"Enda Wettin S, sát hại bộ trưởng bộ quốc phòng và bộ trưởng bộ giáo dục mĩ, bằng chứng nhân chứng đầy đủ, bị cáo cũng đã thừa nhận tội danh. Xong, xét thấy thời điểm gây án bị cáo chỉ mới 5 tuổi, không đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự, áp dụng các khoảng A, E, H, B, khoản 1 điều 104, khoản 1 điều 242, Tòa tuyên án phạt bị cáo 3 năm tù giam. Áp dụng các điều 611, 613, yêu cầu bị cáo chi phí bồi thường là 5 triệu USD. Thay mặt cho hội đồng xét xử, tôi tuyên bố kết thúc phiên tòa."
"Dự"
La Thư Anh theo phản xạ giữ lấy tay Triệu Minh khi anh bị hai người cảnh sát dẫn đi. Năm ngón tay anh hơi siết lại rồi cuối cùng lặng lẽ buông lỏng.
"Dự."
La Thư Anh mấp máy môi không thành lời, cổ họng cô như bị thứ gì đó vô hình chặn nghẹn lại, chua xót dâng lên đỏ khóe mắt.
"5 năm? Thế mà thật sự dám giam giữ cháu ta 5 năm, hoang đường."
Công nương tức giận muốn làm loạn, nhưng được Leon kịp thời ngăn lại.
"Công nương, người rõ ràng cũng biết đây đã là một cái giá rất rẻ cho Enda rồi, không cần tức giận mà làm hỏng đại cục."
"Cậu...cậu..."
Phiên tòa này thật làm cho bà tức ૮ɦếƭ. Nhìn theo bóng lưng của Triệu Minh, công nương cũng chỉ còn biết trút một tiếng thở dài. Vừa thông minh điềm tĩnh, lại vừa có chút ngông cuồng không biết khuất phục, bộ dạng này đúng là chẳng khác nào chàng trai David năm ấy- người mà con gái bà nguyện vứt bỏ thân phận địa vị để chạy theo.
"Thật giống cha David của nó, hổ phụ sinh hổ tử, đều làm cho ta tức muốn ૮ɦếƭ rồi."
"Công nương..."
Leon nói xong hai từ thì dừng lại, gã định nhắc nhở bà câu hổ phụ sinh hổ tử của trung hoa không phải dùng như vậy, nhưng nhìn tới sắc mặt của vị công nương nào đó thì tuyệt nhiên không dám mở lời nữa.
Phiên tòa chấn động thế giới khép lại, truyền thông không đủ năng lực moi nhiều tin tức, báo chí trang bìa cuối cùng cũng chỉ có một thông tin đề cập, chủ tịch Triệu Minh của tập đoàn Đại An bị xét xử 5 năm tù giam, bồi thường 5 triệu USD"
Giá cổ phiếu của Đại An tụt dốc nhanh chóng, mạng lưới công ti lớn nhỏ chịu không ít ảnh hưởng, Triệu gia vẫn chưa lên tiếng giải quyết vụ việc, Triệu phu nhân và Triệu lão gia không rõ tin tức.
Mà người được đồn đại là thiếu phu nhân tương lai của Triệu gia- La Thư Anh hiện tại đang ở trong bệnh viện Londo do tình hình sức khỏe.
Cục diện cứ vậy biến động không ngừng, vô cùng hỗn loạn.
Bệnh viện London, La Thư Anh thần sắc nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, Thi Nhĩ ngồi bên cạnh gọt một ít táo đỏ, lại tách thêm vài múi cam để vào đĩa màu xanh lục, thi thoảng lo lắng liếc mắt qua La Thư Anh một cái.
"Tiểu Anh, cô không chịu ăn uống, cứ như vậy đã 3 ngày rồi, vậy thì ăn một chút hoa quả này được không?"
La Thư Anh cũng không đáp lời, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Cửa phòng bệnh mở ra, Triệu Quân dẫn theo một người phụ nữ bước vào trong.
"Chị dâu, xem ai tới thăm chị này"
La Thư Anh hướng mắt tới người phía sau cậu, hơi kinh ngạc cất giọng.
"Dì Cao Ngọc?"
"Tiểu Anh, đã lâu không gặp cháu"
La Cao Ngọc mặc bộ đầm bó sát màu đen, mặt không trang điểm, chỉ đánh son đỏ, dung mạo tứ tuần vẫn vô cùng xinh đẹp, có điều dáng vẻ hơi lạnh lùng, bà nhìn La Thư Anh mỉm cười.
Quay sang Triệu Quân, La Cao Ngọc chủ động đề nghị.
"Tôi có chuyện riêng muốn nói với Tiểu Anh, mọi người có thể ra ngoài một chút chứ?"
Triệu Quân gật đầu, đỡ Thi Nhĩ đứng dậy, cùng với hộ lý 3 người rời khỏi phòng.
"Tiểu Anh, tiếp theo cháu định làm gì? "
La Cao Ngọc vừa ngồi xuống đã trực tiếp đi vào vấn đề, cũng hoàn toàn không có lấy một câu hỏi thăm dư thừa.
La Thư Anh hơi siết bàn tay, lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, im lặng mất một lúc.
"Cháu cũng không biết nên làm gì"
Cô muốn đợi Dự, 5 năm, không phải sợ bản thân không đợi được anh, chỉ là không biết sẽ phải trải qua 5 năm đơn độc này như thế nào.
La Cao Ngọc lấy trong túi ra một tập tài liệu, đặt vào tay La Thư Anh.
"Đây là..."
"Cũng không có gì. Coi như quà cưới dì tặng cháu đi"
Lướt đọc tài liệu trong tay, hai vai La Thư Anh bỗng run lên.
"Mắt...mắt của Tần Ngạo ư?"
Mắt của Tần Ngạo tương thích với cháu, nếu như làm phẫu thuật, tỉ lệ thành công lên đến 97%
"Tại sao lại..?"
"Tất nhiên không phải là hắn tự nguyện, nó đơn giản là một cuộc trao đổi. Có điều chuyện đã qua không cần nhắc lại. Năm xưa với những đau khổ cháu chịu đựng, ta không thể can thiệp. Hôm nay, coi như bù đắp cho cháu. Tần Ngạo vốn cần phải biết, làm tổn hại đến cháu gái của La Cao Ngọc này, ắt có ngày phải trả giá tương đương. Hắn hủy đi đôi mắt của cháu, ta lấy lại đôi mắt của hắn, hắn hủy đi đôi chân của cháu, ta cũng có thể lấy đi đôi chân của hắn."
"Dì Cao Ngọc"
La Thư Anh hơi sợ hãi trong lòng, vội nắm tay La Cao Ngọc lắc đầu.
"Không. Không cần phải như vậy nữa. Cháu với Tần Ngạo bây giờ không yêu không oán, cũng không cần phải đòi thứ gì từ y nữa. Hơn nữa, mắt cháu không cần phẫu thuật, không phải vẫn đang rất tốt sao?"
La Cao Ngọc đặt tay lên tay La Thư Anh, vỗ nhẹ.
"Dù ta không an bài, cũng có người đã an bài sẵn cho Tần gia một nước cờ ૮ɦếƭ. Tạo nghiệt quá nhiều, ắt không còn chốn dung thân"
"Dì nói là... Dự? Có phải là Dự không?"
La Cao Ngọc nhìn lên đồng hồ quả lắc treo trên tường, nói với La Thư Anh.
"Không phải đến giờ phát sóng của bản tin NW 24h sao, mở tivi lên là biết thôi"
Trên màn hình, thông tin Hoàng Thế của Trung Quốc dính vào tố tụng đã lan tràn, nguyên căn là vì có người giao nộp chứng cứ làm ăn phi pháp, cắt bớt quỹ công và có liên quan tới hàng hóa chợ đen. Hoàng Thế cũng đều đang chao đảo.
"Tần Ngạo không phải là người như vậy"
La Thư Anh cảm thấy có chút khó tin, y dù có thể độc ác tàn nhẫn, nhưng lại là kẻ ngông cuồng kiêu ngạo đến mức không muốn trông cậy vào bất cứ thứ gì, sẽ không hối lộ quan chức hay liên quan tới làm ăn phi pháp.
"Hắn thì không phải, nhưng Tần Trung là một con cáo già. Vả lạ, bất cứ tập đoàn hùng mạnh nào tất cũng có một góc tối riêng. Tần Ngạo không phải ở trong góc tối ấy, bởi khi hắn sinh ra đã thấy một Hoàng Thế chói chang. Còn Tần Trung là người gây dựng Hoàng Thế từ đôi bàn tay trắng, tham vọng càng nhiều, mạo hiểm càng lớn, có gì mà không dám làm. Tần Ngạo quang minh chính đại đến giờ, chẳng qua cũng là vì có ba hắn trải đường hoa hồng, còn việc của hắn chỉ là bước đi"
Ngừng một lúc, La Cao Ngọc nói tiếp:
"Bất luận thế nào, hôm nay Hoàng Thế đi đến bước đường này, dù không sụp đổ cũng tiêu hao nửa phần, Đại An thì không thể như vậy. Đại An còn có cháu, cháu phải là người chống đỡ, thừa cơ tiến tới, phô trương thanh thế, không thể để tâm huyết của Triệu gia bỏ đi như vậy. Bởi vì, cháu giờ đã là người Triệu gia rồi, Tiểu Anh."
"Người ấy là ai? Người giao nộp bằng chứng, khởi tố Tần gia là ai?"
"Xảo Vấn."
"Xảo Vấn?"
"Không phải cô ta yêu Tần Ngạo sao? Cô ta là người của Tần gia, sao có thể chứ"
"Cô ta yêu Tần Ngạo, nhưng không thể mạo hiểm mạng sống của mình và con trai. Từ lúc cô ta đẩy cháu ngã lầu, chẳng khác nào tự tay cắt đi đường sống của bản thân. La Cao Dự là người có thù tất báo, hơn nữa lại là liên quan đến cháu, cậu ta sẽ không thể không tính món nợ này."
Quả nhiên, La Cao Dự- Triệu tiên sinh, có thù tất báo. Đến cuối cùng vẫn không tha cho Tần gia, triệt hạ tới cùng, an bài thỏa đáng, đều chỉ vì cô.
La Thư Anh cảm động trong lòng, bỗng dưng muốn ôm lấy anh rồi khóc lớn một trận.
Nhìn xuống tài liệu trong tay, La Thư trầm tư không nói.
La Cao Ngọc nhìn sâu vào đôi mắt xanh lục của La Thư Anh, giọng nói dường như có chút buồn phiền đan xen.
"Tiểu Anh, đôi mắt này của cháu, đôi chân này của cháu, không phải chỉ có hạn định 2 năm thôi sao. Hiện tại, cũng sắp hết hạn rồi."
"Dì Cao Ngọc, Dì..???"
La Thư Anh kinh hãi, hồ sơ trên tay trượt xuống nền, cô lui thân người về sau một chút.
"Tại sao Dì lại biết? Dì là ai?"
"Trong 2 năm nếu không tìm được mắt thích hợp thay thế, thì cả đời này cháu cũng không có cơ hội tìm lại ánh sáng nữa, còn có đôi chân này..."
La Cao Ngọc cười hơi lạnh lùng, đặt tay lên đôi chân của La Thư Anh.
ZED là tổ chức tội phạm bậc nhất Trung Hoa, nhưng lại cũng là nơi chứa nhiều nhân tài nhất, sở hữu công nghệ tiên tiến nhất, đi trước thế giới, chỉ nhìn thế này, ai lại nghĩ nó là một đôi chân giả cơ chứ"
"Dì, Dì cũng là người của ZED ư?..."
Không đúng, trong 1 năm cô ở tổ chức chưa từng gặp La Cao Ngọc, cũng không hề nghe Trình Vương nhắc tới, sao có thể chứ.
Bên ngoài phòng, Tần Ngạo đứng dựa người vào cửa, nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện. Vốn định tới gặp La Thư Anh lần cuối, không ngờ còn có thể phát hiện ra nhiều loại chuyện như vậy.
Khen thay cho thiên địa trêu ngươi.
Thấy bên trong im lặng một lúc, y xỏ hai tay vào túi quần, lạnh lùng rời đi.
"Ngã từ lầu 3 không ૮ɦếƭ, nhưng tàn phế đôi chân vốn đã là chuyện may mắn, tiểu tử Trình Vương kia lại có thể vì cháu đảo lộn vận số, hoàn lại đôi mắt, trả về đôi chân, chuyện này đúng là không biết đáng cười hay đáng thương."
"Chân đã phế, có thể đứng lên thế nào chứ? Dù cháu có cố gắng tập luyện trong đau đớn đi nữa cũng không thể bước nổi một bước, đôi chân này, là người của ZED dùng 21 ngày 6h tròn hoàn thành một thiết bị hỗ trợ, gắn vào xương cốt đã tê liệt, đặc biệt làm riêng ra cho cháu,không sai lệch một li, ta nói đúng không?"
La Cao Ngọc cái gì cũng nói, duy chỉ không nói với La Thư Anh bà và ZED có quan hệ gì, vì sao lại biết tường tận như thế.
Lúc này, ở phòng nghỉ, Thi Nhĩ lo lắng nhìn vào màn hình máy tính của Triệu Quân.
"Triệu Quân, vậy ý anh là đôi mắt của Tiểu Anh chỉ là hồi phục tạm thời, giờ đang có dấu hiệu xấu đi?"
"Phải. Tôi không biết làm thế nào mà chị dâu có thể tìm lại tầm nhìn trong suốt thời gian vừa rồi, nhưng hiện tại không như vậy nữa, nếu không tìm được người hiến mắt thích hợp, e là..."
"Lấy của tôi đi"
Cửa phòng bị đẩy ra đột ngột, nhìn thấy Tần Ngạo, Thi Nhĩ theo phản xạ sợ hãi lùi về phía sau. Triệu Quân bỗng nắm tay cô, kéo cô sát về người mình.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Giọng Triệu Quân thấp hẳn, đè nén cảm xúc không vui.
"Mắt của tôi và La Thư Anh có tỉ lệ tương thích 99%, tôi sẽ hiến mắt cho cô ấy."
"Hiến mắt cho chị dâu? Anh xứng? Chị dâu tôi không cần tới đôi mắt này của anh, nếu anh không dùng thì đem cho chó ăn đi"
Nói chị dâu chấp nhận đôi mắt này của hắn, Triệu gia khác nào nợ hắn một ân tình, anh trai và chị dâu hận Tần Ngạo như thế, sao có thể chứ.
"Tôi chấp nhận. Tần Ngạo, tôi chấp nhận."
La Thư Anh không biết xuất hiện lúc nào, cô mặc bộ đồ bệnh nhân, thần sắc trắng bệch, vừa đi vừa vịn vào cây giá treo bình truyền dịch, nhìn thẳng vào Tần Ngạo quả quyết.
"Tiểu Anh"
Tần Ngạo gọi cô một tiếng, bắt gặp biểu cảm lạnh băng trên gương mặt, không biết nghĩ gì, lại gọi thêm một tiếng.
"La Thư Anh, em thực sự chấp nhận"
"Phải. Bao giờ có thể? Ngày mai bắt đầu ca phẫu thuật cũng không vấn đề"
Triệu Quân hơi sửng sốt, chị dâu sao bỗng dưng lại...
La Thư Anh lạnh nhạt cười, đôi mắt không còn cảm xúc, như vực tối xoáy sâu vào lòng Tần Ngạo, khiến trái tim y bị dày vò, đau khổ tột cùng, mạch máu chảy ngược, mọi tế bào đều muốn tan ra.
Y sợ nhất là một ngày cô đứng trước y như vậy, không yêu, không có oán.
"Chị dâu, chị thực sự quyết định vậy sao? Anh trai sẽ..."
"Tiểu Anh, cô phải suy nghĩ kĩ, chúng ta có thể tìm người khác, thế giới rộng lớn thế, sao lại sợ không tìm được người thích hợp."
La Thư Anh cong khóe môi cười, giọng nói đầy vẻ giễu cợt.
"Tìm người khác? Đương nhiên có thể. Nhưng sao phải mất công như vậy. Một đôi mắt này là Tần Ngạo nợ tôi, đã nợ thì phải trả. Tần thiếu gia, anh nói có đúng không?"
Tần Ngạo im lặng một lúc, thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, hóa ra như vậy là tuyệt tình.
Hóa ra, đây là nỗi đau La Thư Anh từng muốn y cảm nhận. Hoặc chính là nỗi đau cô từng cảm nhận.
Y hiểu rồi, y cảm nhận được rồi, nhưng đã muộn rồi. Thực sự muộn rồi phải không?
"Phải. Một đôi mắt này, là tôi nợ em. Sau khi sắp xếp thì nhắn tôi ngày giờ có thể thực hiện phẫu thuật. Tốt nhất là, ngày mai đi"
Đời này, là y nợ cô.
Tần Ngạo xoay người bỏ đi, bóng lưng lưu lại lạnh lùng xa cách, lại cô độc ưu thương.
Giọt nước mắt rơi nơi ngưỡng cửa, cô không biết, chính y cũng không nhận ra...
Lúc Tần Ngạo hoàn toàn rời đi rồi, La Anh thở hắt một hơi nặng nề, cơ thể yếu đuối khó mà tiếp tục chống đỡ, Thi Nhĩ vội tiến lên nắm lấy tay cô, dìu xuống chiếc giường nghỉ bên cạnh.
"Tiểu Anh, tại sao tự nhiên lại"
La Thư Anh căm hận Tần Ngạo như thế, sao có thể chấp nhận cuộc phẫu thuật này.
La Thư Anh lấy từ trong túi một tờ giấy màu ngà, hơi nhàu nát giống như bị người ta viên, Thi Nhĩ mở ra, nét chữ của Triệu Minh thanh mảnh, rõ ràng, đường nét dứt khoát sạch sẽ.
"Ràng buộc trong lòng đương nhiên quan trọng, quá khứ nghiệt ngã khó mà buông bỏ. Nhưng đối với tôi, trên đời này không thứ quan trọng hơn sự an yên của em. Coi như tôi xin em, đồng ý ca phẫu thuật này được không?
Bảo bối, chờ tôi trở về."
Vài dòng ngắn ngủi, nhưng ý tứ đã rõ. Triệu Minh hận Tần Ngạo như thế, lại vì La Thư Anh mà chấp nhận nợ món ân tình này của Tần gia. Không biết đã phải dằn vặt bao lâu.
"Thì ra là vậy"
La Thư Anh miệng thì lạnh lùng nói món đòi món nợ máu với Tần Ngạo, nhưng nếu không có mấy lời này của Triệu Minh, cô có ૮ɦếƭ cũng không chấp nhận ca phẫu thuật hiến mắt này.
"Chị dâu, nếu đã quyết định rồi vậy để em bảo hộ lý đưa chị về phòng, nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ sắp xếp ca phẫu thuật ngày mai"
"Được"
"Triệu Quân, để em đưa Tiểu Anh về phòng."
Thi Nhĩ lên tiếng đề nghị, nhưng bị La Thư Anh lập tức cắt ngang.
"Không cần, hộ lý đưa về là được. Thi Nhĩ, cô đang mang thai, cũng cần phải chú ý điều dưỡng sức khỏe, đứa trẻ mới có thể phát triển toàn diện"
Lúc La Thư Anh về lại phòng bệnh, La Cao Ngọc đã đi rồi, nhưng có thêm một vị khách không mời mà đến, Trình Vương.
"Trà Xanh?"
"Sao bất ngờ vậy? Tới thăm em giờ cũng là chuyện không ngờ tới sao?"
"Không phải, chỉ là tưởng anh đã về Trung Quốc"
Trình Vương đứng dậy đỡ La Thư Anh ngồi xuống giường, nhìn thần sắc nhợt nhạt của cô, cảm thấy đau lòng không ít.
"Hôm nay chính là đến từ biệt em"
"Anh quyết định về Trung Quốc rồi?"
"Phải, tổ chức có chút chuyện, cần quay về xử lí"
Chuyện hắn và người của ZED gặp biến cố, Trung Quốc chưa công bố, La Thư Anh cũng không hề hay biết. Vì vậy, Trình Vương càng không muốn nói cho cô.
Trình Vương nhìn La Thư Anh một lúc, vươn tay vuốt tóc cô, ánh mắt yêu chiều trân trọng như cả ngàn lần vẫn thế. Đời này của Trình Vương, yêu chỉ mình cô, cần chỉ mình cô, và tình nguyện hi sinh mọi thứ cũng chỉ vì cô.
Chỉ tiếc đời này của hắn quá ngắn, không thể tiếp tục ở bên cạnh, bảo vệ cho Kem Dâu của hắn, lập tức chạy tới khi cô cần nữa.
Không gian im lặng, Trình Vương hơi nghiêng đầu, đặt lên trán La Thư Anh một nụ hôn, không có Dụς ∀ọηg, không có chiếm hữu, nhưng chứa đựng tình cảm sâu sắc nguyên vẹn cả một đời người.
"Kem Dâu, quen em, yêu em, hi sinh vì em. Tôi chưa từng hối hận."
Cô giờ đã là người Triệu gia, hắn tôn trọng cô, sẽ không mạo phạm tới cô, chỉ là cái nắm tay của Trình Vương siết vào thật lâu, nửa chần chừ không muốn buông ra.
"Trà Xanh, có chuyện gì rồi phải không?"
Nhìn biểu hiện của Trình Vương, La Thư Anh bất an trong lòng.
Trình Vương chỉ cười, nụ cười của hắn rất đẹp, nhưng đáy mắt u buồn.
"Kem Dâu, nghỉ ngơi cho tốt."
Lúc Trình Vương đứng dậy định quay đi, La Thư Anh níu lấy tay hắn, ngập ngừng hỏi:
"Trà Xanh, chúng ta sẽ còn gặp lại, đúng không"
Hắn quay lại, vươn tay xoa đầu cô.
"Ngốc. Tất nhiên sẽ còn gặp lại, tôi còn định nhân lúc La Cao Dự không có ở đây, lên kế hoạch tán tỉnh em một chút"
"Trà Xanh!"
Con người này sao lại cứ ở những lúc quan trọng mà không nghiêm túc như vậy.
"Được rồi. Không đùa với em. Đợi tôi xử lí ổn thỏa việc của tổ chức, sẽ tới thăm em được không?"
"Được."
Tiếng cười của Trình Vương hào sảng, hoàn toàn không còn vẻ u ám như ban nãy nữa.
Lúc ra đến cửa phòng, nụ cười bỗng vụt tắt.
Kem Dâu, chỉ một lần này thôi, chỉ một lần này tôi thất hứa với em.
Trình Vương dựa người vào tường, hơi thở khó nhọc, trái tim co Ϧóþ rối loạn trong Ⱡồ₦g иgự¢, hắn xỏ tay vào túi quần lấy ra một hộp thuốc, nuốt vội 2 viên, cố gắng điều hòa hơi thở.
Lúc La Thư Anh hỏi hắn có quay lại không, hắn không thể thật lòng thừa nhận đây sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Trình Vương chưa bao giờ lừa dối La Thư Anh điều gì, cũng chưa từng thất hứa.
Lần này là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng hắn thất hứa với cô.
Hắn đi rồi thì sẽ không quay lại nữa, kiếp này, họ không thể gặp lại nhau nữa.
***
Bắc Kinh vào đêm rồi, từng sắc đèn nối tiếp đan xen nhau, sa hoa lộng lẫy, như muốn thắp sáng cả một khoảng trời bao la.
Tòa án Bắc Kinh, Trình Thiên ngồi buồn chán nghịch vài chiếc máy bay giấy mà Trình Vương từng gấp, lúc này thì cửa phòng giam mở ra, Trình Vương bước vào.
"Trở về rồi?"
Trở về như vậy, hẳn người La Thư Anh chọn không phải thằng em trai si tình này của anh rồi. Trình Thiên cong khóe môi cười.
"Tự tìm đường ૮ɦếƭ cũng ngang nhiên như vậy, không sợ hãi sao?"
Trình Vương tùy tiện ngồi xuống nền phòng giam, dựa lưng vào mặt tường lạnh lẽo phía sau, thở ra một hơi.
"Cái ૮ɦếƭ có gì đáng sợ"
Hắn là người của bóng tối, thần ૮ɦếƭ lúc nào cũng ở đây, bất cứ giây phút nào cũng có thể mất mạng, thì còn gì để sợ nữa.
Nhưng Trình Vương cũng từng sợ, sợ hắn ૮ɦếƭ rồi thì không ai bảo vệ cho La Thư Anh.
Hôm nay, La Thư Anh tìm thấy La Cao Dự, người có thể đảm bảo cho cô một đời an yên, vậy thì hắn còn gì phải sợ nữa.
Ánh đèn mờ mờ hắt qua từ ô thoáng nhỏ của phòng giam, phản chiếu xuống đôi mắt đen tĩnh mịch như vực tối của Trình Thiên, anh cười lạnh lùng.
"Nói hay đấy. Đúng là con trai cưng do ông già dạy dỗ."
Trình Vương cũng không quản lời nói có phần ngỗ nghịch của Trình Thiên, hắn đưa cho Trình Thiên một hộp nhẫn làm bằng gỗ trầm.
"Thiên, em có việc muốn cầu xin anh."
"Cầu xin? Đời của Trình Vương lại còn biết nói ra hai chữ này sao?"
"Có thể giúp em cứu người của ZED không. Cái ૮ɦếƭ, mình em chịu đủ rồi."
Trình Thiên nheo nheo đôi mắt, không biết nghĩ gì.
"Dù anh đồng ý cứu ZED, chú nghĩ ZED có thể tiếp tục tồn tại sao?"
Trình Vương đặt hộp nhẫn vào tay Trình Thiên.
"Thay em giao ZED cho La Thư Anh, được không?"
Cả một tổ chức bóng tối lại dễ dàng giao vào tay một cô gái. Nên nói Trình Vương yêu đương đến ngu muội hay nói La Thư Anh kia quả thực phi thường.
"Chỉ cần La Thư Anh tiếp nhận vị trí này, mấy trăm mạng người của tổ chức đều có thể sống"
"Biết vậy sao không trực tiếp đưa khi gặp. Người mất vật còn. Khác gì cố tình để lại lưu luyến trong lòng cô ta."
"Người mất vật còn. Không phải cố tình lưu lại nỗi đau. Chỉ là, tâm nguyện cuối cùng muốn hoàn thành. Cho cô gái của em, cũng là cho ZED"
La Thư Anh là tiểu thư La gia, đáng lí phải sống cuộc sống nhung gấm, một đời sa hoa hạnh phúc, nhưng lại trải qua quá nhiều đau khổ, chịu vô vàn tổn thương, La gia nay cũng sụp đổ, Trình Vương cố tình để lại ZED cho La Thư Anh, là an bài cho cô một thế lực riêng, một điểm chống lưng. Không phải không tin La Cao Dự, nhưng nếu sau này lại có gì bất trắc xảy ra với cô, còn ZED ở đó, cô thứ nhất có thể tùy ý dùng tới, thứ hai, đó với cô cũng đã từng là nhà.
1 năm chung sống, người của ZED không ai là không kính trọng La Thư Anh, chủ nhân tiếp theo của ZED, ngoài La Thư Anh ra thì không còn ai thích hợp hơn nữa.
ZED nhận ai làm chủ, thì sẽ nguyện trung thành cho tới khi người đó qua đời, người sau kế tiếp. Trên dưới không ai nói, nhưng nhìn vào những gì Trình Vương làm vì La Thư Anh, ai cũng đã sẵn sàng cho việc La Thư Anh sẽ là chủ nhân tiếp theo của tổ chức.
Trình Vương từng nói La Thư Anh là bà hoàng của ZED. Thì đời này, bà hoàng chỉ có một, không thể thay thế.
Trình Thiên không đáp lại, nhưng hành động đón nhận hộp nhẫn Trình Vương đưa đã thay cho câu trả lời của anh.
Hai người lại đổi quần áo, giống như một đêm trước kia, thần không biết, quỷ không hay.
Lúc cánh cửa phòng giam chuẩn bị khép lại, Trình Vương nói với anh.
"Thiên, anh làm tất cả những việc này có phải vì người phụ nữ ấy không?"
Cách một cánh cửa, hắn nghe thấy giọng Trình Thiên đáp lại, một chữ dứt khoát gọn gàng.
"Phải."
Trình Vương nghe xong hơi cười, có chút đắng chát nơi cổ họng của hắn.
"Vậy thì đành nhờ anh chuyển giùm em một lời cảm ơn."
"Được"
Trình Thiên, nhờ cả vào anh.
Trong đêm tối, Trình Vương đặt tay lên иgự¢ trái, cảm nhận nhịp tim của chính mình.
Hắn nhớ về lần đầu gặp La Thư Anh, rồi lần hai, lần ba.
Hắn nhớ nụ cười trong sạch lấp lánh dưới nắng của cô, nhớ đôi mắt lục biếc nhìn hắn.
La Thư Anh, ngọn lửa duy nhất chiếu vào cuộc đời tăm tối của hắn, sưởi ấm vận mệnh băng giá của hắn.
Giọng Trình Vương khàn khàn, hơi nghẹn lại ở cổ họng, đôi mắt thấy cay nồng, hắn vùi mặt xuống lòng bàn tay, đôi vai run rẩy trong đau đớn.
"Cảm ơn em, Kem Dâu. Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời này của tôi. Chỉ là, đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi... "
Nếu có kiếp sau, hãy để tôi lại gặp được em.
Cho đến lúc ấy, em liệu có thể đáp trả tôi không?