Nghĩa trang Trình gia, thời tiết se lạnh, mây trời âm u, gió kéo theo làn mưa bụi rơi xuống.
La Thư Anh đứng yên lặng trước mộ phần được bao phủ bởi cẩm thạch đen, vô cùng kiên định, lại quá mức lạnh lẽo.
Khác với suy tính của mọi người, La Thư Anh bình tĩnh đến đáng sợ.
La Cao Ngọc đứng bên cạnh cô, bên tai chỉ còn nghe tiếng gió.
Lưu Úy che ô cho La Thư Anh, trầm giọng lên tiếng.
"Chị dâu, xin nén đau thương"
Đúng ra, La Thư Anh vốn chưa từng thực sự là người của lão đại. Nhưng một tiếng "chị dâu" này, họ gọi đến thân quen, nhất thời không sửa nữa, La Thư Anh đối với việc xưng hô như vậy cũng không trách cứ gì.
La Thư Anh hơi cúi người, áp trán lên mặt bia mộ.
"Sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác. Đã tìm kỹ chưa?"
"5 ngày 5 đêm toàn lực bí mật lục soát ngọn núi. Kết quả..."
Hơn nữa, đó là một vụ nổ lớn. Đến cảnh sát bắc kinh cũng đã ra kết luận rồi, đem hồ sơ vụ án của ZED vào hàng tuyệt mật bảo quản, không có cách nào phá gỡ nữa.
Tay cô chạm lên mặt đá lạnh ngắt, một ngôi mộ trống rỗng lại có thể khiến người ta đau đớn như vậy.
Hay bởi vì sự ra đi quá thiệt thòi của Trình Vương mới là thứ khiến lòng cô đau đớn.
Cuộc gọi cuối cùng, hắn còn cười với cô. Cuộc gọi cuối cùng, hắn còn hát cho cô.
Cuộc gọi cuối cùng, hắn nói sẽ tới thăm cô.
"Trà Xanh, anh nói dối"
Năm ngón tay La Thư Anh siết chặt, vung một quyền xuống, tiếng rắc rắc kêu lên, như tiếng xương cốt vỡ vụn, không biết cơn đau truyền đến từ bàn tay, hay từ trong lòng, làm nước mắt đổ xuống, như mưa, vừa mặn vừa chát.
"Chị dâu.."
"Chị dâu..."
Đám người ở dưới lo lắng xôn xao muốn tiến lên, chỉ thấy Lưu Úy trừng mắt một cái, tất cả đều cúi đầu im lặng.
La Thư Anh nửa quỳ nửa ngồi trên đất, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết, tịch mịch tựa đêm đen, chỉ có nỗi đau là nóng rẫy trong lòng.
"Trình Vương, anh thế mà lại nói dối em ư?"
Cô cười chua chát, bất lực.
"Em là bà hoàng của tôi, em hạnh phúc, tôi sẽ hạnh phúc"
"Kem Dâu, quen em, yêu em, hi sinh vì em, tôi chưa từng hối hận"
"Từ đây đến mặt trăng kia rồi trở lại.
Trên đời này có ai yêu em nhiều thế không?"
"Trà Xanh, nói cho em biết phải làm sao đây?"
Làm sao để chống cự lại nỗi mất mát này. Hắn mất rồi, cô liệu có thể an yên?
La Cao Ngọc đỡ La Thư Anh đứng dậy, giọng bà vẫn điềm đạm, nhưng đôi mắt không che giấu nổi đau thương.
"Trình Vương không muốn thấy cháu như này đâu. Mau đứng dậy"
La Thư Anh cái gì cũng không muốn nghe, vung tay muốn gạt bà ra.
"Dì Cao Ngọc, mặc kệ cháu"
"La Thư Anh! Nhìn vào ta"
La Cao Ngọc giữ chặt hai vai cô, dùng lực khiến La Thư Anh vì đau mà nhíu mày, cơn đau giúp cô có thể bình tĩnh.
"Có lẽ đến lúc chúng ta cần nói chuyện rồi"
Không để La Thư Anh chống đối thêm, bà kéo cô đi, không quên ra lệch cho những người còn lại.
"Quay về căn cứ chấn chỉnh lại đi, coi tác phong của các cậu còn ra cái dạng gì? Chuẩn bị lễ đón nhận chủ nhân mới."
"Vâng."
Việc La Cao Ngọc có thể ra lệnh cho người của ZED khiến La Thư Anh thoáng ngạc nhiên trong lòng, nhưng cô không vội lên tiếng, chỉ im lặng để bà dẫn đi.
Trong phòng, La Cao Ngọc pha một tách trà sen, rót vào ly gốm, đưa đến trước mặt La Thư Anh, hương sen nhàn nhạt dễ chịu phả qua, khiến cô tĩnh tâm không ít.
"Cháu có bao giờ thắc mắc, tại sao năm xưa ZED lại điên cuồng muốn có được cháu không?"
La Thư Anh hơi sững lại, không nghĩ tới La Cao Ngọc sẽ hỏi một câu như vậy trong lúc này, cô hơi mím môi, lắc đầu.
"Cháu và La Thư Nhu là chị em sinh đôi, dung mạo như hai giọt nước, xét về tài giỏi, cháu càng không thể bằng một phần của La Thư Nhu, vì sao lại nhất định phải là cháu?"
Bàn tay La Cao Ngọc lành lạnh, những ngón tay thon nhỏ, trắng nõn, móng tay được sơn màu hồng nhạt, phủ lên một lớp kim tuyết óng ánh bạc, chạm tới иgự¢ trái của La Thư Anh, giọng bà không nghe ra cảm xúc.
"Vì trái tim này của cháu. Cháu biết không? Vì trái tim này của cháu, có thể cứu được Trình Vương."
"Trái tim của cháu?... cứu Trà Xanh...?"
Mưa ngoài trời mỗi lúc một to hơn, La Cao Ngọc đứng dậy, đóng lại cửa sổ, thắp một cây nến thơm.
Và bà bắt đầu kể cho La Thư Anh, về những điều cô chưa biết, cũng là điều chưa ai từng biết.
***
Chuyện của ZED...
"Xoảng"
Âm thanh đổ vỡ vang lên, lọ lục bình bị Trình Vương vung tay đập nát.
Trình Vương 18 tuổi, khí phách ngang tàn, đôi mắt cuồng dã như loài lang sói, sắc bén nguy hiểm, lại có phần lạnh nhạt.
"Ba điên rồi hay sao?"
"Điên? Trình Vương, gan mày cũng thật lớn, dám tranh cãi với ba mày?"
Mảnh nhọn cứa vào tay hắn làm rách một đường, Trình Vương liếm những giọt máu đang chảy xuống, ánh mắt lóe lên cuồng loạn, lời nói thách thức
"Nếu ba cố tình ép buộc con, ba biết kết quả mà"
Trình Quốc tức giận đến mặt mũi biến sắc.
"Hỗn xược. Tao làm tất cả còn không phải vì tiểu tử như mày. Duy chỉ có trái tim của con bé đó là có khả năng tương thích và cơ hội thay thế cho trái tim yếu ớt của mày. ZED đã kí hợp đồng với La gia từ 4 năm trước, chỉ chờ đợi cho ngày con bé đủ 18 tuổi, mày biết đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức? Mày còn không chịu hiểu?"
"Con không cần biết ba đang nghĩ cái gì trong đầu. Riêng La Thư Anh, ba đừng mong động vào. Hơn nữa, ba nhiều con như thế, có một đứa ૮ɦếƭ sớm vì bệnh tim cũng đâu phải đáng lo ngại?"
Trình Vương nhếch môi cười, quay đầu bỏ đi thẳng.
"Mày... mày..."
Tầng thượng, gió thổi rất mạnh, điếu thuốc trên tay hắn rực sáng, như hòa lẫn vào vô vàn ngọn đèn nơi thành phố hoa lệ kia.
"Lại cãi nhau với ba à?"
Trình Khánh không biết xuất hiện từ lúc nào, đặt tay lên vai hắn.
"Xì! Lão già phiền phức. Lại muốn lợi dụng người con gái của em. Nghĩ cũng đừng mong nghĩ tới"
"Trình Vương, chúng ta là người của bóng tối, từ nhỏ hai tay đã nhuốm đầy máu tươi, số phận bị ràng buộc với lỗi lầm. Yêu đương, là không thể."
Trình Khánh không biết đang nói với em trai, hay tự nói với chính mình, nghe có chút vô vọng.
"Gì mà không thể? Lời nói trái với hành động. Trình Khánh, anh sợ bị sét đánh ૮ɦếƭ sao?"
Trình Khánh không đáp, chỉ cười. Hắn nói cũng đúng. Rõ ràng những người như Trình Vương và Trình Khánh không hợp yêu đương, nhưng lại đã sớm sa vào lưới tình ấy mất rồi.
"Trình Vương, nếu một ngày anh và ba đều không còn, chú định làm gì?"
"Vậy có thể thoải mái chơi bời qua ngày rồi, không bị lão già ấy cằn nhằn, cũng không bị anh thường xuyên đập cho vài trận tơi tả."
Trình Khánh không nói nữa, ngước mắt nhìn vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, lặng im một lúc.
Cuối cùng, anh giành lấy điếu thuốc trên tay Trình Vương dập tắt.
"Trình Vương, chú phải sớm trưởng thành thôi. Để bảo vệ tốt cho cô gái của chú. Bởi vì nếu một ngày chú không còn gia đình bên cạnh nữa, thì cô ấy sẽ trở thành nguồn sáng duy nhất dẫn lối chú trong cuộc đời này."
Nói xong, Trình Khánh quay đầu bước đi.
15 tháng ấy trăng vừa tròn, căn cứ ZED nhuộm màu của máu.
"Trình Khánh, mày không những lấy đi tài liệu cơ mật, còn dám Gi*t người cùng tổ chức. Mày phản bội?"
Cách mấy bậc thang, Trình Quốc bả vai bị thương, xung quanh toàn là xác người, mùi máu tanh lẫn vào không khí, lạnh lẽo rợn người.
"Ba, đây là lần cuối tôi gọi ông một tiếng ba. Phải, tôi là kẻ phản bội. Hôm nay chúng ta đàng hoàng đối mặt thì thế nào."
"Mày... mày! Máu đang chảy trong người mày là máu của tao."
"Cũng không phải ông nuôi tôi lớn. Trình Quốc, ông quên rồi. Ba đứa con trai của ông đều là từ trong súng đạn tối tăm, từ trong máu tanh biển lửa mà sinh tồn, chưa từng hiểu được thế nào là tình cảm cha con. Có thể Trình Vương còn giữ với ông chút tình nghĩa, nhưng tôi và Trình Thiên vốn chưa từng coi ông như một người ba thực sự. Chưa bao giờ."
"Mày vì một đứa con gái mà làm ra những chuyện này, mày..."
"Vì một đứa con gái? Không phải ông cũng từng vì La Cao Ngọc mà phụ mẹ tôi như thế nào? Ông quên thật hay giả vờ không nhớ? Bà ấy là vợ ông, bà ấy kề cạnh ông lúc khó khăn nhất, bà không từ nguy hiểm, không màng tính mạng mà chọn một người chồng tội phạm, bà ấy sinh cho ông ba người con trai, để rồi được gì?"
Giọng Trình Khánh kiên định lạnh lùng, giống như buộc tội Trình Quốc, không chút khiêm nhường.
"Tôi lại hỏi ông vì một người phụ nữ đối xử với mẹ con tôi như thế, đối xử với gia đình bà ấy như thế nào? Có chăng chẳng phải cũng chỉ vì một người phụ nữ. Máu chảy trong người tôi cũng là máu của ông, vậy nay tôi vì một người phụ nữ mà làm mọi chuyện này, cha truyền con nối, có gì bất ngờ sao"
"Trình Khánh, mày...Mày đừng ép ba"
Trình Khánh không nói nữa, chỉ cong khóe môi cười, lên nòng súng, hướng thẳng tới Trình Quốc.
Khẩu súng trong tay Trình Quốc hơi run, nhưng cuối cùng cũng được nâng lên, bốn mắt nhìn nhau, kiên định vô cùng.
"Anh hai, đừng..."
Nửa câu sau của Trình Vương bị hai tiếng súng đồng thời nuốt chửng, hắn đứng ngoài cửa lớn, sững người.
Người anh thường xuyên lôi hắn khỏi mấy trò quái dị và cho hắn vài trận đòn bầm dập nhưng cũng là người luôn bảo vệ hắn.
Người cha có vẻ xa cách nhưng cũng là người luôn khiến hắn không khỏi kính trọng.
Hai họ người giờ đây ngã trước mắt hắn, rất nhiều máu đang chảy ra, bóng tối và máu, Trình Vương từng thấy rất nhiều, nhưng chưa có lúc nào khiến trái tim hắn hỗn loạn và đầu óc quay cuồng như thế, hơi thở trở nên gấp rút.
"Anh hai, anh hai, tại sao lại..."
"Trình Vương, anh đã hứa với cô ấy. Đàn ông khi đã hứa với người phụ nữ của mình, thì không được nuốt lời, cũng không muốn nuốt lời. Chú hiểu đúng không. Cả anh và Thư Nhu đều đã hi sinh mạng sống này bảo vệ cho La Thư Anh, Sau này, người con gái ấy là nguồn sáng dẫn lối cho chú. Đừng sợ hãi, trưởng thành thật tốt thì mới có thể bảo vệ cho người chú muốn bảo vệ."
"Anh hai, anh hai! "
"Tiểu tử.."
Tiếng Trình Quốc ngắt quãng phía bên kia, lúc Trình Vương lại gần, ông cái gì cũng không nói, chỉ tháo chiếc nhẫn ở ngón cái lên đeo vào tay cậu. Nó là biểu tượng cho quyền lực tối cao của ZED, cũng ám chỉ cậu sẽ là người kế nhiệm.
"Xin lỗi, có lẽ ta không phải là người ba tốt. Sau này, ZED trông cậy vào con.
Trút xuống hơi thở cuối cùng, hai mắt ông từ từ nhắm lại.
Đó là lần đầu tiên, Trình Vương biết được thế nào là tuyệt vọng mất mát.
Hắn ngồi im lặng cả nửa ngày giữa những xác người, không khí nồng nặc mùi máu, khỏa lấp trong thính giác.
Ban đêm, Trình Vương đứng dậy, bước ra ngoài, tập hợp những người còn lại, giọng nói lạnh lùng.
"Từ hôm nay, tôi sẽ tiếp quản ZED"
Tất cả đồng loạt cúi đầu, hô vang một tiếng "lão đại" với hắn. Chỉ sau một đêm, Trình Vương như trưởng thành thêm cả 10 tuổi, không ai còn thấy được vẻ phóng khoáng bất cần trước kia nữa, hắn lạnh lùng hơn, nghiêm khắc hơn, một cái nhếch môi nhàn nhạt cười cũng đủ khiến đối phương lạnh sống lưng.
Mỗi ngày rèn luyện bản thân, bình tĩnh trưởng thành, chính là để chờ một ngày của 4 năm sau. Ngày hắn gặp lại La Thư Anh.
Khi ấy hắn sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn. Đôi chân của cô, đôi mắt của cô, giọng nói của cô. Hắn bảo vệ cô, nâng đỡ cô, dạy cô nuôi dưỡng sát khí, dạy cô ngẩng cao đầu đối diện quá khứ. Trình Vương có thể cho cô mọi thứ, kể cả tính mạng của mình. Bởi vì, suốt 4 năm qua, cô là nguồn sáng duy nhất để hắn chống đỡ lại với những tối tăm u tịch. Suốt cuộc đời này, cô là lý do để hắn tồn tại.
La Cao Ngọc đã dừng câu chuyện được một lúc, cả gian phòng vẫn bị bao trùm bởi một tầng trầm mặc, bên ngoài còn tiếng mưa lộp bộp rơi, thi thoảng là một cơn gió lạnh rít qua tán cây xào xạc.
La Thư Anh đưa tay sờ lên mặt mình, là nước mắt, từ bao giờ lặng lẽ làm ướt đẫm hàng mi. La Thư Anh à La Thư Anh, cô đến cuối cùng vẫn là cái gì cũng không hề biết.
Từ nhỏ đã được La Cao Dự hết mực yêu chiều, La Thư Nhu và Trình Khánh đều hi sinh tính mạng để bảo vệ cô, còn có Thi Nhĩ, lão Mãn. Và nhất là Trình Vương. Nhiều người như thế, lại chỉ xoay quanh cô, thế mà đến cuối cùng, cô cứ như cái gì cũng không biết.
Tim của cô có thể cứu sống Trình Vương, hóa ra lại chỉ vì lý do này mà dẫn tới nhiều bi kịch như thế. Hóa ra, số mạng của cô được định sẵn là ngắn ngủi. Nếu không phải bọn họ nghịch thiên đảo mệnh, 5 lần 7 lượt ςướק cô về từ bánh xe tử thần, thì liệu kết cục của họ sẽ tốt đẹp hơn chứ?
La Thư Anh ôm lấy đầu, một trận đau dữ dội truyền tới thái dương, khiến hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, phế quản có chút tắc nghẽn, toàn thân hơi run, khó nhọc thốt ra mấy chữ.
"Dì Cao Ngọc, cháu...cháu phải làm sao đây..."
Nếu một ai đó phải trả giá cho tất cả chuyện này, người đó chẳng phải chính là cô sao? Toàn thân nóng bức, nhưng suy nghĩ lại như đóng băng trong lòng, chạy dọc một đường buốt lạnh lan qua từng tế bào, cuối cùng tâm trí La Thư Anh rơi vào một khoảng tối tăm.
"Dự, em phải làm sao đây?"
Lúc La Thư Anh tỉnh lại đã là hai ngày sau, trận mưa âm u dứt hẳn, nắng ban mai len lỏi qua rèm lụa màu trắng, từng luồng dịu dàng chiếu tới nửa gương mặt La Thư Anh, cô đưa tay lên che đi ánh nắng, những ngón tay gầy nhỏ trắng bệnh, nhìn rất yếu ớt, ở dưới nắng càng thêm mong manh, tựa như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy, tay còn lại của cô đã được bác sĩ băng bó cẩn thận, 5 đốt xương đều gãy, truyền tới cảm giác tê nhức khó chịu.
Giống như người vừa tỉnh khỏi một cơn say, cả người thất thần rất lâu cũng không thể lục lọi ra một chút suy nghĩ, tâm trí La Thư Anh trở nên phẳng lặng, tựa như mặt hồ ngày thu, vừa an tĩnh, vừa có chút u buồn.
Cô nghe tiếng gió, tiếng chim chóc bên ngoài, tiếng người nói chuyện từ khuôn viên bệnh viện, hai tiếng gõ cửa vang lên nối tiếp, người bên ngoài đẩy cửa bước vào.
"Cháu tỉnh rồi."
La Cao Ngọc ôm một giỏ hoa anh thảo, tiến lại đặt ở chiếc bàn nhỏ nơi góc phòng, hương thơm nhàn nhạt bay.
"ZED đang sắp xếp lại căn cứ mới, mấy ngày này chú ý dưỡng sức, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng"
Nghe La Cao Ngọc nói đến "Đứa nhỏ trong bụng", La Thư Anh đến một chút bất ngờ cũng không thể hiện, giống như cô sớm đã biết, hoặc sớm đã đoán được ra, chỉ ngắn gọn hỏi.
"Mấy tuần rồi?"
"Một tháng 3 ngày rồi."
Trình Vương mất rồi, nhưng ông trời lại gửi xuống cho cô một sinh mạng kề cạnh, là cố ý đền bù cho cô sao? Thà rằng vận mệnh ngay từ đầu đừng ςướק đi Trình Vương....
Nhưng đứa trẻ này là con của cô với Dự, cô có thể không cần nó sao? 1 tháng rồi, cô chưa tới thăm Dự. 4 năm 11 tháng nữa, bảo cô và đứa nhỏ trải qua thế nào đây?
Lúc La Cao Ngọc lại gần ngồi cạnh giường, trên tay cầm theo một chiếc hộp nhỏ.
"Đây là Trình Vương để lại cho cháu. Tiếp theo, cháu định làm gì""
La Thư Anh không cần mở ra cũng biết được bên trong chứa vật gì, cô siết chặt chiếc hộp trong tay, im lặng rất lâu.
***
Căn cứ ZED sau cuộc vây quét của cảnh sát Bắc Kinh tổn hại không ít, nhưng cũng may bọn họ chưa tìm ra được tầng hầm bảo mật, nền tảng cốt lõi của căn cứ, vậy nên Lưu Úy cho người âm thầm di dời những thứ cần thiết, nhanh chóng tới căn cứ mới.
"Lưu Úy"
"Chị dâu, chị xuất viện rồi."
"Chị dâu."
"Chị dâu"
Những người nhìn thấy La Thư Anh ở đây, tâm trạng u ám có phần tốt lên không ít, kính cẩn cúi đầu chào cô. Cô cũng không đáp, chỉ gật đầu nhẹ một cái.
"Lưu Úy, chúng ta nói chuyện một lúc."
La Thư Anh hiện tại dường như càng điềm tĩnh hơn, đôi mắt đen tĩnh lặng, thêm nửa phần lạnh lùng, khiến ánh nhìn sắc bén như dao, khóe môi nhàn nhạt cười, sát khí phảng phất bao trùm lấy dáng đứng kiêu ngạo, phóng khoáng nhưng không tùy tiện, nghiêm khắc mà không xa cách. Lưu Úy có chút giật mình, giống như bắt gặp phong thái của lão đại khi còn sống, nhất thời ngẩn người không động đậy.
"Muốn tôi đá cậu lăn vào?"
La Thư Anh đã bỏ cách một khoảng, giọng nói hơi cao, kéo thần hồn của Lưu Úy quay về, vội vàng hai bước lớn một bước nhỏ chạy theo phía sau La Thư Anh.
Trong phòng, La Thư Anh ngồi, Lưu Úy đứng bên cạnh cô.
"Ngồi xuống đi."
"Vâng."
"Đôi chân này của tôi..."
La Thư Anh nói được nửa câu thì dừng, Lưu Úy hiểu điều cô định nhắc đến, vội vàng tiếp lời.
"Chị dâu yên tâm. Tôi đã an bài xong cả rồi, thứ sáu này có thể tiến hành cuộc phẫu thuật tiếp theo."
La Thư Anh nghe xong hơi lắc đầu cười, đáy mắt có chút giễu cợt. Cứ hai năm rồi lại hai năm phẫu thuật, một đời này của cô phẫu thuật cũng không ít nhỉ.
"Không cần nữa, vẫn là bỏ đi thôi."
"Chị dâu?"
Lưu Úy có chút kinh ngạc, cậu còn nhớ lúc lão đại mới mang chị dâu một thân tàn phế về căn cứ, chị giống như kẻ điên loạn, vô cùng bất chấp, thậm chí có thể đánh đổi bất cứ điều gì để được khôi phục lại những mất mát của bản thân. Thế mà giờ đây chị ở trước cậu, một câu nói nhẹ tênh, bỏ đi thôi, không cần nữa?
Không tiếp nhận phẫu thuật bằng công nghệ của ZED, chị dâu chẳng phải chỉ có thể ngồi xe lăn đến hết đời hay sao?
"Chị có chắc không?"
Lưu Úy không dám tin, hỏi lại một lần. La Thư Anh hơi dựa người ra phía sau, nhắm mắt hít một hơi sâu, đáp nhẹ một tiếng dứt khoát.
"Ừ."
"Tại sao vậy?"
La Thư Anh cười mà như không, rõ ràng trong lời nói có nửa phần trêu đùa, nhưng ý tứ nơi ánh mắt lại vô cùng phức tạp, không dễ đoán định cảm xúc.
"Chắc tại lười quá, đến đi cũng không muốn nữa"
Lưu Úy: "..."
Rõ ràng là đang cố tình trêu đùa cậu mà.
"Ngày mai sắp xếp phẫu thuật tháo bỏ thiết bị hỗ trợ trên chân tôi. Còn thứ 6 này sắp xếp một bữa tiệc, gửi thiệp mời đến các chi ở ngoại quốc đi, tôi muốn thông báo về việc tôi sẽ chính thức tiếp quản ZED"
"Chị dâu, với thể trạng hiện tại của chị bây giờ, sợ sẽ ảnh hưởng."
Lưu Úy hiểu vì sao La Thư Anh lại chọn quyết định phẫu thuật xong rồi mới tham gia buổi lễ tiếp quản ZED ngay cả khi thể trạng của cô không được tốt. Cô muốn đường hoàng ở trước thuộc hạ của mình, như là chính cô. Chứ không phải một con người được tạo nên bởi bất cứ dáng vẻ giả dối nào.
"Nhiều lời như thế làm gì, còn sợ tôi yếu ớt tới nỗi đi theo lão đại của cậu sao?"
La Thư Anh cao giọng, nhưng nhắc đến người kia, rõ ràng không che giấu bi thương cô đọng.
"Tôi hiểu rồi."
"Ra ngoài làm nốt mọi việc đi, tôi ở trong này một chút"
"Vâng"
Đợi Lưu Úy ra ngoài, La Thư Anh hoàn toàn buông lỏng bản thân.
Không cần đôi chân nữa thì chỉ có thể lại làm một kẻ tàn phế, ngồi trên xe lăn. La Thư Anh đến giờ cũng không biết đó là quyết định đúng đắn hay sai lầm. Chỉ là cô bỗng dưng thấy có một số thứ bản thân nên biết cách buông bỏ.
Sinh mạng này của cô, đôi mắt này của cô, giọng nói của cô, đôi chân, và nửa đời còn lại bình an vô sự, đều là người khác giành giật cho cô, đều là người khác an bài cho cô. Cô sống như vậy, là đang sống hay sao?
Cuối cùng La Thư Anh cũng hiểu, vạn vật trên đời rốt cuộc đều vận hành theo nguyên lý càng cố gắng cưỡng cầu, càng tự chuốc lại nhiều tổn thương. Của mình, nên trân trọng. Không phải của mình, vậy cứ thuận theo ý trời đi. Như vậy, sẽ không ai vì ai mà trầm luân một kiếp.
Buổi tối thứ 6, ZED mở một buổi tiệc, triệu tập đầy đủ những thành viên thuộc nội bộ chính trong đất nước Trung Quốc, và những người đại diện cho các chi nhỏ ở nước ngoài. Bữa tiệc không tính là quá xa xỉ, nhưng rất có phong thái của hắc đạo, rượu và người đẹp, đồ ngon và trò vui đều thuộc loại thượng đẳng, dễ dàng bắt mắt, vô cùng kích thích. Có điều, bầu không khí không được hoàn toàn tự nhiên, không ít người đều nóng lòng muốn đợi gặp mặt chủ nhân mới sẽ tiếp quản ZED. Ngoại trừ nội bộ ZED ở Bắc Kinh, hầu hết mọi người đều không biết rõ về người phụ nữ phía sau Boss.
Chỉ biết người này được lão đại vô cùng sủng ái, cung phụng tận trời, các chi ngoại quốc còn nghe tin lần trước căn cứ chính ZED ở Bắc Kinh bị vây quét chính là vì người phụ nữ này. Có điều tin tức nửa tin nửa ngờ, vì chưa từng gặp cô nên cũng không ai dám chắc người nào có đủ mị lực thu hút lão đại hắc ám của họ như thế.
Lưu Úy đẩy một chiếc xe lăn tới, trên xe là người phụ nữ mặc váy đỏ nổi bật, giữa một đám người hộ vệ mặc vest đen có phần cứng ngắc thì quả nhiên người phụ nữ càng thêm chói mắt. Tiếng nhạc sôi động của buổi tiệc cũng tắt, mọi người hướng mắt nhìn tới vị trí cao nhất, Lưu Úy đỡ cô từ xe lăn ngồi vào chiếc ghế dài trạm bạc, trải da báo đốm - vị trí tối cao của ZED.
"Người phụ nữ của lão đại, người sẽ tiếp quản ZED, thế nhưng lại là một con đàn bà tàn phế. Có phải mấy người đang nghĩ vậy không?"
La Thư Anh cao giọng lên tiếng, khóe môi mấp máy, cô hơi chống khuỷu tay lên thành ghế, tựa đầu vào tay, cả người nghiêng theo một hướng, dáng vẻ mềm mại mà không dung tục, ánh mắt chớp nhẹ, đuôi mắt cong cong để lộ ý cười lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy mắt chỉ là một vùng trời đen thẫm như đêm, sâu tựa vực tối, cơ hồ muốn nuốt chửng đối phương.
Khí chất thế này, quả thực không đùa được đâu.
Bộ váy đỏ dài tới mắt cá chân, bó sát để lộ một đường cong hoàn mỹ, trước иgự¢ khoét sâu, một vùng da trắng mịn tôn thêm chiếc cổ cao thanh tú, vòng cổ bằng bạc, Ⱡồ₦g một chiếc nhẫn, giống như phát sáng lên dưới ánh đèn.
Họ nhận ra chiếc nhẫn cô đang đeo, bởi nó là thứ đại diện cho quyền lực tối thượng của ZED, chỉ có người thừa kế mới được sở hữu.
Nhìn thấy La Thư Anh, đa phần những ý kiến gây khó dễ đã chuẩn bị trước đều tắc nghẹn trong họng.
Mẹ nó, một người phụ nữ tàn phế thì cái gì? Tàn phế mà trông có bộ dạng này, nếu không tàn phế, có phải là muốn điên đảo chúng sinh luôn không. Rốt cuộc họ cũng hiểu, vì sao lão đại lại lựa chọn người phụ nữ này kế thừa ZED, mà không phải trăm ngàn người phụ nữ khác ngoài kia.
Cô ấy giống anh ấy đến không ngờ, nhất là loại sát khí tỏa ra thanh lạnh tựa sương sớm, lại dịu dàng như nắng mai, vô cùng khôn ngoan, vô cùng nguy hiểm, giống như ở một giây trước có thể cho bạn niềm vui hưởng lạc, một giây sau có thể dìm bạn vào vực sâu.
Thế nhưng, vẫn có một kẻ lớn gan to giọng, chỉ thẳng vào La Thư Anh mà nói.
"Phải, một con đàn bà tàn phế thì có gì mà hay? Lại nói ZED từ trước đến giờ chưa bao giờ đến tay phụ nữ quản. Ông đây mới không phục"
La Thư Anh không vội lên tiếng, chỉ cong khóe môi, liếc mắt sang Lưu Úy bên cạnh, cậu nói nhỏ với cô.
"Qu. Serh, một người đại diện cho chi nhánh ở California. Từ lâu vẫn nhăm nhe muốn được đề cử vào nội bộ ZED, nhưng tính tình người này ngông cuồng, nóng nảy, nên lão đại không để mắt tới hắn"
Lúc này, La Thư Anh đã chuyển tư thế ngồi thẳng người, thanh điệu đều đặn, nhưng từng câu chữ vô cùng bén nhỏ, như muốn xuyên thẳng vào lòng đối phương.
"Ồ, không để tôi quản, vậy cho cậu quản."
Đối phương khinh miệt nhìn cô, bộ dáng càng ngông cuồng hơn.
"Cũng không phải là không thể?"
La Thư Anh bật cười thành tiếng, chỉ là nghe tiếng cười có chút rét lạnh, vài người bên dưới không biết vì lý do gì mà lùi lại vài bước, giống như phòng bị người phụ nữ cách họ cả một khoảng dài ở phía trước.
"Được, cho cậu quản"
La Thư Anh tháo chiếc vòng cổ trên người, cuộn thành một cuộn nhỏ để nén sức nặng, sau đó tung về phía Qu. Serh, dưới ánh đèn, luồng sáng chiếu tới làm hắn hơi nheo mắt, nhưng vội vàng tiến mấy bước dài để bắt lấy chiếc nhẫn, như hổ vồ mồi, ánh mắt đầy tham vọng.
La Thư Anh vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng.
"Qu. Serh, mẹ không dạy cậu bánh của người khác không dễ ăn sao?"
Đoàng!
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, máu chảy xuống nền, bàn tay của đối phương đã bị cho nổ nát bấy, không nhìn ra hình dạng, chỉ còn màu đỏ của máu. Lưu Úy liếc nhìn sang La Thư Anh, bắt gặp một hình ảnh nửa xa lạ lại nửa quen thuộc trong tâm trí cậu. Xa lạ, vì cậu chưa từng thấy La Thư Anh như hiện tại, quen thuộc, vì cậu lại như nhìn thấy Trình Vương.
La Thư Anh trong mắt đầy tàn ác, nhưng thần sắc gương mặt không có chút thay đổi, nhìn người đã quỳ rạp dưới nền, ôm vết thương kêu rên đau đớn. Lúc này, cô lấy từ trong khe sâu giữa иgự¢ ra một chiếc vòng bạc, rõ ràng đó vẫn là chiếc vòng cô tháo ra, nhưng không biết bằng cách nào mà đánh tráo thành một loại bom nhỏ có hình dạng dưới một chiếc nhẫn mà ZED vừa mới sáng chế.
Không biết ánh đèn chói mắt hay bị tham vọng làm cho mù lòa, Qu. Serh lại có thể rơi vào một cái bẫy đơn giản như thế, đúng là tự chuốc họa vào thân.
"Thế nào, có muốn thay tôi tiếp quản ZED nữa không?"
"Chị dâu, tôi sai rồi. Tôi sai rồi."
Người phụ nữ này, hắn đối địch không nổi. Lưu Úy phất tay để hai tên vệ sĩ dìu Qu. Serh ra ngoài chữa trị, cũng cho người lập tức lau dọn vết máu trên sàn nhà.
La Thư Anh cầm sợi dây chuyền bạc hướng ra phía trước, hơi động tay, chiếc nhẫn bên dưới đung đưa qua lại giống như thôi miên ánh nhìn, đôi mắt cô kiên định.
"Làm thuộc hạ của tôi, phải biết được vị trí của mình. Từ hôm nay, tôi sẽ tiếp quản ZED"
Tất cả đồng loạt cúi đầu, hô vang một tiếng "Chị dâu" với cô.
Lưu Úy thấy mắt mình cay nồng, giống như một đêm kia, cậu và mọi người cũng ở bên cạnh Trình Vương, cúi đầu với hắn.
Lão đại, anh có đang sống ở một cuộc đời khác...?
Hoặc có phải chăng, là đang sống trong tim của chị dâu?