Hôn Nhân Tàn Khốc - Chương 46

Tác giả: lanD1999

"Nói chuyện xong rồi?"
Thiên Trường Khanh thấy cửa phòng mở ra, lập tức tiến lại đỡ lấy Vũ Lam Ân.
Nhìn bộ dạng của cô như này, trong lòng hắn vô cùng đau xót.
Vũ Lam Ân cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Thiên Trường Khanh không nói lời hai đã bế bổng cô lên.
"Em tự đi được."
"Yên lặng. Chúng ta về nhà"
Sắc mặt hắn có chút đáng sợ. Vũ Lam Ân thấy hình như hắn là đang nổi giận với cô rồi.
Cũng đúng, người như cô rất dễ khiến người khác phải nổi giận. Đột nhiên Vũ Lam Ân thấy thương Thiên Trường Khanh.
Cô thương hắn lựa chọn ở bên cô, thật sự đã cực khổ cho hắn rồi.
"Ngủ một chút đi, ngoan."
Vũ Lam Ân nhắm mắt, vùi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Thiên Trường Khanh, đáy lòng ấm áp, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
"Hỏi thủ tục cho Triệu Minh xong rồi sao?"
Xuống đến tầng một, Thiên Trường Khanh gặp Triệu Quân vừa từ trong phòng đi ra.
"Đã xong rồi. Chỉ cần đi nộp thêm viện phí cho quá trình trị liệu đặc biệt nữa"
Nhìn đến Vũ Lam Ân một chút, Triệu Quân nói tiếp.
"Chị ấy đã vất vả nhiều rồi."
"Anh đưa Ân Ân về trước, hai ba hôm tới sẽ quay lại. Chú lưu ý La Thư Anh một chút, nếu giờ cô ta còn có ý định bỏ đi..."
Thiên Trường Khanh bỏ lửng câu nói ở đó. Nếu giờ La Thư Anh còn có ý định bỏ đi, hắn sẽ không thể cứ vậy đứng nhìn.
Vũ Lam Ân mê man thi*p đi trong vòng tay, người phụ nữ của hắn vì La Thư Anh cực khổ biết bao nhiêu. Chẳng lẽ con người kia một chút cũng không để tâm trong lòng, sẽ lại bỏ đi?
"Được. Em hiểu rồi."
Triệu Quân sau khi nộp viện phí cho Triệu Minh thì nhận được điện thoại của Triệu lão gia.
Trong điện thoại ông nhắc nhở anh nhanh chóng về nhà một chút.
"Diễn Quân đã đưa Tiểu Nhĩ về căn hộ riêng của hai đứa rồi. Con bé đang mang bầu, không nên ở một mình, con nhanh chóng về đi. Chỗ anh trai con cứ để con dâu lo"
"Tại sao Thi Nhĩ không ở cùng chỗ ba mẹ?"
"Con bé nói muốn về, ta cũng không cản được."
"Vâng."
Triệu Quân tắt điện thoại, cậu lái xe về căn hộ riêng của hai vợ chồng sau khi cưới. Biệt lập với thủ đô London xinh đẹp hào nhoáng khoảng 50km về phía Tây, lúc cậu vào nhà bắt gặp Thi Nhĩ đang ngồi thất thần.
"Sao không ở lại cùng ba mẹ"
Triệu Quân lên tiếng làm cô hơi giật mình, ngẩn người nhìn cậu mất mấy giây.
"Triệu Quân, anh đã về rồi."
Cách xưng hô của Thi Nhĩ vẫn không thay đổi ngay cả khi hai người họ đã đám cưới. Ở trong mắt Thi Nhĩ, Triệu Quân vĩnh viễn chỉ có thể là hậu nhân Triệu gia, cũng là bác sĩ Triệu được người người kính mến, cảm phục.
Cô cũng biết, ở trong lòng của Triệu Quân, cô vĩnh viễn chỉ là một cô hầu gái thấp kém được Triệu Minh mang về, ở cạnh La Thư Anh, cũng là người con gái một thân không trong sạch, luôn luôn tìm cách bước vào nhà cậu. Thế nên, ai cũng được, chỉ riêng có Triệu Quân sẽ không bao giờ là người chồng thật sự của cô.
Nhưng, họ đã kết hôn. Cuộc sống sau này, cô phủ nhận thế nào?
La Thư Anh từng hỏi cô: "Hôn nhân không tình yêu sẽ phải trả giá như thế nào? Cô có biết không?"
Cô biết. Sao lại không biết chứ. Thi Nhĩ hiện giờ mỗi ngày đều đang trả giá cho cuộc hôn nhân này cùng Triệu Quân.
Hỏi cô cái giá đấy như thế nào?
Triệu Quân không tàn nhẫn như Tần Ngạo, chưa bao giờ để Thi Nhĩ phải gánh chịu vết thương thể xác, không có những cơn thịnh nộ hay đòn roi giáng xuống. Chỉ cần khi cảm nhận tâm trạng không ổn, cậu thường sẽ chọn ở một mình, đẩy cô ra xa. Đối với Thi Nhĩ, thế cũng là một cách trả giá.
Triệu Quân không phức tạp như Triệu Minh, chưa bao giờ cậu kéo cô vào bất cứ câu chuyện gì. Cậu đơn giản ở chung với cô dưới một mái nhà, chấp nhận sự hiện diện của cô bên cạnh, lặng lẽ, bình thản. Có điều đối với cô, như vậy cũng là trả giá.
Triệu Quân lúc nào cũng vậy, nhưng lại cho cô cảm giác vô tận, giống như vì tinh tú xa nhất trên bầu trời, không bao giờ có thể chạm đến, không bao giờ dám hi vọng nắm trọn.
"Đã ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa"
Thi Nhĩ vừa nói vừa lắc đầu, lúc này cô mới nhận ra dạ dày đang cồn cào đau.
Triệu Quân tiến lại gần Thi Nhĩ, nhìn cô một lượt. Thi Nhĩ không dám đối diện với ánh mắt ấy của cậu, cô cúi đầu xuống.
"Triệu Quân, xin lỗi. Bây giờ em sẽ đi ăn."
Cô có thể không là gì trong mắt Triệu Quân, nhưng đứa bé đang ở trong bụng cô thì có. Là giọt máu của cậu, là hậu duệ Triệu gia, duy trì đủ dinh dưỡng để đứa bé khỏe mạnh phát triển mới là điều cô cần phải quan tâm đến.
"Nghỉ chút đi, tôi vào bếp làm đồ ăn cho em."
Triệu Quân luôn biết cô muốn gì, luôn đối xử với cô tử tế đến bình thản. Chỉ là Thi Nhĩ cảm thấy trong lòng thật đau.
Bởi vì cô thật sự không có cách nào chạm tới khối cảm xúc vô hình cậu giấu trong lòng, cứ mãi xa lạ, cứ mãi ௱ôЛƓ lung.
Triệu Quân ϲởí áօ vest, vứt ở sofa, vừa sắn ống tay áo sơ mi vừa đi vào trong bếp.
Tiếng nước chảy, dao kéo va vào nhau, Thi Nhĩ mệt mỏi ngả người xuống sofa một lúc, không biết suy nghĩ điều gì, chỉ thấy tầm mắt mờ dần đi, sau đó cô cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, đứng dậy nhìn về phía bếp, bước chân vô thức di chuyển. Thi Nhĩ dừng lại trước cửa, đứng ở vị trí này có thể thu tất cả hình ảnh bận rộn nấu ăn của Triệu Quân vào tầm mắt.
Nồi canh sôi sục bên cạnh, hơi nóng bốc lên, mùi thơm lan dần trong không gian.
"Lại đây"
Triệu Quân không biết từ lúc nào phát hiện Thi Nhĩ đang đứng ở cửa bếp, lén lút nhìn cậu.
Lúc Thi Nhĩ máy móc tiến lại gần chỗ Triệu Quân, cậu múc một muỗng canh nhỏ, thổi qua cho bớt nóng rồi đưa về phía cô.
"Nếm thử một chút"
"..."
"Thế nào?"
Cảm xúc trong mắt Thi Nhĩ khiến cậu nhất thời không thể xác định, kiên nhẫn hỏi thêm một câu.
"Không vừa miệng sao?"
Thi Nhĩ lắc đầu đáp lại.
"Ngon lắm"
Đậm đà, ấm áp đến nỗi khiến cô có chút nghẹn ngào.
Triệu Quân hài lòng tắt bếp, múc canh ra một chiếc tô gốm có hoa văn màu xanh.
"Ra ngoài trước đi, mùi dầu mỡ không tốt đâu"
Triệu Quân vừa nói vừa đặt chảo lên bếp, Thi Nhĩ nhìn qua bát sườn đã được ướp tẩm gia vị trên tay anh, thất thần một chút.
"Sao còn đứng đây?"
Hai tay siết chặt vào nhau, cô cúi gằm mặt, thanh âm rất nhỏ.
"Sườn này... rất tốt cho em bé sao?"
Hỏi xong câu này, Thi Nhĩ thật muốn tự cắn lưỡi mình.
Ngu ngốc! Ngu ngốc!
Thi Nhĩ, mày quả thật là đồ ngu. Sao lại dám hỏi như vậy cơ chứ.
Triệu Quân không đáp, một khoảng lặng kéo dài giữa cả hai, sau đó cậu tắt bếp, đối diện với Thi Nhĩ.
"Em nghĩ vậy sao?"
Thi Nhĩ vô thức lùi lại, Triệu Quân lại liên tục muốn tiến sát cô, cuối cùng cậu dồn cô vào sát cánh tủ lạnh lớn màu xám phía sau.
Thi Nhĩ vòng tay ra sau lưng, hai tay siết chặt đổ mồ hôi, khoảng cách với Triệu Quân gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cậu.
"Em mỗi khi sợ hãi đều có thói quen tự vòng hai tay về phía sau. Em đang sợ tôi à?"
"Không. Em không."
Thi Nhĩ biết sẽ không giấu được Triệu Quân, nhưng vẫn một mực lựa chọn phủ định nỗi hoảng loạn trong lòng.
Tay Triệu Quân nâng cằm Thi Nhĩ, ép cô đối diện với anh.
"Em tự ý một mình bỏ về Bắc Kinh, tham gia phiên tòa của La Thư Anh. Em muốn giải thích thế nào?"
"Em không có gì để giải thích."
"Em nghĩ em làm đúng?"
"Phải"
Sự bất ổn trong lòng dường như tan biến, Thi Nhĩ kiên định nhìn vào đôi mắt màu cafe của Triệu Quân.
"Em tin vào suy nghĩ của mình như vậy. Sao ban nãy còn muốn hỏi lại tôi?"
Thi Nhĩ hơi ngẩn ra, sau đó không biết phải phản ứng như nào, cảm giác bản thân như một kẻ thất bại toàn cuộc. Triệu Quân rốt cuộc vẫn mang dòng máu họ Triệu, ai nấy đều thật sự rất thông minh.
Cậu không trực tiếp trả lời, nhưng lại vẫn để cô tự biết câu trả lời.
Thi Nhĩ đột nhiên thấy lòng trống rỗng một khoảng.
"Em hiểu rồi"
Sau đó cô nói tiếp.
"Việc em tự ý về Bắc Kinh, em xin lỗi."
Dừng một chút, Thi Nhĩ cúi thấp mặt, tầm mắt dừng lại ở hai bàn chân mình.
"Và còn, Triệu Quân. Em thật sự nhớ anh lắm"
Tình cảm này ngay từ đầu cô chưa bao giờ che dấu. Cô yêu cậu, cô nhớ cậu, cô không trốn tránh, mặc kệ những tổn thương, mặc kệ những cô độc.
Ở trước mặt Triệu Quân, Thi Nhĩ như một con thú nhỏ với bộ lông trắng, mềm mại, nhưng ôm nhiều nỗi đau, tang thương vô hình nhuộm loang lổ bộ dạng xinh đẹp ấy, cùng cực yếu đuối.
Triệu Quân kéo cô vào trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cô.
Cậu cũng nhớ cô. Cái ôm của cậu càng thêm siết chặt, nhưng câu nói ra cửa miệng lại chỉ có thể thành:
"Ra ngoài nghỉ thêm chút. Tôi nấu xong sẽ gọi em. Từ giờ đừng tùy tiện rời đi đâu mà không hỏi tôi"
"Vâng."
Triệu Minh cảm giác như anh vừa chỉ ngủ một giấc, một giấc ngủ chẳng khác ngày thường là bao, khỏa lấp hết thảy không gian tối tăm trong tâm trí là đôi mắt sáng lấp lánh của La Thư Anh, là nụ cười của cô, là giọng nói ngọt ngào, là mùi hương ám ảnh anh suốt bao nhiêu năm tháng.
Những ngón tay khô khốc chạm lên làn tóc của La Thư Anh đang ngủ gục bên cạnh, động tác có phần cứng ngắc, khớp xương hơi đau nhức mỗi khi anh cử động.
Giấc mộng của Triệu Minh chưa bao giờ hiện lên chân thực như thế, đến nỗi khiến đôi mắt trầm lặng của anh có chút bỏng rát, viền mắt đỏ lên. Sự tiếp xúc từ da đến những ngọn tóc mềm, hơi lạnh của La Thư Anh, tạo cảm giác lưu luyến không muốn dừng lại.
Triệu Minh không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ có cảm giác anh giống như người đi lạc, lạc vào một miền kí ức hư thực, sau đó không có ý định tìm đường thoát ra nữa. Cho mãi tới cuối cùng, giọng nói của La Thư Anh liên tục vang đến bên anh, hơi ấm từ cô, cái chạm tay...tất cả với anh gần đến như thế.
"Cuối cùng, em đã ở đây rồi."
Triệu Minh cất giọng nói lời đầu tiên, thanh âm khản đặc, câu chữ như bị nuốt trở lại một nửa, cổ họng đau đớn. Anh muốn cười tự giễu chính mình, anh như kẻ si tình, cũng như kẻ điên, theo đuổi một người con gái suốt bao nhiêu năm tháng.
Ở phía sau cô lúc cô còn là một đứa bé nằm trong nôi, đến khi cô trở thành thiếu nữ trăng tròn, rồi thành một người phụ nữ trưởng thành. Rốt cuộc cũng đến ngày này, cô ở ngay bên cạnh, vươn tay là chạm đến, dứt khoát một chút còn có thể ôm vào lòng.
"Dự, Dự..."
La Thư Anh không biết mơ thấy gì, giật mình tỉnh giấc, còn gọi tên anh mấy lần. Triệu Minh tránh không kịp đôi mắt hoang mang tìm kiếm của cô.
"Dự, anh lại tỉnh rồi?"
La Thư Anh dường như vui mừng, ôm chặt lấy Triệu Minh, nghe nhịp tim anh đập mạnh trong Ⱡồ₦g иgự¢, tay anh từ trên mái tóc trượt xuống bờ vai gầy hơi run lên của cô.
Cảm xúc như một quả bom hẹn giờ, chuẩn bị cán mốc nổ tung, Triệu Minh dùng sức lực kìm chế kích động trong lòng, trán anh nổi đường gân xanh, máu trong cơ thể cũng như đang luân chuyển một cách nóng bỏng.
Chỗ trái tim đang đập liên hồi, vô cùng đau đớn.
"Dự, em xin lỗi. Xin lỗi."
La Thư Anh không muốn buông anh ra, cô không biết làm gì hơn ngoài việc ôm anh như thế này.
Hai người im lặng thật lâu như vậy, cuối cùng bàn tay La Cao Dự cũng chủ động chuyển xuống ôm ngang hông cô, anh hôn nhẹ lên trán La Thư Anh.
"Tiểu Anh..."
Cùng cực ôn nhu, hai chữ "Tiểu Anh" giống như thế này, trên đời thật sự không có người thứ hai gọi được như thế.
"Dự, em đây. Dự..."
Cô cũng muốn gọi anh, gọi nhiều chữ "Dự" hơn nữa, gọi thay cho ngày anh vừa bế cô toàn thân đầy máu, vừa ra lệnh đốt cả biệt thự Tần gia. Gọi thay cho ngày anh ôm cô ngồi trong xe ô tô, nói với cô.
"Anh sẽ đem ánh sáng về lại cho em. Tiểu Anh, khi ấy hãy hứa với anh được không? Hứa với anh trong mắt em chỉ có anh."
Gọi thay cho ngày anh cùng cô ở Triệu gia, ân cần kề cạnh, giống như muốn đem mọi ôn nhu cùng nuông chiều trên đời cho cô hết thảy.
Gọi thay cho ngày anh bị tai nạn, một mình đơn độc chiến đấu trong phòng bệnh, trong cả giấc ngủ thẳm sâu lạnh lùng.
"Em đã ở đây rồi..."
Triệu Minh mở lời lần nữa, La Thư Anh đã ở đây rồi. Anh không cần phải tranh giành, cô cũng tự động trở về đây rồi. Đột nhiên anh hơi cười, nếu biết một vụ tai nạn có thể khiến cô nhanh chóng về cạnh anh như thế, anh phải chăng nên làm điều này sớm hơn?
Hoặc không, anh đã suýt ૮ɦếƭ chỉ vì cứu cậu bé đó, ngang trái chính là, đó thậm chí còn là con trai của Tần Ngạo. Trên đời quả thực có những tình huống ép người trớ trêu như vậy.
Đôi mắt Triệu Minh đỏ lên, anh chớp mắt liên tục. La Thư Anh im lặng nhìn anh, cảm giác lạ lẫm đột nhiên nảy sinh trong lòng.
Triệu Minh khép đôi mắt, nói từng chữ chậm chạp.
"Tiểu Anh, để anh ôm em ngủ thêm một chút nhé!"
"Dự, nhìn em."
Lúc Triệu Minh mở mắt, La Thư Anh vươn tay chạm đến gương mặt anh, từ đôi lông mày đến hàng mi, xuống sống mũi, rồi bạc môi nhợt nhạt.
"Dự này, hôm nay em mặc bộ váy mà anh mua hồi còn ở Trung Quốc đấy, anh còn nhớ không? Có đẹp không?"
"Đẹp lắm"
La Thư Anh hơi sững người, sống mũi cay xè, cô gục mặt lên иgự¢ Triệu Minh, yên tĩnh nghe nhịp tim của anh. Được một lúc mới bình tĩnh lên tiếng.
"Dự, có phải anh mù lòa rồi không?"
Câu nói của La Thư Anh đẩy không gian vào một khoảng lặng đáng sợ, lạnh ngắt.
Cô hôm nay vốn dĩ không mặc bộ váy anh mua lúc còn ở Trung Quốc. Nếu nhìn thấy, sao Triệu Minh có thể không nhận ra chứ.
Bàn tay đặt ở eo cô của Triệu Minh bỗng dưng hơi siết lại một chút, anh trả lời bằng âm mũi, "ừm" một tiếng bình thản đến lười nhác.
Nói anh buông cô? Không. Triệu Minh nào có ngu ngốc như vậy. Nếu đã không phải ngày một ngày hai, thì việc La Thư Anh biết cũng là điều sớm muộn. Chỉ là không nghĩ đến qua một hai câu nói đã có thể nhận ra, nói anh diễn xuất không tốt hay nói cô gái của anh thật sự đã trưởng thành rất khác rồi. Không còn là Tiểu Anh luôn bị anh lừa mới uất ức tức giận nói anh là đồ lừa đảo từ bé đến lớn nữa.
"Có lẽ chỉ là tạm thời."
Cảm nhận được nước mắt ấm áp của La Thư Anh đang thấm qua lớp vải của bộ đồ bệnh nhân, Triệu Minh điềm đạm mở lời, anh hôn lên tóc cô, cổ họng bắt đầu làm quen được với việc phát ra âm thanh, cảm giác khô khan dần biến mất.
"Lúc mới tỉnh dậy anh có nhìn thấy một chút."
Tuy tầm nhìn không tốt nhưng khi mở mắt lần đầu tiên anh vẫn có thể xác định được xung quanh, sau đó khi dừng lại nhìn La Thư Anh vài giây, tầm nhìn của Triệu Minh mới dần trở nên mơ hồ. Khi ấy, anh không còn lựa chọn nào ngoài nhắm mắt lại, lúc mọi người đều rời đi, La Thư Anh cũng ngủ gục bên cạnh, Triệu Minh mới thử mở mắt ra vài lần, quả thực xác định được hai mắt không còn bình thường nữa.
Nụ cười của cô, cái nhìn của cô, cảm xúc của cô, anh cảm được, chỉ là không thấy được.
La Thư Anh dù cố gắng kìm nén, cũng không khỏi bật ra những tiếng thút thít trong lòng anh, nước mắt cô làm ướt một mảng áo. Cô đã từng mù lòa, nên cô hiểu rõ cảm giác của Triệu Minh lúc này, vì hiểu rõ nên trái tim càng đau đớn hơn bội phần.
Kẻ mù lòa là kẻ đơn độc, đơn độc trong bóng tối của chính mình.
"Dự, nói cho em biết em phải làm sao? Em làm sao mới tốt đây?"
Giọng La Thư Anh run lên, không che dấu nỗi hoang mang cực độ trong đó. Triệu Minh xoa đầu cô, cô nghe thấy anh cười.
Làm sao ư? Anh không biết.
"Để anh ôm em ngủ một giấc được không?"
Họ đi đến lúc này, thực sự đã đủ mệt mỏi. Một giấc ngủ cạnh cô là điều Triệu Minh đã khao khát suốt một năm qua. Trước những cơn sóng cuối cùng còn ập đến, trước những xoay vần của tạo hóa, trò đùa của nhân duyên, anh trước tiên muốn ôm lấy La Thư Anh như vậy, để hình bóng cô không còn mãi trong giấc mơ nữa, để hơi ấm này chân thật truyền qua xúc giác, đốt cháy tế bào, hòa tan cùng mạch máu.
"Được"
Nước mắt của La Thư Anh chưa kịp khô, cảm xúc ướƭ áƭ giá lạnh khiến cô thu người, càng muốn vùi mình vào lòng anh hơn nữa.
Trong giấc mơ của họ, có hình ảnh một cô nhóc trắng hồng, hơi bụ bẫm, mỗi ngày đúng vào một khung giờ sẽ lững chững chạy ra cổng nhà, vừa cười rạng rỡ vừa xà vào lòng một cậu thiếu niên, dùng chất giọng lắp bắp trong giai đoạn tập nói của mình, vô cùng hào hứng.
"Dự...Dự..."
Chàng thiếu niên mặc sơ mi trắng sạch sẽ, đeo cặp chéo màu đen, mái tóc hơi rối lên, dang tay đón cô nhóc vào lòng, bế bổng lên cao. Giọng anh tràn ngập dịu dàng.
"Bé cưng, anh thật nhớ em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc