc trong đầu Cố Khuynh Thành trăm bề không thể hiểu được, trong phòng truyền tới một hồi tiếng chuông di động, Cố Khuynh Thành hoàn hồn, cầm lấy điện thoại di động để ở một bên, nhìn liếc tên hiển thị lên, là cha Cố Chính Nam gọi tới, Cố Khuynh Thành dừng một chút, nhận nghe, cô còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được tiếng cha, có chút nghiêm khắc truyền từ điện thoại sang: "Khuynh Khuynh, không phải tối qua con và A Thời..."
Mặc dù Cố Chính Nam chỉ nói một nửa, Cố Khuynh Thành vẫn hiểu ông hỏ cái gì, Cố Khuynh Thành buông thõng tầm mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng về phía điện thoại.
Cố Chính Nam bên kia lấy được khẳng định, ngữ khí xen lẫn vẻ kích động: "Vậy A Thời có nói sẽ phụ trách với con không? Có nói lúc nào thì cưới con không?"
Trong não Cố Khuynh Thành nhanh chóng lướt qua câu mà Đường Thời nói với cô, cô chần chờ một chút, có chút khó trả lời.
Cố Chính Nam đã sinh sống trong thương trường hơn nửa đời, mặc dù cách điện thoại, nhưng vẫn phát giác được cái gì không đúng: "Khuynh Khuynh, xảy ra vấn đề gì?" Cố Chính Nam dừng một chút, lại hỏi: "Hay là A Thời không chịu phụ trách đối với con?"
Cố Khuynh Thành bị câu nói sau cùng của Cố Chính Nam, làm biểu tình có vẻ nao nao, cha vẫn luôn hi vọng mình có thể gả cho Đường Thời, thế nhưng, ý trong lời của Đường Thời, hình như cũng không muốn phụ trách với cô, Cố Khuynh Thành sợ hãi cha thất vọng, lại có chút mập mờ nói: "Con cũng không biết."
Cố Chính Nam bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, nói: "Khuynh Khuynh, con về nhà trước, có lẽ chờ một chút, A Thời sẽ gọi điện thoại, nói phụ trách với con."
Cứ vậy chờ từ buổi sáng chờ đến buổi tối, điện thoại của Đường Thời, từ đầu đến cuối không có gọi tới. Bầu không khí Cố gia, trở nên càng ngày càng kém, mãi cho đến sáng ngày thứ ba, Cố Chính Nam nhìn Cố Khuynh Thành cúi đầu húp cháo, cuối cùng có chút không giữ được bình tĩnh thả đũa trong tay xuống, hỏi: "A Thời vẫn không có gọi điện thoại liên lạc với con sao?"
Cố Khuynh Thành nuốt cháo trong miệng, mới ngẩng đầu, lắc đầu với cha mình.
Mẹ Cố Khuynh Thành nghiêng đầu, nhìn qua Cố Chính Nam mở miệng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Khuynh Khuynh và A Thời từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vốn cho hai đứa phát sinh quan hệ, đương nhiên sẽ kết hôn, bây giờ A Thời một chút tin cũng không có, chắc chắn là không có phụ trách muốn cưới Khuynh Khuynh, đây chẳng phải là là coi rẻ Khuynh Khuynh sao?"
Cố Chính Nam bỗng nhiên nói: "Không bằng, tôi gọi điện tới cho Đường gia, thăm dò tình huống một chút?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc