Chẳng ổn chút nào!
Uyển Di đưa anh về lại khách sạn của hai người vì Mặc Hàn nói muốn về thay đồ. Cô khuyên can cũng không được nên đành làm theo.
Vốn cô thuê chiếc xe này là vì muốn cùng anh đi ngắm mọi cảnh đẹp ở đây. Thật không ngờ, còn chưa đi tới đâu đã phải trở về nhà thay đồ rồi. Tâm trạng tốt cũng vì chuyện này mà chùng hẳn xuống.
Mặc Hàn ngồi bên ghế phụ, thấy cô căng thẳng như vậy liền cất giọng nói:
“Thả lỏng đi Uyển Di, hít vào thở ra đều đặn nào.”
“…”
“Lần sau đừng có đỡ cho tôi như vậy.”
Mặc Hàn nghe vậy thì nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực. Uyển Di mắt vẫn nhìn thẳng nhưng lời nói lại kiên định vô cùng. Lần này chỉ là chai rượu nhưng nếu lỡ là cái khác thì sao? Chưa kể tới Uyển Di gây chuyện trước thì cô cũng đã tính toán trước rồi. Uyển Di học võ một thời gian nên với tình hình đấy tất nhiên cô có thể ứng phó được. Điều không ngờ chỉ là Mặc Hàn phản ứng nhanh. Anh đã ôm và đỡ cho cô một cách dứt khoát.
Uyển Di vui không? Tất nhiên là vui.
Nhưng mà cái gì phải ra cái đấy.
Cô không muốn anh bị thương vì mình. Chủ đích ban đầu của cô chính là để bảo vệ Mặc Hàn chứ không phải là để anh bảo vệ mình.
Mặc Hàn quay hẳn đầu sang nhìn cô, anh cất giọng hỏi ngược lại.
“Làm sao có thể không đỡ được hả?”
“Thì…”
“Chúng ta là vợ chồng mà? Cậu muốn để tôi là một người chồng tồi, bỏ mặc vợ mình sao?”
Chưa để Uyển Di nói hết anh đã cắt ngang lời, tiếp tục cất giọng nói.
Anh không giống với ‘người đàn ông’ đấy, anh không thể bỏ mặc vợ của mình được. Tình cảm của hai người dối với anh bây giờ rất ௱ôЛƓ lung nhưng không có nghĩa là không có. Anh cũng không phải loại người mờ mịt với tương lại liền buông bỏ mọi thứ.
Khi còn nhỏ, đã rất nhiều lần Uyển Di đứng ra bảo vệ anh. Cho đến thời điểm hiện tại, anh biết cô cũng nghĩ cho anh rất nhiều. Chính vì lẽ đó mà anh cũng phải như cô, ra sức bảo vệ đối phương. Mặc Hàn bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, anh có thể làm được nhiều việc hơn là cô nghĩ rồi.
Có giải bày thì mới có hiểu nhau. Chiếc xe của hai người lăn bánh trên đường dài, chẳng mấy chốc khách sạn đã lấp ló phía xa.
Vừa về tới nơi, Mặc Hàn đã ngay lập tức muốn đi tắm. Anh cảm thấy khó chịu vô cùng vì chất lỏng màu đỏ đấy đổ đầy áo của mình.
Uyển Di thẫn thờ, trong đầu của cô vẫn là câu nói khi nãy của anh.
Vợ chồng sao?
Câu nói này, nghe từ miệng của anh thật khiến người khác xao xuyến mà!
Cạch!
Đúng lúc này cánh cửa phòng tắm bỗng mở ra. Mặc Hàn hơi sững người lại một chút nhưng cũng nhanh chóng bước ra ngoài. Uyển Di nghe thấy tiếng động liền quay người lại. Trước mắt cô là gì thế này?
“…”
Mặc Hàn khiêu gợi trong chiếc áo choàng tắm bằng bông màu đen dài tới đầu gối. Quanh cổ cuốn một cái khăn thấm nước từ tóc chảy xuống. Những giọt nước long lanh chảy dọc xuống иgự¢ anh, lướt qua những múi thịt rắn chắc rồi biến mất sau khi thấm vào chiếc áo choàng.
Ực!
Uyển Di bất giác nuốt một ngụm nước bọt, tầm mắt không thể nào rời đi mà nhìn chằm chặp vào thân hình siêu chuẩn của anh.
Chà! Quả thật không lỗ một chút nào. Lấy được một người chồng có khuôn mặt đẹp, đến body cũng đẹp không kém. Cô có phải là quá hời khi lấy chồng rồi không?
Càng nghĩ càng thấy thích, Uyển Di không che giấu nổi mặc cười một cách man rợ.
“Khà… khà… khà…”
Trước ánh mắt háo sắc của cô, sâu thẳm trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Anh giả bộ vô tình mà chỉnh áo, kéo lên che lại.
Uyển Di nghĩ ra trò gì đấy, cô hắng giọng nói:
“Anh Hàn yêu dấu của bé à! Anh có cần bé giúp gì không?”
“…”
Mặc Hàn rùng mình, quay qua lườm cô một cái rồi ba chân bốn cẳng vơ lấy bộ đồ rồi bỏ chạy, để lại một Uyển Di ở sau cười như được mùa.
…
“Mẹ à!”
Gia Tuệ cất giọng sụt sịt nói qua điện thoại. Chẳng cần cô ta phải nói thì người bên kia cũng biết được rằng cô ta đang khóc. Thu Nguyệt nghe thấy con gái mình bị ấm ức liền không chịu được. Bà ta vừa cất giọng trấn an vừa cẩn thận hỏi han con gái.
“Ôi! Bảo bối của mẹ. Con làm sao vậy hả? Ai lại nỡ làm cho cục cưng của mẹ khóc nào?”
Cô ta được mẹ quan tâm thì bao nhiêu tủi thân đều như nước vỡ đập mà ào ào chảy ra. Nước mắt lăn dài không ngừng, tiếng nấc nghẹn cùng với những lời nói nỉ non vang lên càng làm người ở đầu dây bên kia sốt.
“Mẹ ơi… hic hic… con…”
Thu Nguyệt ngày càng mất kiên nhẫn. Từ trên ghế đứng bật dậy, lớn giọng hơn hỏi:
“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Con bị làm sao vậy hả?”
“Con, con gặp Giản Uyển Di ở đây cùng với… Cô ta đe dọa và sỉ nhục con. Cô ta nói sẽ dùng mọi thủ đoạn để khiến mẹ con mình phải mất tất cả. Hu hu hu… còn nói rằng sẽ khiến con phải quỳ xuống chân của cô ta để cầu xin nữa…”
“CON KHỐN ĐÓ DÁM NÓI VẬY SAO?”
“Vâng…”
•••
#34
“Ta biết rồi. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để chúng nó được yên đâu.”
Thu Nguyệt nói qua điện thoại với giọng nói đầy cay nghiệt. Bà ta từ lâu đã không vừa mắt với Nghiên Nhi vì cô là bạn thân của Tịch Yên. Mỗi lần đi dự sự kiện với Nam Thành mà gặp cô là cô đấy lại không nể nang, cho bà ta mặt mũi gì. Mỗi lần như vậy, bà ta dù có ấm ức muốn c.hết nhưng cũng chẳng thể làm được gì.
Nếu không phải Giản gia có thế có quyền, chồng cô lại yêu chiều cô thì bà ta nhất định sẽ tìm kế để cô biết thế nào là lễ độ rồi. Bây giờ thì hay rồi, ghét của nào trời trao của đấy. Trăm phương ngàn kế tìm cách cài cắm một đứa con dâu vừa ý với bà thì không được, người được thì lại chính là con của đứa bà ghét. Chưa dừng lại ở đấy, đứa con dâu đấy cũng chẳng biết điều. Từ khi còn nhỏ thì Uyển Di đã luôn gây chuyện, hãm hại con gái ngoan của bà ta.
Càng ngày càng quá đáng, không thể tha thứ được nữa.
Gia Tuệ nghe thấy từ ‘chúng nó’ thì giật nảy. Cô ta nhanh chóng cất tiếng thanh minh.
“Mẹ… mẹ à, ai làm thì người đấy chịu. Mặc Hàn không làm gì cả. Chỉ có Uyển Di là gây tội thôi…”
“LỆ GIA TUỆ!”
“Dạ… dạ…”
Gia Tuệ nghe bà ấy gọi cả họ và tên mình thì hoảng sợ. Bà ấy rất ít khi gọi cả họ và tên của cô. Mỗi lần gọi như vậy là chứng tỏ bà ta đang rất tức giận.
Đúng thật là bà ta rất tức giận. Tức vì đứa con mình mù quáng, giận vì con gái mình ngu ngốc. Vì cớ gì có bao nhiêu thằng đàn ông tốt không yêu, lại yêu ngay phải cái thằng khốn Mặc Hàn đấy?
Tình cảm của con bà biết rất rõ nhưng chính vì biết rất rõ nên mới thấy nó không có tương lai. Tại sao đứa con này lại không hề giống bà ta?
Si tình một cách ngu ngốc!
Nó đáng lẽ phải như bà, phải biết nắm bắt người nào tốt nhất cho mình chứ? Có như vậy thì mới hạnh phúc, có như vậy thì mới có thể đứng trên đầu của kẻ mình ghét.
Thật may là ít nhất bà ta vẫn còn một đứa con trai hiểu chuyện để an ủi.
Nhưng nói làm sao để đứa con gái này hiểu đây?
Thu Nguyệt thở dài, kìm nén cơn giận, chầm chậm nói:
“Con gái à, con yêu thằng đó sao?”
Thằng nhóc đó?
Ý của mẹ là Mặc Hàn sao?
Gia Tuệ nghe mẹ mình hỏi thì gật đầu lia lịa, luôn miệng đáp:
“Vâng… vâng… Con thật sự rất yêu!”
Mặt cô ta giãn ra, nhìn thế nào cũng thấy được niềm vui sướng khó giấu.
Bà ta nghe con mình sung sướng đáp lời thì cười khuẩy, nhàn nhạt nói:
“Được rồi. Nếu con muốn có thằng bé thì phải nghe theo lời của mẹ. Mẹ sẽ tìm cách để thằng bé là của con.”
…
Sau khi nghe điện thoại xong thì mặt của Mặc Hàn cau lại, anh khó xử nhìn cô nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Uyển Di quen biết Mặc Hàn đã lâu nên tất nhiên sẽ biết được điểm này của anh. Cô rót một cốc nước để trước mặt anh rồi nhỏ giọng hỏi:
“Sao vậy? Điều gì làm cậu bận lòng sao?”
Mặc Hàn nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ tội lỗi nói:
“Uyển Di này, tôi…”
“Chuyện công việc sao?”
Anh ngỡ người khi nghe cô hỏi nhưng ngay lập tức gật đầu thừa nhận. Mới chỉ đi hưởng tuần trăng mật chưa được một ngày nhưng mà công việc ở bên kia của anh lại xảy ra vấn đề. Công ty chưa đủ vững chắc, anh không dám tin ai có thể giải quyết được việc đấy.
Chỉ là… Uyển Di chắc giận anh lắm nhỉ?
Điều này làm anh do dự, mãi vẫn không nói ra được vấn đề ở trong lòng. Thậm chí, Mặc Hàn còn nghĩ đến việc trở về nước gấp rút giải quyết để lại Uyển Di ở đây chơi vài hôm rồi anh lại nhanh chóng bay qua. Tuy hơi mệt mỏi vì phải bay tới bay lui nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Trái ngược với lo lắng của anh, Uyển Di không hề tức giận mà còn rất dễ dàng chấp nhận. Vì sao ư? Vì mẹ cô từng nói với cô là hãy đặt sự nghiệp của chồng mình lên hàng đầu. Đừng tạo áp lực cho chồng mà hãy cùng người đấy giải quyết. Trăng mật gì chứ? Cũng chỉ là đi chơi thôi mà. Lần này không đi thì khi nào sắp xếp thời gian ổn định thì lại đi.
Cô không quá xem trọng việc này đâu.
Uyển Di thoải mái nói:
“Vậy thì chúng ta cùng nhau về thôi.”
Mặc Hàn ngờ vực, anh ấp úng cất giọng hỏi lại:
“Cậu không giận thật chứ?”
“…”
Uyển Di gật gật đầu một cách chắc nịch.
Cô không đáng tin đến thế à?
“Nếu không thì cậu có thể ở lại đây vài hôm, tôi bay về giải quyết xong rồi lại bay…”
“Dừng! Dừng lại.”
Cô giơ tay lên chắn trước miệng anh. Như sợ Mặc Hàn tiếp tục hiểu lầm. Cô nắm lấy hai bả vai của anh để hai người mắt nhìn thẳng vào nhau. Đến khi có thể cảm nhận rõ suy nghĩ, thấy rõ hình bóng mình trong tròng mắt của đối phương rồi cô nói cất giọng nói:
“Chúng ta kết hôn, con đường phải đi là rất dài. Tôi không hề để tâm tới mấy điều này. Không có dịp này thì có dịp khác. Chẳng lẽ, sau này cậu không đưa tôi đi sao?”
Nghe cô nói thì anh lắc đầu nguầy nguậy. Uyển Di bật cười rồi tiếp tục cất lời:
“Đúng vậy nhỉ? Tuần trăng mật là dành cho hai người, nếu không có người kia thì còn gì ý nghĩa? Tôi để cậu một mình đi đi rồi lại về về thế sao? Ngay cả bản thân tôi nếu ở lại và thấy cậu như vậy cũng chẳng vui vẻ gì. Chúng ta là vợ chồng mà. Phải cùng đồng cam cộng khổ chứ?”
Mặc Hàn nhìn cô với ánh mắt mang đầy vẻ phức tạp. Cảm xúc trong lòng này là gì nhỉ? Như có một dòng mật rót thẳng vào tim vậy. Thật khiến người ta xao xuyến khó lòng đỡ nổi.
Cuộc hôn nhân này, có thật sự chỉ là vô tình va phải không?
Giữa hai người không còn cảm xúc nào khác ngoài tình bạn lâu năm sao?
Có lẽ là có nhưng họ lại không nhận ra. Vì sao nhỉ? Vì nó đã nẩy nở từ lâu rồi chỉ là họ phủ nhận, không nhận ra điều này mà thôi.
Họ nhầm lẫn, xem tình yêu sớm nở thành tình bạn, mặc nhận nó là tình bạn.