Hôn Nhân Trên Tiền Đề Dối Trá - Chương 17

Tác giả: Lê Thị Ngọc

Hôm nay là sinh nhật của Mặc Hàn tròn bốn tuổi. Cậu nhóc hí hửng và thích thú từ sáng tới giờ. Sau khi đi học về, cậu nhóc liền chạy tới khoe với cô.
“Mẹ, mẹ ơi… con được cô và các bạn tặng quà này.”
Trong tay Mặc Hiên là một chú thỏ bông và một số món đồ chơi nhỏ. Cậu bé vui vẻ đến cười híp hết cả mắt nhưng vẫn không quên xoè tay ra cho cô xem.
Cô xoa đầu cậu, mỉm cười nói:
“Hôm nay con có ăn mừng với các bạn chứ?”
“Có ạ! Các bạn rất thích ăn bánh kẹo mà mẹ mua.”
Cậu nhóc nhớ tới khi nãy, cả lớp cùng hát chúc mừng sinh nhật, vừa cùng nhau phát đồ ăn vui vô cùng.
“Được rồi! Vậy chúng ta đi về tắm và thay đồ, sau đấy lại cùng cô Nghiên Nhi và bạn Uyển Di của con ăn sinh nhật nhé?”
“Vâng ạ.”
Cậu nhóc ngoan ngoãn đáp lời. Nắm chặt lấy bàn tay của mẹ cùng đi về. Năm nay, là năm đầu tiên mà cậu đón sinh nhật không có ba. Mỗi năm trước kia ba đều tổ chức sinh nhật cho cậu. Tuy không lớn hay lộng lẫy gì nhưng lại rất vui vẻ hạnh phúc. Ba luôn ôm cậu, để cậu ngồi lên chân, yêu thương thơm má cậu nói lời chúc tuổi mới. Sau đấy ba lại làm ảo thuật, lấy từ đâu đó ra món đồ chơi siêu to và siêu khiến cậu yêu thích.
Năm nay sẽ như trước không?

Nam Thành ngồi sau bạn làm việc, tay gõ xuống mặt bàn nhìn người ở trước mặt cách không xa hỏi.
“Họ đặt bàn ở đấy sao?”
Người kia đứng đối diện với anh, nghiêm chỉnh gật đầu chắc nịch đáp:
“Vâng. Chúng tôi đã điều tra thấy tên của vị đấy ở quán ăn X. Thời gian là vào lúc 6 giờ 30 phút tối nay.”
Anh nghe rồi gật gù đầu. Ngẫm nghĩ một chút trong đầu rồi cất giọng nói với người kia.
“Được rồi. Anh mang những tài liệu cần xử lý lên đây, tôi muốn hoàn thành xong nó trước 6 giờ 30 phút tối nay.”
Người kia nghe anh nói sẽ giải quyết trong vòng chỉ còn vài tiếng thì giật mình ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng theo lệnh mà làm. Vị sếp của anh ta thật trâu bò, vậy mà có thể còn sức để giải quyết công việc như núi vậy sao? Với số công việc này, bình thường Nam Thành làm xong tới nửa đêm thôi đã khiến anh ta ngạc nhiên thán phục rồi, bây giờ còn đòi làm xong trong vài tiếng nữa.
Quả nhiên không phải sức người thường!

“Cuối cùng cũng xong!”
Nam Thành duỗi tay chân, vặn vẹo cột sống sau cả ngày ngồi trên ghế làm việc liên tục. Anh liếc nhìn về phía chiếc đồng hồ trên tay, thật may mắn vì đã làm kịp đúng giờ.
Rời khỏi chiếc ghế đã làm anh như muốn mỏi nhừ đấy, Nam Thành với lấy chiếc áo khoác, cầm theo chút đồ cá nhân rồi chuẩn bị rời đi. Anh bê một hộp đồ được đóng gói màu sắc cẩn thận có cột nơ bên trên rồi đi xuống tầng hầm. Vừa lúc bỏ quà vào cốp xe xong thì đúng lúc điện thoại trong túi đổ chuông.
Người gọi tới là Thu Nguyệt!
“…”
Anh cầm máy trên tay, do dự không biết có nên nghe hay không. Chuyện hôm trước đã để lại một điều đáng ngờ trong lòng Nam Thành nhưng anh lại không hề vạch trần. Chưa kể tới, hôm nay là sinh nhật tròn bốn tuổi của Mặc Hàn, anh muốn đến đấy để chúc mừng con và tặng quà cho nó.
Người bên kia vẫn gọi không ngừng buộc anh phải nghe máy.
Nam Thành miễn cưỡng cất lời:
“Alo! Anh nghe đây.”
Bên kia tỏ vẻ gấp gáp, giọng nói hổn hển và sụt sịt vang lên.
“Thành… Thành à, anh tới đây ngay bây giờ có được không.”
“…”
[…]
Tại quán ăn X…
“Chúc mừng sinh nhật con trai của mẹ.”
Tịch Yên mỉm cười dịu dàng nói lời chúc sau khi con trai đã thổi bánh. Cô lấy ra một hộp quà, đưa về phía con.
“Cái này là quà của mẹ.”
Cậu nhóc toe toét cười đành đạch, xoè đôi bàn tay mũm mĩm trắng nõn ra nhận. Ánh mắt hiện rõ vẻ thích thú, ôm chặt món quà vào lòng. Dù đây là gì thì cậu vẫn sẽ luôn thích và trân trọng vì nó là quà của mẹ.
“Con cảm ơn mẹ.”
“Chà! Tới lượt cô rồi nhỉ?”
Nghiên Nhi ngồi đối diện với cô, nhìn thấy hai mẹ con của cô vui vẻ như vậy cũng cảm thấy vui lây. Cô ấy biểu cảm linh động, làm khuôn mặt bí hiểm rồi cất giọng trêu ghẹo nói:
“A! Cô không có quà cho nhóc rồi, nhóc nhận đỡ nụ cười tỏa nắng của cô nha.”- Cất lời xong cô ấy liền nhe răng grừ grừ hù dọa chứ đâu ra mà tỏa nắng?
Hai đứa nhóc thấy vậy thì phì cười, chẳng lấy một chút sợ hãi trước biểu cảm đáng yêu của Nghiên Nhi.
Cuối cùng cô ấy lấy ra một bộ đồ chơi lắp ráp siêu lớn để tặng vì biết Mặc Hàn rất thích sáng tạo lắp ráp.
Uyển Di cũng có quà tặng cho Mặc Hàn. Cô bé đã lấy tiền tiết kiệm của mình, nhờ mẹ đưa đi mua quà cho Mặc Hàn. Tịch Yên nhìn họ vui vẻ nói chuyện đùa giỡn thì cảm thấy an ủi một phần trong lòng. Thật may vì cô còn có Nghiên Nhi ở bên giúp đỡ và tâm sự chứ nếu không cô nghĩ mình đã chẳng thể có cuộc sống ổn định như bây giờ rồi.
Nếu mọi chuyện cứ như này trôi qua thì thật tốt. Một mình cô sẽ nuôi dạy Mặc Hàn nên người, nhìn con lớn rồi trưởng thành từng ngày. Đến khi bản thân đã già, tóc đã bạc trắng thì lại thấy con mình kết hôn, lấy vợ sinh con. Khi đấy cô sẽ là một bà lão, sống những ngày cuối đời để chăm con, bồng cháu.
Chỉ cần nghĩ đến thế thôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi!
“…”
Sắp đến giờ về, ánh mắt Mặc Hàn vẫn len lén liếc về phía cánh cửa quán. Người cậu ngóng chờ vẫn không đến. Cô nhìn thấy nhưng cũng không nói. Cô muốn nói với con rằng đừng chờ nữa, người đó sẽ không tới đâu nhưng lại chẳng có can đảm để nói.
Cuối cùng, phía cửa cũng xuất hiện một người đàn ông. Người đó tiến lại gần chỗ bàn của bốn người đang ngồi.
Có người kêu lên vì vui sướng nhưng cũng có người âm thầm kêu lên trong tuyệt vọng.
Người đàn ông đấy là chồng của Nghiên Nhi và là ba của Uyển Di. Người đấy tới tận nơi muốn đón vợ con của mình về vì trời đã tối.
Người đấy không phải ba của cậu nhóc đâu Mặc Hàn à!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc