“Tịch Yên, cậu lên đây đi. Nhà tớ đưa cậu về.”
Nghiên Nhi rất lo lắng cho cô và con. Đứng trước xe ô tô, cô ấy nắm lấy tay cô và nói. Dù sao cũng đã trễ, cô ấy không muốn để bạn mình lại còn bản thân thì bỏ về trước.
Cô nhìn cô ấy mỉm cười. Vỗ nhẹ lên tay cô ấy trấn an nói:
“Đừng lo cho mẹ con tớ. Cậu về trước đi, mai còn phải đi làm mà. Tớ và nhóc này có thể tự đi về được mà.”
Tịch Yên làm sao mà có thể làm phiền cô ấy được nữa chứ. Không ngại bạn thân thì cũng nên ngại chồng của bạn thân. Anh ấy đã đến tận nơi để đón vợ con mình về sớm, cô mà lẽo đẽo theo thì có phải phiền không? Chưa kể tới, nhà cô đang ở và nhà của cô ấy lại không tiện đường.
Ngài Giản cũng nói góp vào vài câu ý mời mẹ con cô lên xe nhưng đều bị Tịch Yên dứt khoát từ chối. Cuối cùng thì họ cũng đành từ bỏ mà về trước.
Ánh mắt Mặc Hàn từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chú vào ngài Giản và Uyển Di. Cậu bé chắc lại tủi thân vì tình cha con của họ. Hình ảnh hai cha con họ nói đùa với nhau. Chính vì lẽ này mà cô càng không muốn đi cùng vì sợ Mặc Hàn sẽ càng xúc động.
Thấy bóng xe họ đã khuất dạng, đến bây giờ cô mới cúi xuống nhìn cậu nhóc nói:
“Con trai à, chúng ta đi về nhé!”
Cậu nhóc vâng lời, đưa bàn tay nhỏ về phía cô đáp:
“Vâng. Đi về nhà thôi.”
…
Một người khác đi qua thấy cô vẫn miệt mài làm việc bèn cất giọng hỏi:
“Ô! Tịch Yên, bây giờ còn chưa nghỉ sao?”
Cô quay lại nhìn cô gái đấy, khuôn mặt tươi tắn gật đầu đáp lời:
“Vâng. Em làm nốt cái này xong là nghỉ luôn đây.”
“Chăm chỉ thật đấy!”
Nói thêm đôi ba câu thì họ rời đi. Cô lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc của mình. Bàn tay đang lướt trên mặt bàn phím thì bỗng khựng lại do cơn ho dữ dội kéo đến, có gì đó ở cổ họng trào dâng. Tịch Yên mím chặt môi, đưa tay với lấy vài tờ khăn giấy trên bàn rồi ho sặc sụa, con ho dữ dội tới mức cô như muốn văng cả lá phổi ra ngoài.
Một màu máu đỏ tươi thấm đẫm nhuộm trên tờ giấy. Cô như người mất hồn khi cơn ho qua đi, ánh mắt vô định nhìn vào nó.
Tịch Yên, cô lại ho ra máu rồi!
Từ tận đáy lòng của cô dâng lên một nỗi sợ hãi. Dạo gần đây, tần suất cô ho ra máu ngày một nhiều hơn. Trước kia lại không hề có tình trạng này từng xảy ra.
Cô run rẩy đứng dậy, vứt khăn giấy đấy đi rồi nặng nhọc cất bước vào nhà vệ sinh. Đứng trước tấm gương lớn cô mới thấy rõ mình thật nhỏ bé tới nhường nào.
Phản chiếu trong tấm giương chính là hình ảnh một cô gái có nét xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại xanh xao nhợt nhạt. Bản thân cô thật sự đã gầy đi nhiều chỉ là cô tự lừa dối bản thân, phất lờ điều này mà thôi.
Cô phải tới bệnh viện!
…
Một vị bác sĩ nói với cô:
“Cô ra kia ngồi đợi một chút, lát nữa sẽ có kết quả.”
“Vâng.”
Tịch Yên ngoan ngoãn đáp. Cô theo lời nói của vị bác sĩ đấy mà tiến lại gần hàng ghế chờ để ngồi.
Lo lắng không? Tất nhiên là có.
Hồi hộp không? Tất nhiên là có.
Sợ chứ? Cô biết sợ rồi!
Ở chỗ dối diện với cô có một gia đình cũng đưa con tới khám. Đứa trẻ kia có vẻ bị sốt nên có miếng băng dán hạ nhiệt ở trán. Đứa bé đấy nũng nịu, nhận được sự yêu thương từ ba và mẹ đang ở bên chăm sóc. Cô thật sự rất ngưỡng mộ gia đình họ. Quần áo trên người có thể nói là bình thường và có phần cũ mèm nhưng đồ của con họ nhất định phải còn mới và sử dụng tốt. Là ba là mẹ thì ai cũng vậy nhỉ? Có trách nhiệm trên vai, vì con mình là chịu khổ bao nhiêu cũng được.
Tịch Yên của hiện tại thật mong sao mình có thể sống lâu một chút, có thể ở bên con trai mình tới khi trưởng thành. Nửa tháng trước cô mới đưa con đi khám bệnh, thằng bé sốt cao và cũng chỉ có mình cô ở bên lo lắng vì không có chồng ở bên đỡ đần. Nếu lỡ như, chẳng may cô có mệnh hệ gì thì sao?
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã làm Tịch Yên cảm thấy khó chịu rồi.
Chẳng mấy chốc tên của cô đã được gọi. Tịch Yên muốn bình tĩnh vào đấy nhưng chân tay lạ bủn rủn. Cô hoảng sợ, cảm giác muốn chạy trốn bỗng bùng lên. Cảm giác sợ hãi này khiến cô không dám đối mặt với nó, lắng nghe kết quả.
Có chuyện gì xảy ra hay không?
Vừa vào phòng, vị bác sĩ đã nhìn cô với ánh mắt đồng cảm và thương hại. Điều này thật sự làm cho Tịch Yên khó hiểu và rất sợ.
Ông ấy thở dài, cất giọng hỏi cô:
“Cô có đi cùng người nhà không? Để họ vào lấy kết quả cũng được.”
Tịch Yên hoang mang nhìn ông ta, cô lắc đầu.
Tịch Yên còn người nhà sao? Mẹ mất, ba bỏ rơi từ khi mới lọt lòng, họ hàng cũng không. Chồng? Chỉ là chồng cũ mà thôi. Con trai còn nhỏ, cô càng không muốn đưa cậu tới đây. Nghiên Nhi cũng còn bận đi làm, cô ấy còn phải lo cho gia đình của cô ấy.
Tịch Yên chỉ có thể tự mình lấy kết quả mà thôi.
“Cô phải thật bình tĩnh nhé? Đây là giấy xét nghiệm của cô.”
Ông ấy đưa cho cô bộ hồ sơ bệnh án. Tịch Yên đón lấy, cô mở nó ra xem.
“…”
Dòng chữ này…
Kết quả xét nghiệm…
Hốc mắt Tịch Yên ngấn lệ, rơi lã chã trên khuôn mặt gầy gò. Bàn tay của cô run rẩy, miệng không kìm được mà bật khóc. Bao nhiêu sự lạc quan và tự trấn an bản thân của cô ấy sụp đổ. Đầu óc quay cuồng, Tịch Yên chẳng còn biết được gì nữa rồi.
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?
Vị bác sĩ đấy thấy cô như vậy cũng chỉ biết thở dài lắc đầu. Làm nghề y đã mấy chục năm, hoàn cảnh nào cũng gặp qua rồi. Nhưng mỗi lần thấy sự tuyệt vọng của bệnh nhân là trong lòng của ông lại thổn thức và đau buồn không kém.
Nghĩ nhiều khi cũng thấy buồn. Ông đã chữa bệnh và gặp nhiều người. Có người già nằm viện lay lóc chữa mãi thì than sao tôi không c.hết đi vì hoàn cảnh không có điều kiện. Có người còn trẻ lại mắc bệnh hiểm, cuộc đời còn nhiều điều tiếc nuối thì lại không còn mấy thời gian.
Tịch Yên nghe vị bác sĩ kia nói mấy lời an ủi thì vẫn khóc không ngừng. Một phần là vì cho mình nhưng chín phần lại là vì con. Khi xưa cô mất ba thì còn mẹ, giờ đây con trai của cô đã không có ba còn sắp mất cả mẹ rồi.
“Hức… hức… Mặc Hàn à, mẹ phải làm sao đây.”
Điều mong ước nhỏ nhoi của cô là chờ con trưởng thành lấy vợ đẻ con, bản thân tóc bạc trông cháu đã không thành rồi.