Hôn Nhân Trên Tiền Đề Dối Trá - Chương 41

Tác giả: Lê Thị Ngọc

Uyển Di rời khỏi phòng làm việc, để lại một Nam Thành thẫn thờ trên ghế.
Cô chẳng quan tâm ông ấy đang nghĩ gì hay cảm thấy như thế nào đâu. Điều cô quan tâm chỉ là mong sau chuyện lần này có thể giúp ông thay đổi một chút, có cái nhìn rộng hơn mà thôi.
Đừng mù quáng cũng đừng chỉ nhìn theo một khía cạnh ích kỷ.
Hãy quan tâm, nghĩ đến cảm giác của Mặc Hàn nhiều hơn.

Nam Thành như người mất hồn rời khỏi ghế, ông tiến lại gần tủ để tài liệu hồ sơ của mình. Đôi bàn tay như thói quen mà lục lọi thứ gì đấy quen thuộc.
Từ trong một ngăn tủ nhỏ bí mật, ông lấy ra một khung hình nhỏ.
Phải rồi! Đây chính là bức hình cưới còn sót lại duy nhất của ông và Tịch Yên. Bàn tay thô ráp có phần nhăn nheo mân mê lấy bức hình một cách thật nhẹ nhàng. Đi chuyển tới góc hình xinh đẹp của một người con gái cười rạng rỡ. Ông không kìm được mà lệ rơi xuống trúng ngay khuôn mặt đang cười của cô.
Đôi mắt ngấn lệ, Nam Thành không kìm được cảm xúc mà nghẹn ngào nói:
“Phải làm sao đây Tịch Yên? Anh đã lỡ phạm phải một sai lầm quá nghiêm trọng rồi!”
Ông ta cứ nghĩ nếu bản thân không để tâm tới nó là tốt cho nó nhưng không ngờ lại bị phản ứng ngược rồi. Mất đi cô một cách trống vắng như vậy khiến anh thật sự rất sốc. Bản thân không thể nào vượt qua nổi chuyện này.
Lầm lỡ trong đêm hôm đấy để rồi có Quyền Minh là lỗi của ông.
Ông ta không muốn con không có tình thương của mẹ nên đã chấp nhận cô ta bước chân vào căn nhà này một cách danh chính ngôn thuận. Ông cứ nghĩ nếu bản thân mặc kệ Mặc Hàn và quan tâm Quyền Minh nhiều hơn thì Thu Nguyệt cũng sẽ đối xử tốt với anh.
Nhưng thật không ngờ… ông ta đã sai.
Chỉ có mình ông ta nghĩ như vậy thôi sao?
Nhớ tới những gì mà Uyển Di vừa nói, ông ta bật khóc dữ dội hơn. Ôm chần lấy tấm hình đấy vào lòng mà nức nở.
Bây giờ…
Thay đổi còn kịp không?

Uyển Di vừa ra khỏi phòng của Nam Thành thì liền nhận được ngay một trận địa mà bà Thu Nguyệt bày ra để đón đợi cô.
Thông tin cô tới đây tìm ông Lệ đến tai bà ta rồi nhỉ? Khiến mẹ con bà ta săn đón đứng chờ như thế này có phải cô nên cảm thấy hãnh diện không?
Thu Nguyệt nhìn cô bằng nửa ánh mắt, liếc mắt về phía cánh cửa sau cô rồi mới nhỏ giọng nói:
“Cô tới đây làm gì?”
Nhìn mà không biết hay sao còn phải hỏi?
Cô tới đây chắc để ăn tối vừa giữa trưa đó!
Uyển Di bật cười, nhìn thẳng vào bà ta rồi nói:
“Tới đây để thăm ba chồng. Có chuyện cần nói thì phải tới thôi.”
Bà ta cau mày trước thái độ của cô nhưng chưa kịp nói thì đã có kẻ giành mất. Quyền Minh với khuôn mặt bầm dập đứng phía sau bà ta bất ngờ đi lên, nhìn cô với ánh mắt thù địch cất lời:
“Cô nói đi, cô có âm mưu gì? Hôm nay còn đến tận đây để cái trạng rồi ăn vạ sao?
Uyển Di khinh thường nhìn hắn ta. Đầu gật gù, miệng cợt nhà nói:
“Đúng rồi đấy, tôi tới để cáo trạng rồi ăn vạ đấy thì sao?”
“HỖN XƯỢC! GIẢN UYỂN DI, ĐÂY LÀ NHỮNG GÌ MÀ MẸ CỦA CÔ DẠY CÔ KHI VỀ NHÀ CHỒNG ĐẤY HẢ?”
Trước thái độ ngông cuồng của cô, bà Thu Nguyệt giận dữ quát lên. Có thể là vì tức giận hoặc cũng có thể là để thử xem tình hình của người bên trong căn phòng kia thế nào.
Muốn giở trò sao? Thật tiếc cho bà ta quá. Ông ấy bây giờ chẳng còn tâm trạng để ra đây giúp đỡ bà ta được đâu.
Thứ bà ta trông chờ là gì? Một Uyển Di run rẩy sợ sệt, quỳ gối xuống xin bà ta tha thứ, luôn miệng nói lời xin lỗi ư?
Tiếc quá! Cái này cô làm không được.
Cô vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng đấy, thẳng lưng nhìn bà ta không một chút tránh né. Cô cất bước, từng bước về phía bà ta.
Tiếng giày nện xuống sàn nhà bỗng làm người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Khoảng cách đủ gần, cô nghiêng người về trước, ở sát bên tai của bà ta thì thầm nói:
“Sao nào? Tiếc quá nhỉ? Mẹ tôi chỉ dạy tôi là phải sống thật ngay thẳng, không thẹn với lòng, bảo vệ người thân yêu của mình thôi. Bà ấy… không biết nên không thể dạy tôi đi ςướק chồng người khác, trơ trẽn dùng mọi thủ đoạn cho dù là bán rẻ cả thân thể để phá hoại gái đình người khác.”
“Cô… cô…”
Thu Nguyệt giận đến run người, nhìn cô với ánh mắt đầy thù hận, như thể muốn g.iết c.hết Uyển Di ngay lập tức vậy.
Cô nhìn bà ta với ánh mắt hiện rõ vẻ thách thức và hả hê. Đưa một ngón tay lên miệng của mình làm hành động giữ im lặng. Cô vỗ vào bà ta, nhỏ giọng nói:
“Suỵt! Im lặng đi, bị lộ bây giờ.”
“…”

“Con khốn! Đứng lại cho tao!”
Uyển Di đã bỏ đi rồi những vẫn không thể nào thoát được tên Quyền Minh đấy. Hắn ta muốn xả giận cho mẹ mình mà chạy theo cô ra tới ngoài cổng.
Cô sau khi tìm được chỗ thích hợp rồi liền đứng lại một cách bất ngờ, quay người về sau đối diện với hắn ta.
“Chuyện gì?”
“Ai cho cô có thái độ đấy với mẹ của tôi hả? Quay lại xin lỗi bà ấy ngay!”
Ra lệnh cho cô sao?
Hắn ta nghĩ mình là ai?
Cô cười đến chảy cả nước mắt trước mặt hắn, thở dài một ơi điều hoà lại cơ thể. Đúng là trẻ nhỏ cần được dạy dỗ nếu không thì khó sẽ chẳng biết trời cao đất dày là gì mà.
“Xin lỗi? Muốn tôi xin lỗi điều gì? Xin lỗi vì đã quá thật lòng rồi sao? Ha! Vậy thì thật sự xin lỗi nhé, tôi không có nói dối được.”
Uyển Di nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Hắn ta có vẻ không thể cãi nổi cô về chủ đề này nữa nên đành chuyển hướng nhắm vào Mặc Hàn.
“Lấy được một thằng vô dụng như vậy khiến cô tự hào đến thế sao? Muốn lấy gia tài của Lệ gia hả? Không có cửa đâu. Nếu cô muốn có tiền tài thì nên bỏ quách cái thằng chồng vô dụng đấy và bám vào tôi đi thì còn may ra. Thằng đấy- Lệ Mặc Hàn sẽ chẳng làm nên cơ nghiệp gì đâu.”
Trước lời nói hùng hổ đấy thì Uyển Di lại rất điềm tĩnh. Cô hờ hững nhìn hắn nói, đợi đến khi hắn dứt lời rồi cô mới chầm chậm nhả ra từng chữ một cách rõ ràng.
“Tôi-Giản Uyển Di không có sở thích sử dụng hàng phế phẩm đâu. Đâu phải ai cũng mắt mù mà bỏ đi một viên ngọc để nhặt rác về nhà? Tiền? Gia tài? Nếu một khi mà Mặc Hàn cần, tôi dư giả để lo cho anh ấy gấp nhiều lần cái mà cậu đang xem là to lớn rồi tự hào đấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc