Triệu Minh cảm giác cơ thể mình nặng trịch, sự tiếp xúc mềm mại trượt dài trên mặt anh, đối phương vươn tay vuốt những đường nét kiên định đẹp đẽ.
"Tiểu Anh?"
Mơ hồ lên tiếng, hai bên thái dương truyền đến một cơn đau.
"Dự, mọi người đều đang đợi anh."
Lần đầu tiên trong đời Triệu Minh thấy bản thân không thể nắm bắt cục diện, anh không dám chắc mình đang ở thời điểm nào và chuẩn bị cần đối mặt với tình huống gì. Như đoán được lòng anh, La Thư Anh bình tĩnh lên tiếng.
"FBI đến rồi. Chúng ta ra tòa thôi."
FBI đến bắt người mà cũng phải chờ đối tượng từ từ tỉnh dậy, cũng là lần đầu. Khoan nói đến người cần bắt có thân phận quá mức đặc biệt, chỉ riêng dáng vẻ lạnh lùng đầy địch ý kia cũng đã khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan.
"Tiểu Anh, em đã làm gì rồi?"
Linh cảm của Triệu Minh quả nhiên vô cùng nhạy bén, anh vừa ngồi dậy vừa điềm đạm nhả ra mấy chữ.
"Dự, yên tâm. Lần này em giúp anh sắp xếp ổn thỏa."
"Trả lời anh."
La Thư Anh không vội lên tiếng, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay anh, lòng bàn tay nóng bỏng, truyền hơi ấm từ cô sang anh, cuối cùng hạ giọng nói.
"Dự, anh tin em không?"
Không khí trong phòng như trùng hẳn xuống, Triệu Minh thả lỏng tâm trạng, vươn tay một chút vừa vặn chạm tới đỉnh đầu La Thư Anh, khóe môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười.
"Tin."
Triệu Minh không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ đời này không thể trọn vẹn bên La Thư Anh.
Triệu Minh dù không tin thần, không tin ma, không tin người trong cả thiên hạ, nhưng vẫn muốn tin duy nhất một mình La Thư Anh.
Tòa án London...
"Enda Wettin S. Đơn khởi tố của chính phủ Mĩ giành cho bị cáo bao gồm tội danh sát hại bộ trưởng bộ quốc phòng Mĩ và bộ trưởng bộ giáo dục Mĩ hơn 30 năm trước, đồng thời cũng là kẻ đã gây ra vụ hỏa hoạn nhằm tiêu hủy toàn bộ dinh thự Kana. Trước tiên, mời đưa nhân chứng lên."
Hơn 30 năm rồi, vậy mà vẫn có thể còn nhân chứng.
La Thư Anh hơi nghiêng người về phía sau, nhìn Triệu Minh vẫn một phong thái đường hoàng, như thể tạp âm ồn ào hay mọi vật xung quanh với anh chẳng hề có sự liên quan.
Được dẫn lên là hai người đàn ông trung niên, một người bước đi cứng nhắc, La Thư Anh nhìn qua có thể đoán hai chân của ông ta chắc chắn gặp vấn đề, người còn lại chắc do bị bỏng nửa gương mặt, vết thương đã thành sẹo, nhìn hơi dữ tợn.
"Đây là hai nạn nhân còn sống sót sau vụ hỏa hoạn ở dinh thự Kana. Mời nhân chứng đưa lời khai."
Người đàn ông mặt sẹo im lặng nhìn xuống mọi người ở ghế ngồi bên dưới, cuối cùng ánh mắt tập trung lên người Triệu Minh.
"Không phải cậu ấy."
Không gian trong phút chốc im lặng đến mức khiến người ta thậm chí không dám thở một hơi mạnh.
"Không phải cậu ấy gây ra hỏa họa của dinh thự Kana. Là công chúa Heni cùng với hai người quản gia."
La Thư Anh thở hắt một hơi, cũng coi như con người này còn chút lương tâm. Có điều, giảm được một tội không có nghĩa có thể bình an qua khỏi những ải tiếp theo. Lại nói, người đúng là do Triệu Minh Gi*t, chỉ mong một lúc nữa Trình Vương có thể tạo được cơ hội trở mình, để vụ án hơn 30 năm trước coi như lấy ác trị ác, giảm nhẹ tội danh của Triệu Minh.
Nghĩ tới đây, La Thư Anh bất giác nhìn sang Trình Vương. Hắn ngồi ở vị trí luật sư đại diện ngay bên cạnh Triệu Minh. Âu phục màu đen phẳng phiu càng tôn lên khí phách hiên ngang, thậm chí không che giấu vài phần kiêu ngạo, như thể phiên tòa trước mặt hắn là một bàn cờ, còn hắn là người bày cờ, sớm đã nắm được đường đi nước bước nhưng vẫn muốn nhàn nhã xem người khác đấu đá.
"Jonathan, ông hồ đồ rồi sao. Tận mắt chúng ta đã thấy cậu ta châm ngòi lửa, sao có thể nói không phải hắn."
Một câu này bất chợt vang lên khiến tất cả mọi người đều sững ra. Người đàn ông mặt sẹo tên Jonathan kia cũng phải thất thần mất mấy giây.
"Neil, ông phát ngôn lung tung cái gì vậy?"
"Tại sao ông lại bao che cho kẻ ác làm liều. Ông đã quên những vết thương trên người ông là từ đâu mà có, ông đã quên vì sao mà tôi phải trở thành kẻ tật nguyền với đôi chân giả hay sao?"
Neil tiếp tục chất vấn, đôi mắt ông vẩn ᴆục sự hận thù, như có một ngọn lửa nóng bừng phát sáng trong đó.
"Neil, ông điên rồi. Cậu ta phạm tội, cậu ta sẽ phải trả cái giá thích đáng, nhưng ông không thể bắt cậu ta gánh chịu cả những tội mà cậu ta không làm."
Hai nhân chứng mâu thuẫn dẫn đến một cục diện nhất thời rối rắm.
"Quan tâm làm gì chứ, kể cả thân chủ của tôi có là người phóng hỏa đốt dinh thự Kana thật thì cũng đáng. Các người có biết dinh thự đó được xây dựng lên từ gì không?"
Giọng nói của Trình Vương trầm ổn, câu từ đủ lực, vang vang trong không gian. Quan tòa lại gõ hai tiếng 乃úa, hắng giọng nhắc Trình Vương không thể lên tiếng chen ngang nếu như chưa được mời phát biểu, nhưng hắn vốn chẳng quan tâm điều đó, còn lên giọng thách thức.
"Không cho tôi lên tiếng, quan tòa như ông giải quyết được sao?"
Đây là phiên tòa mang tầm cỡ thế giới, liên quan đến sự giao hảo của hai cường quốc Anh - Mĩ, người tham gia tất nhiên đều không thể ở hạng trung. Chưa xét đến quan tòa, chỉ nhìn ngay tới vị luật sư là Trình Vương nhất định cũng đủ hiểu. Trong sáng, hắn là thiên tài kinh doanh, là luật sư bằng cấp quốc tế nhưng trong tối lại là boss của tổ chức tội phạm lớn nhất Bắc Kinh.
Tất nhiên, khi hắn tham dự phiên tòa này vẫn dùng danh nghĩa của Huỳnh Dược Phong- anh trai song sinh của mình. Nên người biết hắn chính là Trình Vương cũng chỉ có mình La Thư Anh.
Nước Mĩ còn đang đòi hỏi ở phiên tòa này một câu trả lời thích đáng, nhưng Triệu Minh là con trai của công chúa Heni, là con cháu hoàng gia Anh Quốc, không phải để ai muốn động là động. Trình Vương tin rằng vị quan tòa đang ngồi trên kia không thể không hiểu điều này, nên hắn mới kiêu căng làm tới, mặc dù nhìn qua có vẻ coi trời bằng vung, nhưng nếu hắn không xen vào, diễn biến phiên tòa sẽ càng thêm rối loạn.
"Dinh thự Kana, thoạt nhìn bên ngoài có lẽ chỉ giống một khu biệt thự xa xỉ mà quan chức cấp cao Mĩ nào cũng có thể sở hữu, nhưng các người có từng diện kiến vẻ đẹp bên trong của nó chưa?"
Laptop trên bàn Trình Vương kết nối với màn chiếu lớn, có lẽ vì thời gian chụp đã lâu và thiết bị chụp không tốt, nên tấm ảnh không được sắc nét, nhưng vẫn dễ dàng phô diễn một khung cảnh trang hoàng lộng lẫy.
"Ban nãy tôi có hỏi mấy người biết dinh thự Kana được xây dựng bằng gì hay không?"
Dừng một chút, giọng Trình Vương trở nên mỉa mai.
"Là bằng mồ hôi của bao người dân Mĩ khi kiếm tiền cho con được đi học đàng hoàng, là bằng nước mắt của bao trẻ em Mĩ rơi xuống vì nền giáo dục cưỡng chế, vì cơ sở vật chất tệ hại. và bằng máu, máu của những người đấu tranh đòi một câu trả lời công bằng. Sao nước Mĩ không lên tiếng? Sao không thấy chính phủ Mĩ kiên định muốn giải quyết giống như vụ án của thân chủ tôi bây giờ? Kể cả ngày ấy người đốt dinh thự Kana không phải là thân chủ tôi, thì sớm muộn nó cũng bị tiêu hủy dưới một bàn tay khác, bởi một người khác. Đó căn bản không phải dinh thự gì cả, chỉ là chiếc Ⱡồ₦g thối nát được xây lên bằng cách đập tan khát vọng, ước mơ, và ý chí của hàng trăm nghìn người. Đốt là đáng hay không đáng?"
Lời lẽ đanh thép, đôi mắt sắc lạnh, Trình Vương còn đưa ra những số liệu tưởng như đã bị nhấn chìm từ lâu, cả những lần người dân đảo chính muốn thay đổi chế độ giáo dục dưới quyền bộ trưởng bộ giáo dục Jackson nhưng bị từ chối, tự tàn sát, bị bịt miệng bằng tiền, hoặc phải trả giá bằng thương tật và mạng sống.
La Thư Anh kinh ngạc trong lòng, chỉ với một thời gian ngắn Trình Vương không thể nào chuẩn bị được hết những chứng cứ như vậy. Là hắn đã tính trước sự việc hay sao?
"Đáng hay không đáng cũng không tới lượt một đứa trẻ 5 tuổi có quyền."
Leon là con lai Trung- Ý, trên người gã vừa phảng phất một chút bản ngã truyền thống Trung Quốc, lại có chút phóng khoáng lịch thiệp của Italia, cũng là một vị luật sư ngang tầm với Trình Vương.
Đôi mắt màu xanh nhạt, mái tóc nâu trầm ngắn gọn gàng, bộ vest màu xám gợi sự xa cách, gã cười mà như không. Giống như Trình Vương, thứ gã để vào mắt dường như không phải phiên tòa này, tựa như Leon chỉ là kẻ vô tình ghé qua liền ngồi xuống, vừa uống trà, vừa xem kịch.
"Dinh thự Kana được xây từ cái gì, nền giáo dục dưới trước Jackson từng thối nát mục rữa ra sao, đó là chuyện của nước Mĩ, là chuyện của dân Mĩ. Còn chưa tới lượt một đứa trẻ 5 tuổi nói đốt là đốt. Triệu Minh, à không, chỉ việc Enda Wettin đốt dinh thự Kana, đã có thể khép vào tội danh phá hoại tài sản người khác. Luật pháp trên đời còn quan tâm đó là tài sản tốt hay tài sản xấu, tài sản nên phá hay nên giữ ư?"
La Thư Anh cẩn trọng nhìn Leon, người đàn ông này áng chừng phải cao hơn 1m85, bởi khi đối diện với Trình Vương thế này, gã thậm chí mang tư thế hơi áp đảo một chút.
Vị quan tòa ở phía trên sắc mặt đã tối sầm.
Loạn rồi, đúng là loạn rồi. Một phiên tòa như này còn cần ông ngồi đây làm gì.
Ai muốn nói là nói, ai muốn tranh là tranh, không coi người khác ra gì. Chủ tòa đưa tay quệt ngang trán, đã thấy lấm tấm mồ hôi.
Mà phiên tòa này dự là sẽ vô cùng sóng gió.
"Nghe như ngài Leon đây có bằng chứng chắc chắn thân chủ tôi là người đốt dinh thự Kana vậy nhỉ?"
"Không phải chúng ta đã có nhân chứng sống đang còn đứng ngay đây sao?"
"Ồ nhân chứng sống, có hai người, một người theo ý ngài, một người theo bên tôi. Đối với loại kết quả 50-50 như vậy, không biết ngài có cao kiến gì khác chưa?"
Không gian ngưng lại ở một khoảng ngắn, hai người đàn ông khí chất ngút trời đối diện nhau, không ai chịu nhượng ai nửa phần.
Tiếng cười của Trình Vương bật lên hào sảng, Leon ở phía đối diện đáp trả bằng cái nhíu mày, nghe câu nói tiếp theo vô cùng ngang tàn.
"Nếu ngài Leon đã không có cao kiến, vậy tôi đành mời thêm một nhân chứng nữa bên tôi."
Được dẫn vào là một người phụ nữ, mặc trang phục kín đáo, dung mạo bị che khuất bởi chiếc khăn màu xanh lục, chỉ để lộ đôi mắt màu vàng nhạt ánh lên vẻ u buồn.
"Nói về nhân chứng sống của vụ án dinh thự Kana, tôi còn một người nữa. Là cô ấy, Kawy Shetler, cháu gái của hai ông bà quản gia năm xưa đã giúp đỡ cho công chúa Heni."
Kawy sau khi cẩn trọng cúi chào một lượt, mới hướng mắt về phía Triệu Minh, gương mặt trưởng thành của anh không khác trong tưởng tượng của cô là bao, chỉ có điều, dải lụa che ngang mắt kia thật khiến người ta không khỏi thương tâm.
"Enda, em còn nhớ chị không?"
La Thư Anh vài phần nghi hoặc, đánh giá cô gái Kawy từ trên xuống dưới. Trong quá khứ của Triệu Minh thế mà còn quen biết thêm một người con gái, nhưng vì sao anh chưa từng kể với cô. Triệu Minh bất động mấy giây, bạc môi hơi mím lại, bàn tay siết chặt như đè nén kích động trong lòng, mấy chữ nói ra khó nhọc.
"Kawy, chị..còn sống...?"
Có một chuyện, đúng là Triệu Minh chưa từng kể với ai, về một người con gái có nụ cười hệt như mẹ anh, dẫn anh chạy dọc theo con đường hầm tối tăm để ra khỏi biệt thự.
"Kawy, sao chị lại dừng lại. Đi thôi, nếu không họ đuổi kịp mất."
"Enda, chị đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sau này, hãy bảo trọng. Không hẹn tái ngộ."
Vừa nói xong liền vươn tay đẩy anh ra thật ra, một mình quay lại.
"Kawy, không.!"
Cả con đường hầm sập xuống trước mặt anh. ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng người chị gái mà anh luôn yêu quý.
"Enda, chạy đi. Chân trời góc bể, có người tốt, cũng có người xấu, mong em thoát khỏi kiếp nạn, sống một đời yên ổn tự do."
Những lời cuối cùng của Kawy lần nữa dội lại vào tâm trí Triệu Minh, thái dương co giật đau nhức.
"Kawy, phải là chị không...?"
Triệu Minh thấy cổ họng cũng trở nên đắng nghẹn, anh không nhìn thấy Kawy đang cười, nụ cười cô buồn tựa đôi mắt cô.
"Phải, là chị. Hôm nay, ai cũng không thể lấy đi mạng của em."
Trình Vương lơ đãng vài giây, Triệu Minh kia cũng một thân tội đồ, hai tay vấy máu, nhưng bốn phương tám hướng đâu cũng có người đột nhiên nhảy ra muốn giữ lại mạng cho anh, thậm chí là chính bản thân hắn cũng đang làm điều đó.
Không biết có phải là chuyện cười nhất thế gian, nếu đổi lại là Trình Vương, người trên đời thậm chí còn hận không thể đem hắn lập tức còng tay tống tù.
Nhưng cũng may thay, hôm nay hắn đứng đây dưới thân phận là Huỳnh Dược Phong, cảm ơn người anh trai này đã cho hắn cơ hội được thực hiện tâm nguyện cuối cùng: mang lại hạnh phúc viên mãn cho La Thư Anh.
Cô hạnh phúc, hắn dù phải xuống hoàng tuyền cũng không chối từ.
"Tên tôi là Kawy Shetler, cháu gái của Thind Shetler, cũng là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Shetler, từng cùng sống với ông bà trong biệt thự Kana. Chú Nel, chú Jonathan, hai người nhận ra cháu đúng không?"
Kawy vừa nói vừa tháo xuống chiếc khăn che mặt, bên mặt trái của cô có một chiếc sẹo dài từ thái dương đến xương hàm, trông rất xấu xí."
"Nhận ra. Kawy, cháu đúng là còn sống."
Kawy vốn là đứa trẻ lanh lợi hoạt bát, được hầu hết mọi người trong dinh thự Kana yêu quý, một lần không cẩn thận xảy ra sự cố đã để lại vết sẹo trên dung mạo vốn rất xinh đẹp của cô. Từ đó cô bé hay mang khăn che mặt đi. Không ngờ, tạo hóa xoay vần, đứa trẻ này lại may mắn thoát khỏi vụ hỏa hoạn thảm khốc năm ấy.
"Tôi làm chứng cho cậu Enda Wettin S, người gây ra vụ hỏa hoạn năm xưa là ông bà tôi tự mình làm chủ, không hề có dính dáng gì tới Enda"
"Lời nói một phía của cô thì có gì đáng tin?"
Leon hơi cao giọng chất vấn, Kawy bình tĩnh hướng mắt sang gã.
"Nếu tôi kiến nghị mời tội phạm Thẩm Hoàng, quan tòa có phê chuẩn không?"
"Tại sao lại là Thẩm Hoàng."
Chủ tòa bên trên hơi kinh ngạc, Thẩm Hoàng là tội phạm đứng đầu trong đường dây buôn lậu νũ кнí và thuốc nổ, khiến London nhiều lần điêu đứng. Có tên Thẩm Hoàng là bởi vì người này xuất thân là con lai Trung- Anh, cũng không biết từ chỗ nào Trung Quốc mà chạy qua Anh quốc, kinh doanh phi pháp, ngông cuồng ngang ngược, khoảng 4 năm trước cảnh sát mới tóm gọn được hắn.
Thẩm Hoàng là tội phạm có tiếng, gây ra rất nhiều vụ án lớn, Kawy biết đến hắn cũng không có gì không đúng, nhưng tại sao lại phải mời hắn lên phiên tòa này.
"Dù sao ông bà cũng đã về với trời đất, hơn nữa hôm nay nếu họ còn sống chắc chắn cũng sẽ muốn dốc toàn sức để làm chứng cho Enda. Vậy tôi sẽ thay họ làm chuyện này. Thẩm Hoàng thời niên thiếu là bạn thân của ông tôi, thân thiết như vậy suốt 20 năm, khi ông tôi vào dinh thự Kana làm việc tuy không thường xuyên qua lại nhưng vẫn giữ liên lạc. Vì vậy cũng chính ông tôi đã nhờ người mua cho ông một lượng lớn thuốc nổ để đặt trong biệt thự, còn đích thân vẽ giùm ông bà một tấm mạng lưới cài thuốc nổ, để dinh thự Kana có thể nổ một cách triệt để, đến mảnh vụn cũng đừng mong sót lại."
Mấy chữ cuối của Kawy cố ý ngân dài, vô cùng khinh miệt, nghĩ lại nơi tối tăm không khác địa ngục ấy khiến lòng cô rét lạnh.
"Chuyện cô nói là thật?"
"Quan tòa tin cũng phải mời, không tin cũng phải mời. Muốn biết thực hư, sao không thể mời Thẩm Hoàng lên một lần đúng sai?"
"Được, mời Thẩm Hoàng."
Người đàn ông tên Thẩm Hoàng có dáng người thấp bé, gương mặt hơi tiều tụy, nhìn qua dáng vẻ không có gì là kẻ đứng đầu đường dây buôn lậu có tiếng.
"Chú Thẩm Hoàng."
"Kawy??"
Giống như Triệu Minh, Thẩm Hoàng nhìn thấy Kawy có vẻ vô cùng kích động.
"Cháu, cháu không phải đã..."
Kawy lặng lẽ lắc đầu, chuyện cô còn may mắn thoát ૮ɦếƭ, thực sự là chuyện khó tin nhất trên đời. Nhưng đúng là ông trời có mắt, ngày ấy cho cô thoát nạn, để hôm nay còn có thể đứng ở đây bảo vệ cho Enda.
"Thẩm Hoàng, quan tòa hỏi ông, có phải chính ông ngày xưa đã bán cho Shind Setler một lượng thuốc nổ lớn, với mục đích cho nổ dinh thự Kana?"
Trước khi Thẩm Hoàng được dẫn lên, tay trông coi trong tù đã thông báo là có một phiên tòa cần mời ông lên làm rõ vài vấn đề, không ngờ sau khi lên rồi không những gặp lại được Kawy- đứa cháu gái ông tưởng đã sớm mất mạng vì vụ hỏa hoạn, mà còn lại chính là trong vụ án về dinh thự Kana.
Năm xưa ông ngăn cản không được Shind Shetler, cuối cùng chỉ có thể toàn lực giúp đỡ quyết định của người bạn thân duy nhất này, sau khi nghe tin cháu gái Kawy cũng mất mạng, đã tự dằn vặt bản thân suốt mấy năm trời.
Không ngờ, vận mệnh đổi trắng thay đen, cuối cùng đi tới bước đường này.
"Thẩm Hoàng, tòa đang hỏi sao không trả lời."
"Phải, thuốc là tôi bán, bản đồ đặt thuốc nổ cũng là tôi vẽ."
Thấy chủ tòa chỉ im lặng nhìn mình. Thẩm Hoàng hơi cười.
"Nếu không tin có thể đưa giấy 乃út, tôi ở đây liền vẽ lại cho các người một bản"
Một lời nói ra như thách thức, lại mang chút ý tứ châm chọc, người xung quanh tạm thời không ai có phản ứng. Trình Vương như rơi vào trầm tư, bình tĩnh chứng kiến mọi chuyện.
"Được, mang giấy 乃út xuống cho Thẩm Hoàng."
Thẩm Hoàng vẽ không nhanh không chậm, nhưng chỉ chưa đến 10 phút là xong, giống như chỉ mới vẽ nó ngày hôm qua, chưa từng phai mờ trong tâm trí một giây phút nào.
Lúc chủ tòa xem tờ giấy mà Thẩm Hoàng vẽ, trong lòng có chút khó tin, nếu đặt thuốc nổ theo đúng những vị trí này, cả dinh thự Kana đúng là nổ sạch sẽ, một mảnh cũng không còn. Nhưng bản đồ này có ba điểm mấu chốt, cần 3 người tình nguyện nộp mạng, đồng thời ở ba vị trí này châm ngòi nổ, không được phép sai lệch một giây.
Chủ tòa sắc mặt sa sầm.
"Loại chuyện tàn độc như này mà ông cũng làm ra được. Thẩm Hoàng, hôm nay thú nhận không sợ tội sẽ thêm gấp đôi."
"Sợ? Đời của Thẩm Hoàng này đã chẳng còn gì để sợ."
"Chủ tòa hỏi ông, bản đồ này có đúng là ông vẽ? Lượng thuốc nổ lớn như vậy lấy ở đâu?"
"Không phải đang trong phiên toàn của Enda Wettin S sao? Thế nào lại chuyển qua xét xử tôi rồi?"
Chủ toàn nổi giận đập 乃úa.
"Ông có trả lời không?"
"ZED. Có từng nghe qua cái tên này chưa?"
ZED? Tổ chức tội phạm lớn nhất Trung Quốc, so với ZED một đường dây của Thẩm Hoàng chẳng thấm vào đâu.
Trình Vương hơi nhíu đôi lông mày, ánh mắt hắn sâu thẳm, tối đen như trời đêm. Nhìn xuống La Thư Anh, cô cũng đang nhìn hắn.
ZED. Hắn là người của ZED, cô cũng là người của ZED, hơn nữa còn là hai người có quyền hạn lớn nhất, lại như đang vô hình vô bóng ngồi trong phiên tòa này.
Gần 30 năm trước, sợ rằng Trình Vương còn chưa ra đời, người làm chủ ZED lúc ấy là ba của Trình Vương, Trình Quốc.
Vòng đi vòng lại, hóa ra vẫn là một vòng liên quan.
Trình Vương cúi đầu, cười buốt lạnh, trên trời dưới đất, đúng là đủ chuyện trêu ngươi.