Trong phòng tối, bóng người đàn ông đơn độc in dài xuống nền khi hắn đối diện với ánh trăng mờ ảo bên ngoài, tay Tần Ngạo kẹp một điếu thuốc nhưng không hút, để đốm lửa nóng bỏng cháy sáng, một làn khói hương lượn lờ.
Trên màn hình ở góc phòng cũng đang phát sáng, mặt bàn ngổn ngang những giấy tờ.
La Cao Dự- Triệu Minh, y đã quá xem thường cái tên này. Hơi nghiêng đầu nhìn về phía góc phòng, đáy mắt không che giấu nổi một tầng u lãnh. Nắm đấm siết chặt, một quyền vung đến cửa kính trước mặt, âm thanh loảng xoảng vỡ vụn, máu đỏ chảy dọc trên tay y.
"Tiểu Anh, em nhất định không thể ở bên người như vậy."
Đồng hồ trên tường điểm hai giờ sáng, La Thư Anh cuộn tròn trong lòng Triệu Minh, điều chỉnh hơi thở. Tiếng chuông điện thoại của anh ở mặt tủ đầu giường vang tới, cô giúp anh bắt máy.
"Chủ tịch phu nhân, tôi là Tư Á. Làm phiền chuyển máy tới chủ tịch."
La Thư Anh đặt điện thoại vào trong tay Triệu Minh, anh không lên tiếng mà chỉ nghe người ở đầu dây bên kia nói.
"Chủ tịch, cổng thông tin chính phủ vừa bị xâm nhập, thông tin kia có lẽ..."
"Là ai làm?"
Giọng Triệu Minh nghe ra hơi lạnh, sau đó có lẽ sợ dọa tới người bên cạnh, anh hạ âm tiết, thanh điệu chỉ còn trầm trầm bình tĩnh.
"Chúng tôi đang cố gắng, chỉ tiếc là chưa ra kết quả.Hơn nữa công kích đến từ hai phía, cục diện có chút khó kiểm soát"
"Có phải đồng minh?"
"Chắc chắn không phải. Cách công phá lớp bảo mật rất khác nhau. Nếu là đồng minh sẽ không cần tốn sức như vậy."
Triệu Minh tạm thời không lên tiếng, Tư Á nói tiếp.
"Chủ tịch, nơi này không còn an toàn nữa."
"Chủ tịch, nếu chúng ta không mong chóng thu sếp, FBI sẽ..."
Thanh âm của Tư Á ở cuối có chút lớn, mấy chữ FBI lọt vào tai La Thư Anh làm hàng lông mày lá liễu nhíu nhíu lại. Cô mơ hồ nhớ tới cuộc gọi của Tần Ngạo, cuộc gặp mặt của cô và y sẽ diễn ra vào tối mai, có nên trực tiếp nói với Triệu Minh những điều này.
Triệu Minh chẳng nói nhiều lời, chỉ ngắn gọn tỏ ý đã biết sự tình, sau đó đem điện thoại ngắt kết nối. Anh ôm chặt lấy cơ thể mềm mại ấm áp của La Thư Anh, tựa cằm lên đầu cô rồi lại đột ngột cúi xuống hôn một cái.
La Thư Anh cảm nhận ở Triệu Minh có điều khác lạ, cơ thể anh hơi lạnh, đang run rẩy.
"Dự?"
Như muốn xác định lại cảm xúc của người đàn ông này, cô khe khẽ gọi một tiếng. Phản ứng của Triệu Minh càng thêm kì quái hơn.
"Tiểu Anh, đừng ghét bỏ anh."
La Thư Anh trong lòng ngờ vực, cô hơi ngẩng đầu, dùng bàn tay áp lên gương mặt anh, vuốt dọc từ đôi mắt không còn tiêu cự xuống sống mũi cao thẳng, đến cánh môi đang mím chặt. Tại sao Triệu Minh nghe xong cuộc điện thoại của Tư Á thì lại có chút kích động như vậy, cô chưa từng thấy loại phản ứng này ở trên người Triệu Minh trước đây.
Người đàn ông này giống như một bức tường thành vững chắc uy nghiêm, độc lập kiêu ngạo, gặp chuyện gì cũng có thể điềm đạm bình tĩnh. Anh không phải không có lúc tức giận, cũng không phải không có lúc thất vọng.
Nhưng loại phản ứng tâm tình đau đớn bất lực này, La Thư Anh chưa bao giờ cảm nhận thấy.
Đột nhiên, đầu ngón tay của cô có chút ướƭ áƭ. Nước mắt?
Thật sự là nước mắt? La Thư Anh hoảng hốt, vươn tay bật chiếc đèn bàn bên cạnh giường, ánh sáng màu vàng mờ nhạt chiếu xuống khiến cô nhìn rõ gương mặt như trạm khắc của anh. Nước mắt của Triệu Minh chảy ra bị tay cô lau sạch, tâm can La Thư Anh hoảng hốt tột cùng.
"Dự, đừng khóc. Đừng làm em sợ."
Cơ thể Triệu Minh càng thêm run rẩy, anh vô vọng ôm siết lấy La Thư Anh. Có thể ngày mai, cô sẽ không còn bên anh nữa. Nghĩ tới đây, trái tim Triệu Minh co rút lại, như bị người ta hung hăng xé toạc, sau đó ở chỗ vết thương тһô Ьạᴏ giày vò. Khí quản tắc nghẽn không thông, hơi thở anh trở nên gấp gáp, cái ôm của Triệu Minh thật giống với gọng kìm bằng sắt, phong bế cơ thể nhỏ nhắn của La Thư Anh lại.
"Tiểu Anh, anh đau quá. Anh chịu không nổi."
Hơi thở của Triệu Minh trở nên bất ổn, nóng rẫy phả xuống.
"Dự. Dự..."
Cô không ngừng gọi anh, tại sao Triệu Minh lại đột ngột nảy sinh loại kịch liệt như thế này, có phải liên quan đến những điều Tư Á vừa nói?
Triệu Minh bây giờ rất giống một con thú bị thương, rơi vào bẫy lớn, vô vọng vùng vẫy trong đớn đau. Chưa bao giờ La Thư Anh cảm thấy hoảng sợ bất an như vậy, cô hôn lên mặt anh, hai tay tìm kiếm tay anh, đan chặt, siết lấy.
"Dự, em ở đây. Em ở đây mà."
La Thư Anh liên tục trấn an Triệu Minh một lúc lâu, mới thấy anh ổn định hơi thở.
"Dự, lúc nãy tại sao anh..."
Lúc này cô mới khẽ lên tiếng hỏi, Triệu Minh không nói, chỉ cúi đầu trao cho cô một nụ hôn. Mà nụ hôn này của anh, nhẹ nhàng chậm chạp, như mang theo dư vị quyến luyến không muốn rời bỏ, cùng cô dây dưa rất lâu.
"Tiểu Anh, ngày mai em sẽ đi gặp Tần Ngạo?"
La Thư Anh cũng không có gì quá bất ngờ khi Triệu Minh biết cuộc hẹn này của cô. Có thể trong lúc cô nói chuyện với Tần Ngạo, anh cũng đã nghe được toàn bộ nội dung rồi.
Không phải Triệu Minh muốn kiểm soát cô, chỉ là đối với cô bảo bọc quá tốt, lại không muốn việc cô cứ thế bỏ anh thêm một lần nào nữa, nên mới có vài phần chặt chẽ như vậy. Đối với điều này La Thư Anh cũng không có gì là bài xích, chuyện tình cảm quan trọng nhất vẫn là cảm giác an toàn. Có lẽ đến giờ việc cô đang ở cạnh anh vẫn làm Triệu Minh nảy sinh chút mơ hồ.
Mong đợi một điều gì đó quá lâu, khi nó đến tự khắc cho người ta cảm giác không chân thực. Mà La Thư Anh đối với Triệu Minh là một điều như thế.
Anh biết rồi cũng tốt, cô sẽ không phải phân vân có nên nói với anh sự việc hay không.
"Vâng."
La Thư Anh đáp nhẹ một câu, Triệu Minh cũng không có biểu tình gì là mất bình tĩnh như ban nãy. Xem ra anh vẫn là một người điều chỉnh cảm xúc bản thân rất tốt. Chỉ là cô vẫn thắc mắc chuyện gì khiến anh đột nhiên kích động như vậy.
"Lúc nãy, anh dọa sợ em rồi."
"Không có. Dự không sao là được."
"Nếu sau này không có anh bên cạnh nữa, vậy thì..."
La Thư Anh không hiểu ý tứ trong lời anh nói, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, chỉ tiếc đôi mắt Triệu Minh bây giờ đã là một mảng trống rỗng, hoàn toàn không thể biểu lộ cảm xúc. Cô nghe Triệu Minh tiếp tục lời nói còn dở dang.
"Đừng lại chọn Tần Ngạo."
"Càng không thể là Trình Vương."
"Hãy mở lòng và đến bên cạnh một người đàn ông nào đó, giàu sang cũng được, nghèo khó cũng được, đẹp cũng được, xấu cũng được. Chỉ cần một ai đó tình nguyện nắm tay em, không quản quá khứ, không màng tương lai. Cùng em sống hết một kiếp bình yên vui vẻ. Tiểu Anh, nhất định phải ở cạnh người như vậy"
Nghe mấy lời này của Triệu Minh, không khỏi cảm thấy kì lạ khó hiểu, nhưng tâm can đồng thời cùng cực đau đớn. Nghĩ tới một ngày cùng anh chia lìa, nước mắt La Thư Anh vô thức trào ra, rơi ngày một nhiều làm tầm mắt cô mờ đi.
"Dự, không cần. Em chỉ cần anh."
Triệu Minh tựa cằm lên đầu cô, trái tim anh đập loạn, cảm xúc như một quả cầu pha lê vỡ tan tành, từng mảnh lấp lánh lấp lánh rơi, rơi thành những giọt nước mắt của cô.
"Tiểu Anh, những điều ngày mai Tần Ngạo định nói. Hiện tại anh có thể trực tiếp nói với em.
Trên đời này, La Thư Anh là người mà anh trân quý hơn chính sinh mạng của mình. Đối với Triệu Minh, yêu một người hơn sinh mạng của bản thân, không phải là lựa chọn thà mất mạng chứ không thể mất cô ấy. Mà là mỗi ngày kiên cường giữ gìn tính mạng thật tốt, bởi vì nếu tính mạng cũng chẳng còn, lấy gì đảm bảo cho cô ấy một cuộc đời. Tính mạng bản thân còn không thể giữ được, lấy gì để cam kết bảo vệ cho người phụ nữ của mình.
"Anh không phải là La Cao Dự của em. Cũng không phải Triệu Minh."
Nói đến câu này, thanh âm của Triệu Minh như ẩn nhẫn sự đau đớn phức tạp.
"Em có muốn nghe chuyện không?"
Đột nhiên anh hỏi một câu không liên quan lắm đến vấn đề định nói, nhưng La Thư Anh vẫn lặng lẽ gật đầu. Cô nghe Triệu Minh tiếp lời.
"Chuyện về Enda Wettin.S"
Nghe mấy chữ này, La Thư Anh cảm thấy hai tai có chút ù đi.
Anh không phải La Cao Dự của em. Cũng không phải là Triệu Minh. Em có muốn nghe chuyện không? Chuyện về Enda Wettin. S.
Em có muốn nghe chuyện không? Chuyện về anh. Về một bản ngã tối tăm, một quá khứ khốc liệt.
Anh là Enda Wettin.S
Tên anh là tự do. Không, anh chưa từng thật sự có được tự do.
Em có muốn đặt chân vào thế giới ấy không? Nơi anh đã phải vùng vẫy để chạy thoát. Nơi kí ức mơ hồ siết lấy anh trong từng hơi thở.
Em là bông hoa thuần khiết nhất trong lòng anh, em có thể bước vào thế giới ấy không...
Tiểu Anh, em có thể hay không?
(Tất cả những tên tuổi, chức danh, địa vị và sự việc trong chuyện đều do tác giả hư cấu hóa. Không có ý xúc phạm hay bôi nhọ bất cứ tập thể, tổ chức, tôn giáo hay quốc gia nào)
30 năm trước....
"Sinh chưa? Sinh chưa?"
Người đàn ông trung niên mặc âu phục đi đi lại lại trước một căn phòng, bên trong có thể nghe thấy tiếng ngâm nga đau đớn phát ra từ cổ họng phụ nữ. Những âm thanh giống như càng cật lực đè nén lại càng vô lực thoát ra, có chút cam chịu khổ sở.
Ông cúi nhìn đồng hồ bạc đeo trên cổ tay, đã 5h trôi qua, tại sao lại khó sinh như vậy.
"Nhanh, mất máu nhiều quá."
Mỗi một lần cánh cửa phòng mở ra rồi đóng lại, tim ông cũng theo đó nhảy vọt lên một nhịp.
Mỗi một phút trôi qua dường như dài bằng cả thế kỉ, không biết qua bao lâu, bên trong phòng truyền ra một tiếng giống như trút bỏ được gánh nặng.
"Sinh rồi. Công chúa sinh rồi."
Lúc người đàn ông hấp tấp vào phòng, thân ảnh người phụ nữ như chìm sau tấm mền trắng, thần sắc suy nhược trắng bệch.
"Con của ta. Con của ta."
Giọng nói mơ hồ yếu ớt, từ cổ họng khô khốc cật lực thoát ra mấy chữ.
"Con của ta tại sao không khóc."
Mỗi một đứa trẻ sinh ra đều phải cất tiếng khóc chào đời, chấp nhận khoảnh khắc bước vào thế giới.
"Hoàng tử.."
Đứa trẻ đỏ hỏn được bọc trong lớp vải mềm mại không cất tiếng khóc, chỉ mở to đôi mắt xanh biếc, tĩnh lặng như mặt biển, mang theo vài phần u uất.
Không.
Người phụ nữ giật mình, đây không phải là đôi mắt nên có ở một đứa trẻ mới chào đời. Ngoại trừ ánh mắt có phần dọa người kia, cơ thể và hô hấp của đứa bé còn cực kì yếu ớt, sức khỏe của thai nhi hoàn toàn phụ thuộc vào quá trình dưỡng thai của người mẹ.
Nhắc tới quá trình mang thai của công chúa, trong lòng bà không khỏi dâng tới một trận đau xót. Đứa trẻ này, cũng không biết sẽ sống được tới khi nào. Bà thật không dám nghĩ tới tương lai sau này...
"Con ta, có phải con trai ta..."
"Không. Không. Công chúa, người nhìn đi. Hoàng tử đã bình an tới với thế giới này rồi."
Lúc bảo mẫu đặt đứa trẻ vào tay người phụ nữ được gọi là công chúa, nước mắt đã muốn trào qua khóe mi. Người đàn ông đứng cạnh giường lặng lẽ chứng kiến sự việc, tâm tình tuy đã bớt lo lắng nhưng lại thêm vào vài phần phiền muộn.
Không gian trầm mặc một chút, giọng nói của vị công chúa tuy yếu ớt nhưng kiên định, đôi mắt xanh của cô như tỏa sáng niềm yêu thương vô bờ bến dành cho đứa trẻ. Đã rất lâu rồi, đôi mắt u tịch ấy mới lấp lánh như thế.
"Enda - cánh chim tự do. Tên con trai ta là Enda Wettin. S"
Nói xong, vòng tay ôm đứa nhỏ của cô hơi siết lại, giúp nó ủ ấm. Hai mắt dần dần nhắm chặt, chìm vào cơn mê man.
"Công chúa Heni."
Người đàn ông gọi khẽ, nhưng được người phụ nữ ở giường ra dấu im lặng. Bà hạ thấp thanh điệu.
"Người đã mất sức quá nhiều rồi. Nhưng không nguy hiểm tính mạng. Tĩnh dưỡng vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Lúc Heni tỉnh dậy, đã là buổi sáng ngày thứ 5, con trai cô được bảo mẫu đặt trong một chiếc nôi bằng mây, kê sát ngay cạnh giường ngủ của cô. Heni ngồi dậy một chút, nhìn đứa trẻ rất tĩnh lặng nằm trong nôi. Nó không ngủ, nhưng cũng không phát ra tiếng động gì.
"Enda. Enda.."
Cô gọi mấy tiếng, giọng nói hơi khàn xuống, sống mũi cay cay, nước mắt muốn chảy ra ngoài được cô cố gắng kìm chế.
Cô không thể khóc, bây giờ cô đã có con trai. Cô cần phải kiên cường hơn nữa để bảo vệ cho sinh mạng thằng bé.
Ngẫm ngợi một lúc, Heni tháo chiếc vòng cổ trên người mình, đeo cho cậu bé. Chiếc vòng nhìn qua vô cùng đơn giản, chỉ là ba sợi dây len đỏ đan vào nhau, Ⱡồ₦g một mặt đá quý màu xanh nước biển có hình giọt nước, dưới ánh sáng mặt trời, phát ra những tia sáng lành lạnh.
"Enda, mẹ nhất định sẽ bảo vệ sinh mạng của con, và đem lại tự do thật sự cho con."
Dưới cái tên Heni Wettin.S, dù có phải đánh đổi cả linh hồn này cô cũng nguyện ý, bởi vì Enda.
"Công chúa, ngài ấy đã trở về rồi. Ngài ấy nói người..."
Bên ngoài có giọng nói hơi rụt rè, dường như sợ dọa đến cô. Người đàn ông đáng sợ ấy đã trở về rồi. Biết thân thể sau sinh của công chúa còn yếu, bảo mẫu và quản gia đã cố gắng cầu xin giúp cô nhưng vô dụng.
Heni cười đắng chát, cô cúi đầu in xuống trán con trai Enda một nụ hôn.
"Con trai, mẹ sẽ trở về với con nhanh thôi. Ngoan."
Heni theo bảo mẫu đi qua từng không gian sa hoa, dừng lại ở trước căn phòng ngủ quen thuộc.
"Công chúa Heni, xin hãy cẩn trọng."
"Ta biết rồi."
Cánh cửa im lìm được cô mở ra, sau đó bình tĩnh đóng lại.
"Tới rồi, nào, cho tôi ngửi chút hương vị của em."
Trong phòng không mở đèn, rèm cửa che phủ cửa sổ sát đất, bóng tối cô tịch bao trùm lên không gian. Giọng nói khàn khàn mang theo Dụς ∀ọηg có chút ghê tởm của người đàn ông vang tới tai cô.
"Tách"
Cả căn phòng bỗng dưng bừng sáng.
Lúc này Heni đã nhìn rõ vị trí của đối phương, hắn ngồi trên sofa, tay cầm một ly rượu đỏ sánh như máu, ở tay kia kẹp một điếu xì gà, làn khói lượn lờ quanh những ngón tay thô dài thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo.
"Ngài đã trở về rồi."
Người đàn ông hơi nhướn đôi lông mày, so với biểu hiện ngoan ngoãn bất thường này của Heni có vài phần dò xét.
"Sinh thứ nghiệt chủng đó xong đột nhiên thay đổi tính nết?"
"Con trai tôi không phải nghiệt chủng"
Giọng Heni bỗng dưng lạnh đi vài phần, khiến người đàn ông bật cười khoái trá. Như này mới đúng là tiểu công chúa, tiểu tình nhân của hắn. Một con nhím nhỏ bé nhưng đầy gai nhọn, có thể phòng thủ cũng có thể tấn công.
"Lại đây."
Heni không phản kháng hắn, không nhanh không chậm tiến tới, còn cách hai bước chân liền bị người đàn ông dứt khoát kéo vào lòng, hắn không nói không rằng nhằm đến chiếc cổ trắng ngần của cô cắn xuống.
Cô nín nhịn chịu đau cho đến khi mùi máu tanh đã xộc tới khứu giác.
"Dòng máu hoàng tộc này, đúng là làm người ta phát điên mà."
Hắn không quan tâm đến thân thể yếu ớt gió lay cũng có thể đổ của cô, hắn cũng không quan tâm đến những tổn thương trong lòng cô, càng giả vờ không thấy đôi mắt đầy căm hận cô giành cho hắn.
Hắn chỉ muốn cô, ngày đêm muốn cô.
Người đàn ông тһô Ьạᴏ xé toạc chiếc áo của Heni, đem ly rượu trong tay đổ từ cổ xuống, chất dịch sóng sánh nổi bật trên làn da trắng xanh, uốn lượn đối lập như tạo ra cảnh tượng càng thêm mê người.
Cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt đang không ngừng lướt qua da thịt mát lạnh của mình, Heni hơi co người muốn phản kháng.
Hông cô bị hắn siết đến đau đớn, giọng nói tàn ác của hắn xông vào não bộ.
"Không muốn giữ lại mạng cho thứ nghiệt chủng kia nữa hay sao?"
Phản kháng hắn? Đúng là càng ngày càng lớn gan. Hắn để cô sinh con của đàn ông khác đã là sự kiên nhẫn cuối cùng.
Mà không, thứ nghiệt chủng đó chắc chắn không nên lưu lại. Có điều trước tiên, hắn còn muốn chơi đùa cùng tiểu công chúa này một chút.
"Ngài không cần tức giận."
Giọng nói Heni nghe qua có vài phần nhẫn nhịn, nhưng thanh điệu khá trong trẻo.
Tiểu công chúa đúng là tiểu công chúa, quả nhiên mấy người con cháu hoàng tộc đều nên đi làm diễn viên thì hơn. Đáy lòng một trận khinh miệt, người đàn ông trực tiếp bế xốc Heni ném lên giường, cơ thể cao lớn của hắn đổ ập xuống.
Mùi da thịt ngọt ngào của cô làm hắn như phát cuồng, cúi đầu gặm nhấm từng chút một, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó mà tăng vọt.
Rất nhanh, cả căn phòng đã bị hơi thở Dụς ∀ọηg lấp đầy.