Mặc Hàn sững người khi nghe cô nói. Mắt nhìn chằm chằm cô không rời, miệng lắp bắp nói:
“Cái… cái gì chứ? Cậu đừng có giỡn nữa.”
Anh biết tính cách của Uyển Di rất hoạt bát. Chính vì vậy mà từ khi hai người làm bạn thân thì cô đã liên tục đùa giỡn và trêu ghẹo anh. Có lẽ, câu nói vừa rồi cũng chính là một trong số những trò đùa đấy.
“…”
Giỡn ư? Nhìn mặt cô bộ giống nói giỡn lắm sao?
Uyển Di đưa tay lên áp vào hai má của anh, ép buộc anh phải nhìn vào cô. Mặc Hàn vốn muốn lẩn tránh nhưng lại không thể thoát khỏi bàn tay của cô. Là không thể thoát hay cố tình không muốn thoát?
Có lẽ chỉ mình anh mới biết được lí do thật sự.
“Tôi- Giản Uyển Di! Không hề có ý nói giỡn, dù một chút cũng không.”
Mặc Hàn đơ người trước câu nói của cô. Anh nhìn thẳng vào mắt của cô như muốn kiểm chứng. Thật sự là không hề có ý gì khác sao?
Nhưng dù là vậy, anh vẫn cứng đầu muốn kiểm tra.
Anh đưa tay lên, giữ ngược lại hai bàn tay của cô. Không nói gì thì thôi, hễ cất lời là lại khiến người ta muốn cho ăn đánh.
“Vì sao tôi phải cưới cậu?”
Uyển Di không thẹn với lòng mà thẳn thắn đáp:
“Vì tôi xinh đẹp.”
Điều này không thể chối cãi!
“Lí do này không thật, không thông qua!”
Lí do này không thật?
Là sao? Là ý nói cô không xinh đẹp sao? Nè he! Đừng có được đằng chân lên đằng đầu vậy chứ?
Còn gì nữa nhỉ? A! Không thông qua.
Cô? Không thông qua?
Cái tên ngứa đòn này!
Bốp!
“Á! Sao tự dưng lại đánh tôi?”
Mặc Hàn ôm иgự¢ đau đớn. Có lẽ sớm một ngày thôi, anh sẽ lìa xa khỏi nhân gian này mất. Đây, chính là cái giá phải trả khi quen một cô nàng hổ báo!
“…”
Uyển Di không thèm nói chuyện với anh nữa, cô quay mặt về phía trước, thu mình ngồi rơi vào trầm tư. Mặc Hàn hơi lo khi thấy cô như vậy. Anh đưa tay qua lắc lắc cánh tay cô nói:
“Này! Giận thật hả? Xin lỗi nhé.”
Uyển Di thẳng tay hất tay anh ra, lạnh giọng đáp lời:
“Tôi không giận.”
Gì mà không giận chứ? Một lời này của cô cất ra chính là cho người ta thấy rõ ràng là bản thân đang giận dỗi.
“Thôi nào. Chúng ta nói chuyện đoàng hoàng nè.”
Uyển Di không phục, cô phụng phịu nói.
“Tôi nãy giờ vẫn nói chuyện rất đoàng hoàng.”
Tính cách Uyển Di có chút lạ, mỗi khi tức giận chuyện gì đấy là hốc mắt lại đỏ au, rơm rớm nước mắt vì tủi thân. Cô không dám nhìn Mặc Hàn vì sợ anh thấy mình khóc. Bản thân ngồi khoanh mình lại một cục, đờ đẫn nhìn về hướng cây cầu đang tấp nập xe cộ phía xa, nhỏ giọng nói:
“Tôi không hề nói đùa, dù chỉ là một chút. Tôi thật sự muốn kết hôn với cậu.”
Mặc Hàn nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Cho tôi một lí do đi.”
“Vì…”
Mặc Hàn chăm chú nhìn cô ấp úng nói. Anh nhiều hơn một chút ý đùa giỡn và chờ đợi câu trả lời của cô. Uyển Di tiếp theo sẽ nói gì? Cô ấy định sẽ lấy lí do gì để biện minh đây? Mặc Hàn thật sự rất mong chờ. Mỗi lần nói chuyện với cô đều rất là vui và thú vị.
“Vì… mẹ cậu đã đồng ý giao cậu cho tôi. Nếu cậu mà không gả cho tôi thì sẽ chẳng gả cho ai được nữa đâu.”
…
Một điều vô lí quá đúng không? Ấy vậy mà Mặc Hàn lại tin lời của cô.
Không biết bằng một sức mạnh siêu nhiên nào hay động lực to lớn nào đấy mà ngay ngày hôm sau Uyển Di và anh đã đứng trước cửa nhà của cô rồi.
Uyển Di nắm chặt lấy cánh tay cậu, cất giọng nói:
“Mặc… Mặc Hàn à, cậu đừng lo lắng. Ba, ba mẹ tôi… họ dễ tính lắm. Có gì xảy ra thì tôi… nhất định sẽ bảo vệ cậu.”
“…”
Anh bật cười, vỗ vỗ vài cái vào mu bàn tay của cô rồi nói:
“Uyển Di à, chính cậu mới là người đang run rẩy đấy.”
Nói cái gì mà bảo vệ anh chứ? Chẳng phải bây giờ cô còn đang núp sau lưng anh, run rẩy như mèo con sao? Anh chỉ sợ, nếu lát hồi có gì đấy thật thì cô mới chính là người bỏ chạy đầu tiên . Với cái tính ham sống sợ c.hết như cô thì có thể lắm. Có khi lúc đấy anh bị rơi ở xó nào đó rồi cô cũng chẳng có hay đâu.
“Ai, ai nói là tôi sợ chứ? Đi… đi thôi!”
Lớn giọng là vậy nhưng Uyển Di vẫn rất sợ hãi. Đây dù sao cũng là chuyện hệ trọng cả đời người, cô mà không cẩn thận một chút là sẽ bị tống khỏi nhà mất.
Lén liếc mắt nhìn Mặc Hàn đang cất bước bên cạnh. Quả thật kết hôn với người như anh ấy thì cũng đâu đến nỗi tệ?
Uyển Di thừa nhận, cô có chút thích.