Hôn Nhân Tàn Khốc - Chương 50

Tác giả: lanD1999

Heni Wettin.S là công chúa Anh Quốc. Chuyện hoàng gia giống như một chiếc bánh được quấn gói trong nhiều lớp vỏ, bóc mãi cũng không thấy được hình thù chiếc bánh thật sự, chứ đừng nói được nếm thử hương vị.
Heni sinh ra và lớn lên trong hoàng tộc, nhưng lại vô tình gặp gỡ và đem lòng yêu một thầy giáo trung học bình thường. Tất nhiên, đây là mối nhân duyên không nhận được bất cứ sự ủng hộ nào, một chuyện tình ngay từ khi bắt đầu đã có thể nhìn ra kết quả.
Thế nhưng vượt qua mọi định kiến và rào cản, Heni vẫn lén lút qua lại cùng người đàn ông mình yêu.
"Quỳ xuống."
Công nương cầm một sợi roi mây đứng trước mặt Heni, khí thế của phụ nữ trong hoàng tộc bao giờ cũng phảng phất sự vương giả xa cách.
"Con không quỳ. Con không sai."
✓út!
Chỉ thấy âm thanh xé gió lao tới, vết roi lằn trên cánh tay của Heni. Đôi mắt cô tĩnh lặng, quật cường đầy vẻ chống đối.
"Con yêu David. Cả đời này con chỉ yêu một mình anh ấy."
"Loạn ngôn."
Cùng với hai tiếng nghiêm nghị, lại một đòn roi khác quất xuống. Nhưng Heni không khóc, cũng không kêu đau. Cô chỉ im lặng chịu trận, và không ngừng lặp lại cô yêu người đàn ông của mình.
Làm công chúa hoàng tộc có gì tốt? Nhung gấm lụa là, ăn sung mặc sướng? Học cả ngàn quy tắc lễ nghĩa. Trước đây, Heni cũng giống như vậy, tuân theo một cuộc sống đã được định sẵn.
Nhưng sau khi gặp David, cả tam quan của cô đều như bừng sáng. Hóa ra, hoàng tộc chỉ như một chiếc bể cá, và những vị công chúa hoàng tử thì giống như những con cá, cả ngày nhàn rỗi lượn qua lượn lại trong làn nước nhân tạo.
Cảm xúc không thể đâm chồi, nội tâm ngày càng lạnh nhạt.
Như bao vị công chúa hoàng tộc khác, Heni cũng có một cuộc liên hôn quốc gia. Đối tượng là bộ trưởng bộ giáo dục Mĩ - Jackson Cruz.
Hắn mê đắm vẻ đẹp của cô, hắn điên cuồng muốn chiếm giữ thể xác và trái tim của cô.
Đêm cuối cùng cô và David gặp nhau, là một đêm đầy sao.
Trên tầng thượng của trường học nơi anh giảng dạy, Heni mặc bộ váy màu xanh, tựa như màu mắt cô.
Chất vải thượng hạng rất nhẹ, hơi uyển chuyển tung theo làn gió.
"David, chúng ta không thể chạy trốn được sao?"
Giọng Heni thanh thanh, trong trẻo mát lạnh như một giọt sương sớm, rót vào lòng người đàn ông đối diện.
Mắt anh tĩnh lặng như mặt biển, mang theo vài phần u uất. Nhưng mỗi khi nhìn cô, đôi mắt ấy liền trở nên dịu dàng, chứa đựng thâm tình không che giấu.
"Không thể."
Một mình anh thì có thể, nhưng cô là công chúa, anh không thể để cô ủy khuất, cả đời trốn tránh giống như mình.
"Tại sao? Tại sao không thể?"
Heni cao giọng, nhưng cô không nhìn anh, cô ngước mặt nhìn lên bầu trời lấp lánh sao, ngăn nước mắt không chảy xuống.
"Em là công chúa. Em có trách nhiệm với người dân của mình."
Một cuộc liên hôn vốn dĩ đã không dễ hủy, đừng nói đây thậm chí còn là một cuộc liên hôn quốc gia. Trong thế giới mà mỗi quốc gia đều ngấm ngầm nhăm nhe tìm điểm yếu của nhau để chèn ép, để sử dụng vũ lực, để đàn áp quyền lợi này, công chúa bỏ trốn hủy hôn được xếp vào loại đặc biệt nghiêm trọng.
"Trách nhiệm gì đó, cũng không thể đem đặt lên vai một mình công chúa."
Hoàng tộc nhiều người như thế, tại sao lại phải là cô.
Ừ, vì cô là trưởng công chúa.
"Heni, anh hôn em được không?"
Anh hôn em được không? Cùng anh từ khi bầu trời đầy sao cho đến khi bình minh chiếu rạng, bởi vì đêm nay là đêm cuối cùng của bọn họ.
Cuộc gặp gỡ trong đêm đông tuyết bay đầy trời khi ấy đã là sai lầm rồi sao?
Tình yêu đâm chồi nảy nở trong một chiều hạ nắng vàng ươm đã là lạc lối hay sao?
Cô không biết, anh không biết. Ai mà biết được cơ chứ.
Họ chỉ là muốn được ở trong tim đối phương một đời này.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Nếu có kiếp sau, nếu như thực sự có kiếp sau.
Cô không làm một công chúa cao cao tại thượng, anh không làm một thầy giáo trung học bình thường. Liệu họ có được gặp nhau, yêu nhau, và trọn vẹn bên nhau hay không?
Nếu như có kiếp sau, nếu trên đời thực sự có kiếp sau, nhân duyên chưa toại một đời này có thể được bù đắp hay không.
Có thể hay không...
***
"Heni, em nói xem. Tôi đối xử với em không tệ, thế mà em lại dám mang thai đứa con của thằng dân đen này?"
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, góc sáng góc tối, ẩn nhẫn u tịch như lòng người. Heni quỳ dưới chân hắn, ở phía đối diện, người đàn ông cô yêu bị trói vào ghế, máu nhỏ từng giọt xuống nền.
"Jackson. Tôi xin ngài dừng lại. Anh ấy sẽ ૮ɦếƭ mất."
"૮ɦếƭ? Tôi sẽ không để cho hắn ૮ɦếƭ dễ như vậy"
Jackson nói xong, con dao trên tay hắn lại lao tới, cắm vào bả vai của người đàn ông kia.
"Không."
Heni tuyệt vọng hét lên, mắt cô bị che phủ bởi một tầng nước, trái tim muốn nổ tung, từng tế bào trên người đều như muốn gào thét.
"Jackson. Tha cho anh ấy. Tôi sẽ không bao giờ dám cãi lời ngài nữa. Tôi sẽ phục vụ ngài thật tốt, làm ơn tha cho anh ấy."
Hắn nhìn xuống, tay nâng cằm cô, hơi dùng lực Ϧóþ chặt.
"Công chúa của tôi, người hoàng tộc nếu nhìn thấy em quỳ gối van xin giữ lại mạng sống cho một người đàn ông, không biết nên có cảm nghĩ gì."
Heni nhíu đôi lông mày, môi cô hơi cong lên, ở góc phòng bên kia, chiếc máy quay vẫn còn đang thu lại hình ảnh trong phòng.
Nước Mĩ không biết, nước Anh cũng không biết, Jackson Cruz là một con ác quỷ. Chỉ mình Heni biết, chỉ mình Heni hận.
Thế giới không ai tin cô, không ai đủ can đảm bước vào bóng tối ấy để cứu cô.
"Công chúa nhỏ, em có thích lửa không?"
Jackson đột nhiên hỏi một câu không liên quan, giọng hắn lạnh lẽo, chứa đựng sát khí.
Lúc này một gã vệ sĩ bên ngoài xách tới một thùng chất lỏng, trực tiếp dội thẳng lên người đàn ông bị trói ở ghế.
Người kia đã sớm đau đớn đến bất tỉnh, bây giờ lại nheo nheo đôi mắt mờ ᴆục, thần trí dường như cũng không còn rõ ràng nữa, giọng nói của anh hơi thấp, nhỏ mà nghiêm nghị.
"Heni, đứng lên."
Không gian lặng đi một chút, Heni vùng vẫy khỏi bàn tay đang siết lấy người cô, gắng gượng đứng thẳng.
Người đàn ông nhìn thấy như vậy, liền nở một nụ cười yếu ớt. Vầng sáng mờ nhạt hắt xuống thân thể anh bỗng nhiên như vì nụ cười này mà phát quang.
Tiếng Jackson cười hào sảng trong bóng tối, hắn châm một điếu thuốc, đốm sáng đỏ rực, nhưng hắn không hút, trực tiếp ném về phía người kia.
Đốm sáng chạm tới xăng thì rất nhanh phản ứng, một ngọn lửa bừng lên, càng ngày càng dữ dội. Những lời cuối cùng của người đàn ông không phát ra âm thanh, chỉ dùng khẩu hình, sau đó bị ngọn lửa nuốt trọn.
Nhưng Heni đã nghe thấy rồi, tim cô vỡ rồi. Ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt xanh biếc của cô, rơi vụn xuống cõi lòng, thiêu cháy cảm xúc, cuối cùng chỉ để lại những tàn tro lạnh lẽo, tịch mịch.
Jackson nhìn qua bên cạnh, sự tĩnh lặng của Heni khiến hắn hơi ngờ vực. Không phải lúc này cô nên gào khóc thảm thiết, nên phẫn uất, trừng trừng nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận không thể một dao đâm ૮ɦếƭ hắn hay sao?
Ngọn lửa cứ vụt sáng lên rồi lại yếu dần đi, cơ thể trong đám lửa tuyệt nhiên không hề phát ra một tiếng động nào, giống như một cành cây khô bị đốt cháy chứ không phải một cơ thể sống.
Một bàn tay đột ngột siết lấy hông cô, kéo cô vào lòng.
"Công chúa nhỏ, nhìn đi. Có phải ngọn lửa này rất đẹp không? Nếu em chống đối tôi, mỗi ngày tôi đều có thể đem một ngọn lửa như thế tặng cho em. Em có muốn không?"
Ý tứ uy Hi*p rất rõ ràng, nếu cô không làm hắn hài lòng, từng người một bên cạnh cô đều không có kết cục tốt đẹp.
Jackson kéo tay cô.
"Đi. Cùng tôi đi loại bỏ thứ nghiệt chủng này."
Heni không cố thoát khỏi hắn, nhưng lúc giọng cô cất lên cũng khiến Jackson tự phải dừng chân.
"Để tôi sinh đứa bé."
"Em nói cái gì?"
"Để tôi sinh đứa bé. Nếu tôi không thể yên ổn sinh đứa bé này, tôi sẽ tự sát."
"Em dám uy Hi*p tôi?"
"Heni Wettin.S - công chúa Anh Quốc. Tôi chẳng có gì là không dám. Con người muốn sống thì khó, muốn ૮ɦếƭ thì đơn giản. Ngài có muốn thách thức tôi?
Hắn đột nhiên bật cười, ánh mắt quỷ dị dừng lại ở bụng cô.
"Được. Tôi sẽ để em sinh nó ra."
Còn chuyện sau khi sinh ra nó vì sao lại ૮ɦếƭ, thì hắn không chắc. Hắn kêu người thu lại máy quay ở góc phòng, tháo thẻ nhớ đặt vào tay Heni.
"Nào, quà tặng cho em. Đừng bao giờ quên ngày hôm nay."
Hắn quay lại cảnh thiêu sống người đàn ông cô yêu trước mặt cô rồi lấy nó làm quà tặng cho cô. Heni cảm thấy như cả bầu trời đều đang đổ sụp dưới chân mình, tay cô run lên siết chặt chiếc thẻ nhớ nhỏ màu đen.
Jackson Cruz, nhất định có một ngày cô lôi hắn cùng nhau xuống địa ngục.
Heni bước đi phía sau Jackson. Sau lưng cô, ngọn lửa đã dần lụi tàn.
Lời cuối cùng của người đàn ông cô yêu như một hạt mầm rơi vào tâm trí cô, cắm vào một khóm rễ quật cường, như một luồng sáng chiếu xuống mảnh hồn tưởng như đã hoang phế của cô.
Anh nói: "Enda là tên con trai của chúng ta."
Enda- Cánh chim tự do.
Tự do là thứ mà cả anh và cô đều không có được, vậy thì hãy để con trai thay họ nhận lấy. Mối nhân duyên này không sai, chưa bao giờ là sai lầm.
Bởi vì họ đã có với nhau một đứa con trai, một sợi dây liên kết tình yêu, một minh chứng rõ ràng nhất.
"Enda Wettin.S"
Enda lên 5 tuổi, là một cậu bé trắng trẻo, sự non nớt trên gương mặt không che đi được những đường nét đẹp như tranh. Cả ngày ở trong một căn phòng nhỏ, đọc vô số sách.
Đúng vậy, 5 tuổi đã có thể đọc sách, khả năng tiếp thu vô cùng nhạy bén, không biết là phúc hay họa, chỉ biết nhờ có tài năng thiên bẩm này, cậu bé vốn đã yên tĩnh lại càng một mực yên tĩnh hơn.
Lúc Heni trở về phòng, thấy cậu con trai nhỏ của mình ngồi trên giường, ánh mắt chăm chú vào trang sách trước mặt, nắng bên ngoài chiếu xuống từ khung cửa sổ xuống mái tóc cậu.
"Enda."
Heni khẽ gọi một tiếng, cậu bé ngẩng lên nhìn thấy cô, vội buông quyển sách trên tay rồi nhảy xuống đất.
"Hôm nay con đọc sách gì?"
"Thế chiến II"
Cô xoa đầu Enda, kéo cậu bé ngồi lại giường.
"Để mẹ đọc cùng con nhé."
Enda không đáp lời, cậu nhìn lên cổ cô, những vết đỏ hồng vô cùng rõ ràng, một vài chỗ vẫn còn hiện rõ dấu răng cắn. Heni phát hiện ánh mắt của con trai, hơi lúng túng kéo lại cổ áo, nếu cậu bé hỏi lúc này, cô cũng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng Enda không hỏi về chúng.
Từ khi cậu bé bắt đầu nhận thức được xung quanh, cậu chưa từng thắc mắc quá nhiều. Không hỏi vì sao Heni thường vội vã bỏ đi khi một người đàn ông nào đó gọi cô, người không phải ba cậu. Không hỏi vì sao Heni mỗi ngày đều mệt mỏi, cố gắng mỉm cười với cậu nhưng đôi mắt cô rất buồn, trống rỗng. Không hỏi ba cậu ở đâu, tại sao không ở cùng bọn họ. Đáng sợ nhất là, Enda cũng chưa từng cô là ai, cậu là ai, tại sao họ ở nơi này, giam cầm linh hồn trong bốn bức tường xám ngắt.
Cảm xúc của Enda, cùng với Heni, mỗi ngày như vậy ૮ɦếƭ đi một chút.
Cho tới ngày sinh nhật 6 tuổi của Enda, tối hôm ấy trời không trăng không sao, màn đêm đen đặc mịt mù, hơi sương lành lạnh phủ trên từng tán lá, những tầng kiến trúc đồ sộ khoác trên mình vẻ cô tịch u ám.
"Tiểu công chúa, nghe nói hôm nay là sinh nhật lần thứ 6 của con trai em."
"Đúng vậy."
"Ồ. Vậy tôi cũng nên có quà cho thằng bé."
Giọng điệu người đàn ông trở nên hung ác, đôi mắt hắn sáng lên tia nham hiểm, khiến Heni bất giác lùi lại một bước.
Lúc này, một tay vệ sĩ kéo theo Enda vào phòng, phía sau còn có một người đàn ông mập mạp.
Bộ trưởng bộ quốc phòng, tại sao ông ta lại ở đây?
Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh, hai chân có chút run rẩy. Heni hít một hơi thở sâu, nhìn qua Enda, cậu bé không hề có phản ứng sợ hãi, trái lại vô cùng điềm tĩnh, vẻ điềm tĩnh giống như ba cậu khi đối diện với người đàn ông này hơn 6 năm trước. Lòng cô bất giác đau đớn.
"Cậu ra ngoài trước đi"
Jackson ra lệnh cho tay vệ sĩ, rồi bình thản ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng như một vị thần nhìn xuống, ở phía bên kia gã đàn ông mập mạp với chức danh bộ trưởng bộ quốc phòng đang tiến về phía Heni với ánh mắt háo sắc thèm thuồng.
"Ông định làm gì?"
Heni giống như một con nhím, lập tức xù ra những chiếc gai sắc nhọn, ánh mắt cô lạnh lẽo.
"Tiểu công chúa, nào qua đây để tôi thưởng em"
Heni đưa ánh mắt nhìn qua Jackson, chỉ thấy hắn đang bày ra bộ dạng vui vẻ xem kịch.
"Jackson."
Heni hạ giọng gọi hắn, tận sâu trong đáy lòng vẫn hi vọng hắn chỉ là bày vẽ trò đùa một chút. Nhưng không, Jackson vẫn đang uống rượu, hắn uống chậm rãi, từ tốn, ánh mắt châm biếm nồng đậm như xuyên qua chất dịch màu vàng, phóng thẳng vào tâm trí cô, tạo ra một tiếng nổ khiến hai tai cô ù ù.
Hắn ở trong ngày sinh nhật của con trai cô, đem cô cho người khác cưỡng Hi*p? Hắn muốn con trai cô nhìn thấy cô dơ bẩn, muốn đẩy thằng bé xuống vực sâu không có cách nào ngẩng đầu?
Hắn là đang muốn như vậy?
"Enda, nhắm mắt lại."
Giọng Heni vang đến. Ngay lập tức được nối tiếp bởi lời nói lạnh lẽo khác.
"Thằng bé sẽ không."
Enda sẽ không nhắm mắt, giống như người ba ngoan cố của cậu. Hắn biết rõ điều này, hắn tin cô cũng biết rõ.
Nụ cười của Heni chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, chưa bao giờ đau đớn như thế, ánh mắt cô tối sầm lại.
Cho đến khi người đàn ông kia тһô Ьạᴏ chiếm đoạt Heni, cũng là lúc từng giọt máu đỏ rơi xuống nền nhà, cô cắn môi mình đến bật máu để không phát ra bất cứ tiếng động nào, vị tanh xộc vào khoang miệng.
"Đoàng!Đoàng!"
Hai tiếng súng vang lên, mùi máu tanh ngày càng nồng đậm. Ở bên ngoài, vài tiếng gõ cửa truyền tới, rất có tiết tấu.
"Ngài ổn chứ?"
"Không sao, chỉ là một con đàn bà không nghe lời thôi."
Giọng của bộ trưởng bộ quốc phòng vọng ra, bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì nữa. Máu chảy từ sô pha xuống nền, người đàn ông vẫn còn mở to hai mắt. Hai viên đạn một xuyên qua não bộ, một găm vào tim đã ςướק đi mạng sống của hắn.
Trên tay Enda, khẩu súng như vẫn còn tỏa ra một làn khói mỏng, cậu đứng yên tĩnh dưới ánh đèn mờ, lại giống như mang vị thế hiên ngang điềm tĩnh của ba mình, nòng súng vẫn đang hướng thẳng tới gã bộ trưởng.
Hiển nhiên, tình thế đã đảo ngược. Ban nãy chỉ cần gã hô một tiếng, thì hai phát súng tiếp theo sẽ là nhằm đến gã.
"Enda, con...."
Không. Không phải con trai cô. Cậu bé có gương mặt băng giá, đôi mắt tĩnh lặng ૮ɦếƭ chóc kia không phải con trai cô. Còn khẩu súng trên người cậu, vì đâu mà có.
"Ra khỏi người mẹ tôi."
Chất giọng của Enda còn khá non nớt, nhưng âm điệu rõ ràng không hề có một tia cảm xúc nào, ít nhiều thể hiện sự lạnh nhạt.
Gã bộ trưởng run người thoái lui, kéo lại chiếc quần đã tụt đến đầu gối.
"Mẹ, chúng ta cần trói hắn lại trước."
Heni trở nên ngây ngốc làm theo, dưới sự đe dọa từ nòng súng trên tay Enda cuối cùng gã bộ trưởng bị trói chặt chân tay, miệng cũng bị nhét một tấm khăn, không hề phát ra tiếng động.
"Con biết kế hoạch của người rồi."
Heni sửng sốt nhìn cậu, con trai cô vừa mới nổ súng Gi*t ૮ɦếƭ bộ trưởng bộ giáo dục Mĩ. Liệu cậu nhóc có thể tưởng tượng hết được sự nghiêm trọng của việc này? Nhưng đến khi diện với đôi mắt xanh biếc yên tĩnh của Enda, cô thấy bản thân mình mới giống như một đứa trẻ yếu đuối và ngu ngốc.
Kế hoạch của cô, đúng vậy. Heni đã chờ suốt 6 năm cho ngày hôm nay.
Để Enda theo đường hầm thoát ra khỏi nơi này, mạng lưới thuốc nổ được đặt ở khu biệt thự theo ba góc. Đợi khi Enda ra tới bên ngoài, Heni cùng bảo mẫu và quản gia sẽ châm lửa. Đó chính là kế hoạch của Heni. Sáu năm, cô dùng 6 năm để bồi đắp cho kế hoạch này, dùng bao nhiêu lần bị cưỡng chế ђàภђ ђạ, bao nhiêu nước mắt uất hận để đánh đổi lại tự do cho Enda.
Thế nhưng cô không ngờ tới, Enda đã biết hết mọi việc và cũng có kế hoạch riêng của cậu bé.
Hơn 213 cuốn sách hóa học đã đọc, 342 cuốn sách về νũ кнí, 90 cuốn sách y học và còn nhiều lĩnh vực khác. Enda tiếp thu vào não bộ một khối kiến thức đồ sộ về thế giới. Sự hiểu biết của bé hoàn toàn không dừng lại ở con số 6 tuổi.
"Mẹ, chúng ta cùng ra khỏi đây."
Hiếm khi Enda nói chuyện với Heni nhiều như vậy, cậu luôn luôn im lặng. Nhìn vào mắt con trai, Heni bắt gặp sự nghiêm túc, chân thành, và cả trưởng thành trong đó. Nhìn vào mắt Enda, Heni nhìn thấy David, nhìn thấy tình yêu của hai người, và dường như cũng nhìn thấy cả kết cục bi thương 6 năm trước.
"Nếu con đã biết kế hoạch rồi, vậy thì phải làm theo kế hoạch."
"Không."
"Enda, nghe mẹ nói. Con phải sống. Con phải có được tự do. Con có hiểu không."
Sáu năm rồi, cô biết con trai mình không hề được sinh ra và trưởng thành theo một cách bình thường giống như những đứa trẻ khác.
"Mạng sống của con, là ba con dùng sinh mạng đánh đổi. Tự do của con, làm mẹ con dùng sinh mạng đánh đổi. Con phải tiếp nhận, không được chối bỏ. Enda, ra khỏi đây rồi, con không phải hoàng tử Anh quốc, không cần sống vì người nào. Con sẽ gặp người con gái con yêu, sống cuộc sống con muốn. Đó là hạnh phúc của con, là hạnh phúc của ba và mẹ. Con có hiểu không?"
Câu chuyện tình yêu họ không thể viết tiếp, chỉ có thể dùng hết sức để con trai mình có cơ hội được sống và được yêu đúng nghĩa thì có gì là sai cơ chứ.
"Mẹ."
"Không còn thời gian đâu"
Heni giật lấy khẩu súng trên tay Enda, lúc ôm cậu bé vào lòng đột nhiên có cảm giác không đúng.
"Enda, con điên rồi."
Lúc Heni cởi phanh chiếc áo khoác gió của cậu, người cậu bé đang quấn hai vòng toàn thuốc nổ. Đột nhiên, cô bật khóc, giáng vào mặt Enda một cái tát.
"Con điên rồi, tại sao."
"Cái ૮ɦếƭ không đáng sợ. Ít nhất, không đáng sợ bằng việc sống mà như đã ૮ɦếƭ."
Không gian bỗng chốc lặng thinh, Heni vội vàng tháo vòng thuốc nổ trên người cậu xuống. Một đứa trẻ 6 tuổi, cần bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu trí tuệ mới nghĩ ra những thứ này, mới đưa ra những quyết định này cơ chứ.
Heni đẩy Enda đi về phía cửa sổ.
"Trèo từ đây xuống, chỗ này là góc ૮ɦếƭ của camera, bới lớp đất dưới gốc cây táo lên, chính là lối ra ngoài. Trong đó mẹ để sẵn một chút đồ ăn khô, có cả dao và súng. Nhanh lên."
"Mẹ."
Heni hôn lên trán Enda, nước mắt cô chảy xuống. Cô chạm đến chiếc vòng trên cổ Enda.
"Trốn tới Trung Quốc, tìm đến Triệu gia, đưa cho Triệu phu nhân xem chiếc vòng này, con sẽ được giúp đỡ"
Lúc Enda trèo ra ngoài cửa sổ, Heni lau sạch nước mắt trên mặt.
"Enda, dùng trí tuệ của con, dùng sự can đảm của con, dùng cả tình yêu thương và lòng hận thù. Nhất định phải chạy trốn, đừng quay đầu lại. Nhất định con phải sống. Bởi vì, con xứng đáng có được tự do."
Màn đêm nuốt chửng thân hình nhỏ bé của cậu.
Ước chừng khoảng 30 phút sau, hai tiếng súng vang lên phá vỡ không gian.
"Bộ trưởng, ngài có ổn không?"
Người bên ngoài dường như cảm nhận được điều bất ổn, sau câu hỏi thì trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Rất nhiều máu loang lổ trên sàn nhà, hai vị bộ trưởng đều bị sát hại. Heni đứng gần cửa sổ, cô bình tĩnh nở một nụ cười, lạnh lẽo mà trong vắt.
Tình huống không thể tưởng tượng tới, đám vệ sĩ chuyên nghiệp cũng có chút đờ đẫn trong vài giây, sau đó mới có tiếng lên nòng súng, hướng về phía Heni.
Một đám người đều không biết, ngòi nổ đã được châm rồi, ngay khi họ đẩy cửa bước vào phòng. Ở hai hướng còn lại, bảo mẫu và quản gia nghe thấy tiếng súng của cô, chắc cũng đã vừa vặn châm ngòi.
3...
2...
1...
Heni lẩm bẩm đếm trong miệng, viên đạn từ phía đối diện phóng tới, xuyên qua иgự¢ cô.
Đùng!
Một tiếng vang dội cực đại, Heni ngã ra ngoài cửa sổ, nụ cười trên môi cô vẫn nguyên vẹn.
Cả khu biệt thự đồ sộ nổ vang, tựa một đóa hoa lửa khổng lồ, vàng rực, phát sáng trong màn đêm tối tăm. Chiếu sáng cho linh hồn của cô đi gặp anh.
Chiếu sáng cho Enda của cô thoát khỏi vực tối, đi về hướng mặt trời.
Enda, mẹ yêu con. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc