Một ngày tháng 5 trời trong xanh, gió mát lành mang theo hương hoa lan tỏa khắp sân cỏ sau biệt thự Triệu gia, Triệu Hàn Dương và con chó lớn Màn Thầu vật lộn hăng say, La Thư Anh ngồi dưới tán cây, hai tay giữ một cuốn sách đang đọc dở trên đùi, bên cạnh là chiếc bàn thấp bằng mây.
Hôm nay trăng lên sớm, đương còn chiều tà, nhưng phía xa nơi chân trời đã có thể nhìn thấy một hình tròn trắng trắng như ẩn như hiện.
Người đàn ông tiến lại gần cô, bước chân nhẹ nhàng không gây động tĩnh, mãi cho đến khi anh đưa tay chạm tới vai cô, nghiêng đầu từ phía sau in nhẹ một nụ hôn trên má.
"Dự."
Triệu Minh đặt lên mặt bàn một đĩa bánh ngọt, giọng nói trầm ấm.
"Mẹ vừa làm cho em."
La Thư Anh thả lòng tâm tình, cảm thấy trong lòng vô vàn ngọt ngào cùng mãn nguyện, khung cảnh trước mặt, có nắng, có gió, có hương thơm, có những người mà cô muốn một đời trân trọng.
"Tiểu Anh, có một thứ anh vẫn chưa trả lại cho em."
"Thứ gì?"
La Cao Dự lấy từ trong túi áo sơ mi sợi lắc chân hoa anh thảo, sóng mắt La Thư Anh dấy lên kinh ngạc một chút. Trải qua bao nhiêu chuyện, thời gian đằng đẵng, cô tưởng chiếc vòng này sớm đã bị chôn vùi ở chốn nào.
Sau khi lấy lại từ chỗ Tần Ngạo, La Cao Dự vẫn luôn giữ nó bên mình, vô cùng cẩn trọng bảo quản, chỉ là mãi chưa tìm được dịp thích hợp để đưa lại cho cô.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt La Thư Anh, nâng chân cô đeo chiếc lắc vào, những chiếc chuông màu sắc khẽ rung động, bông hoa anh thảo như phát quang, phản chiếu trong mắt của kẻ si tình.
Lúc Triệu Minh ngước lên nhìn La Thư Anh, ánh mắt họ giao nhau, sóng mắt lấp lánh rung cảm, cuối cùng chẳng biết thế nào, anh đột ngột thốt ra một câu.
"Tiểu Anh, chúng ta kết hôn đi."
La Thư Anh bị câu này dọa cho hơi ngốc, con cũng đã có rồi, tuổi cũng không còn trẻ, thế mà người đàn ông này lại còn đưa ra đề nghị kết hôn, có phải có chút không được hợp lý hay không?
La Thư Anh hơi lảng tránh, đưa một muỗng bánh ngọt lên miệng nuốt nuốt.
"Chuyện đó...Dự...chúng ta..."
Trái lại, người đàn ông trước mặt xem chừng vô cùng nghiêm túc.
"Tiểu Anh, anh nợ em một hôn lễ thật sự"
Một hôn lễ có cô mặc váy trắng tinh khôi, bước vào lễ đường cùng anh trong sự chúc phúc của những người cô yêu nhất, cũng là những người yêu cô nhất. Không phải để cô đơn độc kì vọng về tương lai phía trước, càng không để cô tiếp tục mỏi mắt trông chờ tình yêu nào đó như năm cô 18.
Hiện tại, có anh ở đây rồi, nửa đời còn lại anh nhất định đảm bảo cho cô, mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ.
La Thư Anh nhìn ra biểu cảm kiên định trong mắt anh, cũng không muốn phản đối thêm gì nữa, nhưng hơi bĩu môi trêu anh.
"Triệu tiên sinh, có thấy ai cầu hôn giống anh không hả? Nhẫn đâu? Hoa hồng đâu? Thẻ ngân hàng đâu?"
Khóe miệng Triệu Minh cong lên, hiếm khi cô thấy anh biểu lộ ra vẻ mặt có chút trẻ con như thế, nói với cô.
"La tiểu thư, đến Triệu thiếu gia cao cao tại thượng của Triệu gia, hoàng tử Anh quốc danh giá cũng tự nguyện giao thân mình cho em rồi, dăm ba cái nhẫn có thể tính toán sao? Thẻ ngân hàng, toàn bộ đều cho em."
La Thư Anh bật cười một tiếng, môi cô sau đó bị anh chặn lại, lưỡi linh hoạt liếm tới một chút, vị ngọt ngào tan ra trong miệng không biết vì bánh ngọt hay vì nụ hôn này của anh.
Phía xa, Màn Thầu vốn nghịch ngợm không biết cảm thấy cái gì, bất động nhìn tới hình ảnh một nam một nữ dưới gốc cây, nhất thời đần mặt. Triệu Hàn Dương lấy một tay che mắt nó, một tay che mắt cậu nhóc, lẩm bẩm không vui.
"Ông già thật là, định dạy hư trẻ con sao."
Nhưng rõ ràng là hình ảnh một nam một nữ trước mặt kia, đẹp đẽ toàn bích, quả thực khiến người ta không khỏi động lòng.
***
"Lưu Úy, nhờ cậu một chút."
"Được chứ, có chuyện gì?"
"Có thể tra cho tôi vị trí của Thi Nhĩ?"
"Nếu cô ấy còn ở Trung Quốc thì dễ, chỉ là nếu không còn nữa e là..."
"Không sao, tôi tin chắc cô ấy vẫn còn ở Trung Quốc."
"Được, có kết quả sẽ báo cho cậu."
"Tạm thời có thể đừng để chị dâu biết chuyện này không?"
"Yên tâm, tôi tự có chừng mực."
"Cảm ơn."
Triệu Quân sau khi tắt điện thoại, ngồi im lặng rất lâu cũng không biết bản thân muốn làm gì tiếp theo, tâm trí chỉ hoàn toàn là một mảng tối.
Ngồi thất thần hết khoảng nửa giờ, điện thoại cuối cùng cũng rung lên một tin nhắn, báo địa chỉ của Thi Nhĩ.
Biểu tình gương mặt của Triệu Quân có chút khẩn trương,nắm vội lấy chìa khóa xe trên mặt bàn, ϲởí áօ blouse, nhanh chóng rời đi.
Lúc Triệu Quân đến địa chỉ nhận được trong điện thoại, vừa lúc bắt gặp Thi Nhĩ đang đứng trước cổng nhà, trò chuyện với một người đàn ông ngoại quốc. Người kia có dáng người cao, gương mặt tuấn tú, nụ cười và ánh mắt đều một mực chứa đựng tình ý. Triệu Quân không vội xuống xe, chỉ lặng lẽ quan sát biểu cảm của hai người từ xa.
Nói ra quan sát biểu cảm của hai người thì có phần phô trương, thực chất cậu chỉ liếc qua người đàn ông kia một cái, âm thầm đánh giá vài câu, còn lại sự chú ý đều toàn bộ đặt trên người Thi Nhĩ.
Cô hình như gầy hơn một chút, nhưng thần sắc rất tốt, đôi mắt lấp lánh có hồn, nụ cười tươi tắn sinh động. Bỏ lại anh và Linlin, cô thực sự sống tốt tới vậy sao?
Đợi một lúc cũng đợi được người kia rời đi, trước khi chia tay còn ôm lấy Thi Nhĩ một cái, Triệu Quân vô thức đấm vào vô lăng, hơi mím môi, trong lòng phiền muộn đến có chút nhói lên.
"Thi Nhĩ"
Thi Nhĩ không vội quay đầu, đứng bất động mấy giây, cho tới khi Triệu Quân gọi thêm một tiếng.
"Thi Nhĩ, là tôi."
Thời khắc Thi Nhĩ quay lại nhìn cậu, nụ cười vẫn duy trì trên môi, nhưng so với nụ cười cô thể hiện cùng người đàn ông ban nãy rất khác biệt. Có lẽ còn thêm vài phần giả tạo cùng miễn cưỡng, khiến Triệu Quân khó chịu vô cùng.
"Tôi đương nhiên biết là anh, nhị thiếu gia. Không biết lần này nhị thiếu gia lại tìm ra nơi ở của tôi rồi lái xe tới tận đây là có việc gì?"
3 năm kể từ khi họ ly hôn, không phải Triệu Quân chưa từng đi tìm Thi Nhĩ, không phải họ chưa từng gặp nhau. Nhưng cô vẫn như cũ, vô cùng kiên định, hôm nay cậu tìm thấy cô, ngày mai cô sẽ lập tức chuyển tới nơi khác, giống như Triệu Quân là bệnh dịch mà Thi Nhĩ muốn cật lực phòng tránh, không muốn tới gần, rũ bỏ mọi liên quan.
Cậu chỉ muốn tới thăm cô.
"Muốn tới xem cô sẽ có cuộc sống tệ hại như thế nào"
Giọng Triệu Quân trầm trầm vang lên, lạnh lùng. Rõ ràng, đó không phải là những suy nghĩ trong thâm tâm của cậu, không phải những điều cậu muốn nói. Nhưng không biết vì sao khi nhớ lại cảnh cô và người đàn ông ban nãy, tâm can cồn cào, không thể chịu đựng mà nói những lời tàn nhẫn.
"Cảm ơn nhị thiếu gia quan tâm, tôi nhất định sẽ sống tốt hơn anh mong muốn."
Thi Nhĩ ở trước mặt cậu, giống như trước kia mang một vẻ mặt bình tĩnh, chưa từng thay đổi, nhưng lại khiến người ta không đủ kiên nhẫn mà lại gần cô, chỉ sợ sẽ bị nhấn chìm vào đôi mắt như mặt hồ im lìm ấy.
Cậu chỉ muốn nói cậu nhớ cô. Linlin cũng nhớ cô.
"Con gái cũng đã có rồi. Lại vẫn có thể đi tán tỉnh đàn ông khác. Thi Nhĩ, cô đúng là làm cho tôi phải sáng mắt."
Không, Triệu Quân điên rồi. Đó đâu phải những lời cậu nên nói.
"Nhị thiếu gia muốn nói năm xưa là mù mắt rồi, nên mới lấy phải người như tôi. Nhỉ?"
Lịch sự nhưng lạnh lùng, Thi Nhĩ vẫn chỉ như vậy, im lặng ẩn nhẫn. Thế nhưng xa cách muôn trùng là mối quan hệ giữa hai người họ, chính là cô ở hiện tại đối với Triệu Quân.
Triệu Quân lấy ra một tấm thiệp màu ngà, trên mặt thiệp in một bông hoa anh thảo xanh biếc nở rộ, thậm chí còn có cả hương thơm tỏa ra nhàn nhạt, thiết kế đơn giản trang nhã.
"Cuối tuần này chị dâu kết hôn. Cô sẽ tới?"
"Rốt cuộc cũng là chị dâu nhờ tới đưa thiệp mừng, tôi lại còn tưởng do nhị thiếu quan tâm tôi mà tìm đến, đang định mừng thầm cơ đấy."
Thi Nhĩ hơi cười, vươn tay nhận lấy tấm thiệp mời trên tay Triệu Quân.
Là cậu muốn đến tìm cô có được hay không? Đưa thiệp mừng chỉ là cái cớ để cô không vì vậy mà ngày mai lại chạy tới nơi khác nữa. Triệu Quân rốt cuộc đau lòng rồi, bị lời lẽ sắc lạnh như dao của người phụ nữ này làm cho đau lòng, nhưng vẻ mặt cậu không hiện ra một tia cảm xúc, giọng nói càng lãnh đạm hơn.
"Thi Nhĩ cô nghĩ nhiều rồi. Loại người vô tâm vô tình như cô, tôi sớm từ lâu đã không muốn liên quan nữa. Sao có thể tới tìm cô."
"Hay cho bốn chữ vô tâm vô tình. Cũng đúng, phận bèo bọt như tôi thì lấy gì để mà đa tình được như nhị thiếu gia đây. Người đã gặp, thiệp đã giao. Xin lỗi, không tiễn."
Thi Nhĩ nói xong thì quay đầu bỏ vào nhà, đóng then cổng, không thèm nhìn lại Triệu Quân lấy một cái.
Triệu Quân nhìn theo cô cho tới khi cửa chính phía trong cũng đã đóng lại, cậu ngồi vào trong xe nhưng chưa vội rời đi, lặng lẽ châm thuốc hút.
Triệu Quân ít khi hút thuốc, vì Thi Nhĩ không thích mùi khói thuốc. Có khoảng thời gian Thi Nhĩ mang thai Linlin, cậu đến một điếu cũng không ᴆụng tới. Nhưng từ khi cô rời đi, tần suất hút thuốc của cậu không biết vì lý do gì mà cứ thế tăng dần, đến giờ cảm thấy khó mà bỏ được.
Bất ngờ vung tay tự tát bản thân một cái, qua gương chiếu trước mặt, Triệu Quân thấy được đôi mắt vô cùng khổ sở của bản thân. Tại sao Triệu Quân mỗi lần đứng trước Thi Nhĩ đều trở thành kẻ mâu thuẫn như thế.
Rõ ràng cần cô, lại phủi tay không cần. Rõ ràng muốn níu giữ cô, lại cao ngạo bỏ đi.
Không. Không phải cậu không muốn. Mà là có muốn cũng không có cách nào vãn hồi nữa.
Cô ấy không yêu cậu. Đã không yêu từ khi cô ấy quyết định rời đi. Vì vậy cuộc đời này của họ có lẽ được định là bỏ lỡ nhau. À không, mà chỉ là cậu bỏ lỡ cô. Còn với Thi Nhĩ, có Triệu Quân hay không có Triệu Quân trong cuộc đời cô chắc hẳn đều không khác biệt. Triệu Quân dập tắt điếu thuốc, mở khóa xe, nhấn chân ga để chiếc xe rời đi, âm thanh động cơ cũng bị gió nuốt trọn.
Cửa nhà chính sau giàn hoa giấy từ từ mở ra, tấm thiệp vẫn còn cầm chặt trên tay, nhưng ánh mắt người thì mơ màng trống rỗng, khóe mắt đỏ lên.
"Nếu như anh đến tìm em một lần, đến tìm em chỉ đơn giản vì muốn gặp em thôi, mà không phải vì lý do gì khác, thì thật tốt..."
Một đoạn duyên nợ, cô chỉ là một cô hầu gái, cậu là nhị thiếu gia. Họ ngay từ khi bắt đầu đã có ranh giới không tài nào vượt qua được như thế.
Cậu ấy không yêu cô. Vĩnh viễn cũng chưa từng yêu.
Theo ý của La Thư Anh, hôn lễ được tổ chức đơn giản, khách mời cũng chỉ có vài chục người thân thiết, không câu nệ rườm rà, cũng chẳng xa xỉ chói mắt. Lễ đường phủ hoa anh thảo, tiệc rượu bày trí gọn gàng trang nhã.
Lúc này đây, người đang cùng La Thư Anh tiến vào lễ đường là một người đàn ông trung niên, mái tóc điểm bạc, gương mặt phúc hậu cùng đôi mắt sáng, nụ cười trìu mến hiền hòa. Không ai khác chính là lão Mãn.
"Tiểu Anh, cuối cùng cháu cũng đợi được ngày này."
Lão Mãn ở phía sau đẩy chiếc xe lăn, một tay đặt lên vai La Thư Anh, cô cũng lấy một tay mình áp lên bàn tay to ấm áp ấy, tay còn lại cầm bó hoa cưới nở rộ vẫn còn đọng sương sớm, quay sang nhìn ông mỉm cười, mắt như nhiễm lệ.
"Lão Mãn, cảm ơn lão đã đồng ý đứng ở vị trí này"
Vị trí của cha cô dâu, thế nhưng lại được La Thư Anh mở lời mời Thiển Mãn thay thế.
"Là phúc của ta. Là phúc của ta."
Từng bước vững vàng tiến tới, được tới nửa đường, tay trao qua tay, cánh hoa vung đầy không gian, rơi trên mái tóc, rơi trên làn váy, chao đảo rồi hạ xuống nền. Cô dâu tuy không thể đi lại như người thường nhưng dù ngồi trên xe lăn vẫn thập phần xinh đẹp, vô cùng thu hút.
Lời tuyên thệ trầm ổn của chú rể, đôi mắt cong cong đầy ý cười của cô dâu, tình nồng ý đượm, quả thật khiến người khác phải ghen tỵ.
Nhẫn cưới đeo tay, một kiếp không xa không rời. Triệu Minh cúi đầu hôn xuống trán La Thư Anh, không che giấu tâm tình xúc động.
"Cảm ơn em, Tiểu Anh."
Cảm ơn vì đã đến bên anh trong cuộc đời này.
La Thư Anh không đáp, chỉ lặng lẽ lắc đầu một cái. Cảm ơn, lời này là cô nói mới đúng.
Bên dưới vang lên những tiếng vỗ tay, Thi Nhĩ đứng bên cạnh Triệu Quân, mắt không dời khỏi một màn trước mặt, trong lòng lại dâng lên xót xa. Mà lúc này cô căn bản không phát hiện ra, có người đàn ông kia thi thoảng lại liếc mắt sang mình một cái, như muốn thăm dò biểu tình của cô.
Triệu Hàn Nhi mặc váy công chúa, đứng bên cạnh La Thư Anh, trên tay cầm giỏ hoa nhỏ, bắt đầu tung lên từng đợt cánh hoa.
Nghi thức cũng đã xong xuôi, mọi người đều ngồi vào vị trí, La Thư Anh cùng Triệu Minh đi một vòng lớn, rất có tâm ý tới mỗi bàn đều nán lại nhận rượu chúc mừng của đối phương.
Lúc này Lưu Úy tới bên cạnh La Thư Anh, nói nhỏ vài câu, nghe xong biểu tình gương mặt của La Thư Anh hơi cứng ngắc, rời khỏi cái nắm tay của Triệu Minh, mỉm cười hướng tay ra bên ngoài, ý chỉ mình phải rời đi một chút. Nhận được cái gật đầu của anh mới cùng Lưu Úy đi ra.
"Người ở chỗ nào."
"Dưới tán anh đào đằng kia"
"Được rồi, cậu vào trước đi"
"Vâng"
La Thư Anh xách chiếc váy cô dâu hơi dài, thấy có chút bất tiện liền trực tiếp buộc túm một cái, vì sợ cuốn vào bánh xe lăn, sau đó điều khiển chiếc xe đi theo hướng Lưu Úy chỉ ban nãy, quả nhiên một bóng lưng dần dần hiện ra.
Sơ mi xám bạc, mái tóc ngắn, dù chỉ là đang tùy tiện ngồi trên thành của một cái bồn hoa lớn nhưng tư thế vẫn mang theo khí chất cao ngạo khó gần, tấm lưng rộng thẳng tắp, người này sau khi nghe tiếng bước chân thì lập tức đứng lên, xoay người đối diện với cô.
"Là em?"
Trên tay y cầm theo một cây gậy đặc thù của người khiếm thị, biểu cảm gương mặt quá nửa bị chiếc mắt kính màu trà che mất, chỉ thấy bạc môi mấp máy mấy tiếng, thanh âm hình như còn hơi run lên.
"Phải, là tôi đây."
La Thư Anh thấy người đàn ông mình từng rất yêu, rồi cũng từng rất hận thành ra bộ dáng như bây giờ, không biết trong lòng nên có cảm thụ gì. Năm năm trôi qua rồi, thời gian đằng đẵng, tới giờ nhìn lại một đoạn yêu hận, cũng chỉ cảm thấy tựa một trận gió, thoáng chốc chẳng còn ai oán, lại chẳng có tang thương, hóa ra chấp niệm của cô đối với Tần Ngạo, cũng chỉ có như vậy.
Chấp niệm vì quá yêu, chấp niệm vì quá hận, rồi cũng không đấu lại sự bào mòn thời gian. Lại nói đều là con người, có ai vùi mình mãi trong đau đớn mà bỏ mặc được những niềm vui vẻ luôn hiện hữu bên mình. Năm năm qua, La Thư Anh thực sự đã sống rất tốt. Sau này, sẽ lại càng tốt hơn.
"Năm năm qua rồi."
"Ừ, năm năm rồi"
Kể từ cuộc phẫu thuật hiến mắt ấy, đây là lần gặp lại đầu tiên của hai người, còn là trong chính hôn lễ của cô. Không, có lẽ y biết đây là ngày trọng đại nên mới cố tình tới gặp cô. Chỉ là, tới để làm gì?
"Em còn hận tôi không?"
Khác những đôi tình nhân chia xa gặp lại, mỉm cười hỏi nhau một câu đằng ấy có sống tốt không, có hạnh phúc bên nhân duyên mới không, Tần Ngạo lại hỏi cô còn hận y không. Trong giọng nói chứa đựng đầy phiền muộn và chua xót, thậm chí còn dấy lên cả chút sợ hãi.
Y nghe thấy La Thư Anh thở ra một tiếng, không biết trên mặt cô hiện tại có biểu cảm gì, nhưng y đoán cô đang nhìn trực diện vào y mà trả lời.
"Không. Từ rất lâu đã không còn hận nữa."
Tần Ngạo cười khổ, nếu hắn còn có một đôi mắt, nhất định bây giờ đã cay nồng đỏ hoe, hay thậm chí là long lanh đẫm lệ. Cô không hận y nữa, đáng lẽ y phải nên vui mừng, nên nhẹ nhõm, tại sao lại thấy lòng nặng trịch như đeo trì.
Tần Ngạo biết, không yêu sẽ không oán, không hận tức là buông. Rõ ràng, y phải chấp nhận sự thật này từ rất lâu trước đây, nhưng 5 năm không dài không ngắn, y đến một ngày cũng không thể thực sự hạnh phúc. Cảm xúc khô kiệt trong lòng, như một cái cây bị người ta đem chôn giữa hoang mạc, ngày ngày bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt, vắt kiệt.
"Hôm nay, em lại kết hôn rồi."
Lần kết hôn thứ 2 này, người bên cạnh cô không phải là y nữa. Cô mặc váy cưới đẹp biết bao nhiêu, nhưng cũng không phải mặc cho y nhìn nữa. Thật ra nếu có một ước nguyện bây giờ, Tần Ngạo không ước cho thời gian quay lại, vào ngày họ gặp nhau, hay vào ngày họ kết hôn, để y sửa chữa sai lầm, để y làm lại mọi thứ.
Chỉ là nếu có thể, y ước được nhìn thêm một lần, nhìn cô mặc váy cưới, trên tay cầm đóa hoa, mắt long lanh, miệng tươi cười, bước chân nhẹ tênh lướt trên thảm đỏ. Bởi vì, đó có lẽ là hình ảnh đẹp đẽ nhất mà y từng nhìn thấy trên đời này, khắc sâu vào trong tâm trí y.
"Tôi chỉ là muốn..."
Tiến thêm một bước, chiếc gậy đập vào cạnh bánh xe của cô, kêu lên một thanh âm lạnh lẽo, xác định khoảng cách vừa đủ. Giọng y trầm xuống, dừng lời một chút thì mở lòng bàn tay, bên trong là một sợi dây chuyền Ⱡồ₦g bông hoa cúc họa mi.
La Thư Anh nhìn chăm chú vào sợi dây chuyền mình đã từng coi trọng và giữ gìn như cả một tòa thành châu báu, rồi cũng chính sợi dây oan nghiệt ấy đã kết nối nên một số phận tăm tối và quá khứ nhục nhã không thể nào trốn tránh, nhưng đôi mắt cô giờ chẳng nổi một tia cảm xúc, trái lại vô cùng tĩnh lặng.
"Tôi đã tặng nó cho em rồi, nên nó là của em."
Như sợ La Thư Anh sẽ nói ra điều gì, Tần Ngạo tiếp lời thêm.
"Em vứt đi cũng được. Nhưng tôi thì không thể."
Không thể giữ lại, bởi vì còn vật nhớ người, lại không thể tùy tiện vứt đi, bởi vì đó là thứ đồ duy nhất của La Thư Anh lưu lại bên cạnh y.
"Anh tới đây chỉ vì thứ này?"
Im lặng một lúc mới nghe thấy Tần Ngạo đáp, lời nói không nghe ra thật giả.
"Phải."
La Thư Anh lấy sợi dây chuyền khỏi lòng bàn tay của Tần Ngạo.
"Được rồi, vậy tôi cầm nó. Anh về được rồi."
Tần Ngạo gật đầu, quả thực xoay người. Cuộc nói chuyện cứ như vậy mà bị chặt đứt, hụt hẫng đến khó hiểu.
Mắt thấy Tần Ngạo đã đi cách một đoạn xa, La Thư Anh vừa định trở lại bữa tiệc thì thấy Triệu Minh từ phía kia tiến lại gần cô.
"Tiểu Anh, sao lại chạy loạn ra tận đây."
Tuy miệng hỏi, nhưng mắt thì đã nhìn thấy bóng người ở phía xa, vài tia cảnh giác đã nổi lên trong mắt.
"Hắn ta tới gặp em làm gì?"
La Thư Anh xòe tay cho Triệu Minh xem sợi dây chuyền hoa cúc, cũng không có gì để giấu diếm mà nói lại cho anh câu chuyện, sợi dây chuyền được cô dơ lên, lắc qua lắc lại, xem xét một chút, sau đó tiện tay ném vào bồn hoa phía bên cạnh, hành động này khiến Triệu Minh cũng phải thoáng lên kinh ngạc, vô thức gọi cô một tiếng.
"Tiểu Anh."
Mà trên mặt La Thư Anh lúc này, rõ ràng chẳng có biểu tình gì bất thường, thậm chí cô còn mỉm cười với anh, như thể tất cả mọi chuyện trước đó chưa từng xảy ra, giọng nói điềm đạm.
"Không có gì, chỉ là một sợi dây chuyền thôi. Không thích nữa thì bỏ đi là được."
Kiểu người phụ nữ như La Thư Anh, nhận định một người, nhất định sẽ thủy chung kề cạnh, không xa không rời. La Thư Anh trước 8 tuổi đã từng nhận định Tần Ngạo, đến 18 tuổi, đến 24 tuổi, vì vẫn chỉ nhận định y, nên dù bị vũ nhục lăng mạ, trăm ngàn đòn roi, cùng quẫn tuyệt vọng, cũng chưa từng nghĩ bỏ cuộc.
Nhưng sau 24 tuổi, người cô nhận định đã không phải là y nữa, vậy thì đời này cũng sẽ không phải. Mà khi đối với một người không còn tâm ý, tự khắc so với ban đầu tuyệt tình gấp ngàn lần, triệt để dứt khoát, một chút cũng không lưu lại.
Triệu Minh xoa đầu cô, cũng không biết nên biểu tình như thế nào. Cô gái nhỏ trưởng thành quá kiên cường, cũng quá bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh tâm, đã không phải là cô nhóc cần anh bảo vệ nữa. La Thư Anh thuận tay kéo chiếc cavat màu đen của Triệu Minh, khiến anh khom người xuống, ít khi thấy cô chủ động hôn lên môi anh.
"Dự, hôm nay em hạnh phúc lắm."
Triệu Minh đối với hành động như thế này, sao có thể dễ dàng bỏ qua, cúi đầu liền lập tức biến bị động thành chủ động, một nụ hôn triền miên không dứt.
Tần Ngạo đã đi được một đoạn xa, lúc này có người phụ nữ tiến tới nắm lấy cánh tay hắn, giọng nói không nhanh không chậm, nghe còn có chút bình thản.
"Đã nói chuyện xong rồi chứ?"
Y gật đầu một cái, nhưng cũng không vội theo người phụ nữ kia bước đi, mà quay người lại nhìn về phía ban nãy, dù trước mắt vẫn chỉ toàn là một mảnh tối tăm, miệng lẩm bẩm mấy chữ không thành lời.
"Tiểu Anh, chúc em hạnh phúc."
Mấy chữ này, đến cuối cùng vẫn không có can đảm để nói trước mặt cô. Chúc cô hạnh phúc, y có quyền nói sao? Khi mà người ςướק đoạt đi tất cả những vui vẻ và hạnh phúc trong năm tháng thanh xuân của La Thư Anh lại chính là y.
"Ngạo, đi thôi."
Xảo Vấn cũng không biết nghĩ cái gì, giọng nói đôi phần phiền muộn, dẫn tay người bên cạnh rời đi.
Mà ở một góc khác, tình cảnh hoàn toàn không mấy tốt đẹp, Triệu Hàn Nhi vừa ôm chân Thi Nhĩ vừa nháo, nước mắt lưng tròng, gương mặt bầu bĩnh quật cường không cho một giọt nào rơi xuống, nhưng cái miệng nhỏ lại vẹo vọ muốn oa oa hai tiếng khóc lớn.
"Mẹ, mẹ đừng đi."
Thi Nhĩ nhìn một đứa bé biểu tình khổ sở đáng thương, gương mặt lại không có lấy một phần biến sắc, chỉ bình tĩnh xoa đầu nó một cái.
"Linlin ngoan, thả mẹ ra trước được không."
"Không được, thả ra mẹ sẽ bỏ chạy."
Thi Nhĩ thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, rõ ràng đã lén lút định rời khỏi, thế nào mà để cho tiểu quỷ này phát hiện rồi. Triệu Quân vừa mới chạy tới, thấy con gái đang ôm chân Thi Nhĩ, hơi ngẩn người ra, vừa muốn giận lại vừa muốn cười.
"Linlin, không được như vậy, thả ra đi"
"Ba, tại sao ba lại bảo con thả ra. Ba không cần mẹ ở với chúng ta sao? Ba không cần mẹ nhưng Linlin cần. Ba ác lắm, ba là người xấu"
Linlin lần đầu nói liền một mạch, còn nói đến 3-4 câu dài, đúng là chuyện hiếm có, hàng lông mày của Triệu Quân xô lại với nhau, thái dương có chút đau nhức, cổ họng nghẹn lại không biết nên nói cái gì, tiến lại gần gỡ Linlin đang sống ૮ɦếƭ dán vào chân Thi Nhĩ giống như bạch tuộc.
"Linlin vào nhà trước có được hay không, ba sẽ nói chuyện với mẹ một chút."
"Ba định nói gì?"
"Chỉ cần nghe ba nói xong, mẹ sẽ không chạy loạn nữa."
Linlin nửa ngờ nửa tin, nhưng nhìn thần sắc có vài phần nghiêm nghị của Triệu Quân, rốt cuộc cũng khiến cho cô bé kìm lại sự ương bướng, lủi thủi bỏ vào trong, mấy lần đi còn quay đầu nhìn lại vài cái.
Thấy con bé đã đi xa, Thi Nhĩ một cái liếc mắt cũng không cho Triệu Quân, nâng chân định lập tức rời đi, có điều chưa tới hai bước, cánh tay đã bị đối phương bắt lấy, tuy không dùng sức nhưng lực đạo vững vàng, hoàn toàn không cho cô gạt ra.
"Nhị thiếu gia, anh đây là tính làm gì?"
Người kia không nói chỉ hôn, một đường chuẩn xác, độc chiếm môi cô, bá đạo xâm nhập. Thi Nhĩ kinh ngạc mở lớn hai mắt, chưa bao giờ cảm nhận được luồng áp bức lạnh lẽo này tỏa ra từ người trầm tĩnh khiêm tốn như Triệu Quân, nhất thời đơ người không kịp phản ứng.
Môi bị hôn đến hơi đau mới phản kháng đẩy Triệu Quân ra, ho khụ khụ liền vài tiếng, Thi Nhĩ rốt cuộc không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng xa cách thường thấy nữa, đôi mắt nổi sóng.
"Nhị thiếu gia, anh đừng có mà quá đáng."
"Quá đáng, tôi thế nào mà quá đáng. Tôi hôn vợ mình là quá đáng?"
Triệu Quân cười trầm một tiếng, Thi Nhĩ lần thứ hai quên mất phản ứng. Người này vì sao mới đây lại biến thành con người khác như vậy, Triệu Quân bình thường kiệm lời, cẩn trọng, là kiểu người kính trên nhường dưới, tuy cũng có vài phần thâm sâu khó đoán nhưng không hề gây cảm giác áp bức nguy hiểm cho đối phương giống như Triệu Minh. Thế mà hiện tại cậu cưỡng hôn cô, lời nói cao ngạo tản ra mùi vị cường ngạnh, thậm chí còn có chút vô liêm sỉ.
"Anh...anh.."
Thi Nhĩ anh anh nửa ngày rốt cuộc cũng không phun ra được lời nào, đưa tay lau lau môi mình, vẻ mặt bài xích cực điểm.
"Nhị thiếu gia, thỉnh anh tự trọng. Còn nữa vị trí vợ này tôi thực sự thấy mình không đủ sức lực đảm nhận, sẽ sớm tự giác nộp đơn lên tòa."
Triệu Quân không giận mà cười, nhún nhún vai.
"Nộp một tờ xé một tờ. Không phải em gọi tôi là nhị thiếu gia? Em lấy gì mà đấu với tôi?"
Thi Nhĩ hừ lạnh khinh thường. Không thèm đáp lời cậu, chỉ lạnh lùng quay người bỏ đi, phía sau Triệu Quân còn rất hảo ý bồi thêm một câu.
"Thi Nhĩ, thứ tôi muốn tôi sẽ tự đoạt lấy, em đừng hòng chạy loạn."
Hiện tại Thi Nhĩ không hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương, càng không hiểu sao một khoảng thời gian dài sau đó lại bị ai kia mặt dày đeo bám. Không yêu cô, vậy muốn mang cô về làm bình hoa?
Không yêu cô, vẫn đổ bao nhiêu công sức đuổi theo cô?
Rất lâu sau này rốt cuộc cũng biết, Triệu Quân trong lúc vò đầu bứt tai mắc kẹt ở đường nhân duyên, được hai người nào đó, mỗi người tặng cho một câu.
Thiên Trường Khanh: "Không cho hôn thì cưỡng hôn. Không cho theo thì phải đuổi."
Triệu Minh: "Nửa gần nửa xa, nửa tiến nửa lùi."
Thi Nhĩ đau đầu, thực sự chỉ muốn nhảy xổ ra trước mặt hai vị đang an nhàn uống trà do bà xã pha, ăn quả do bà xã gọt mà chỉ tay hét lớn.
"Hai người có phải cũng dùng cách đó mà theo đuổi hai vị phu nhân không. Hiến kế cái cóc khỉ khô."
Còn chẳng phải vì hai câu này của họ, mà hại Thi Nhĩ bị phá đến phiền, tiết tháo đều mất, không những lần nữa cắn câu của Triệu Quân, lại còn...còn...cmn 3 năm thêm 2 đứa...
Thi Nhĩ: Ta phi phi phi!!!!