"Tiểu Anh, nhịp tim của anh ấy..."
Thi Nhĩ bất ngờ lên tiếng, thanh điệu vì không kiểm soát được mà hơi lớn, âm vang phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng bệnh.
Tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý về màn hình biểu hiện tình trạng cụ thể của Triệu Minh. Huyết áp và nhịp tim đang tăng đều, dần dần chuyển biến về trạng thái ổn định. Đường sóng não cũng đã được hiển thị rõ ràng.
Nước mắt làm mờ hết tầm nhìn của La Thư Anh, trong lúc cô muốn đưa tay lau sạch thì cũng đồng thời cảm nhận được bàn tay mình bị giữ lấy.
Năm ngón tay của Triệu Minh hơi khép lại, không có nhiều sức lực nhưng rõ ràng vẫn biểu đạt ý tứ không muốn để cô rút tay mình khỏi tay anh.
"Minh, con nghe thấy mẹ nói không?"
Triệu phu nhân và Triệu lão gia vội vàng áp sát đến bên giường.
Trên gương mặt kém sắc của Triệu Minh, hai hàng mi mắt đen rậm hơi rung rung, cuối cùng chậm chạp mở ra, tầm nhìn của anh thoáng chút lạ lẫm, vô định.
"Bác sĩ, mau gọi bác sĩ."
Vũ Lam Ân cuối cùng cũng đè nén được xúc động trong lòng, đẩy Thiên Trường Khanh về phía cửa phòng, đồng thời giục hắn lập tức đi gọi bác sĩ.
"Triệu Minh, cậu có nhận ra tôi không?"
"Triệu tiên sinh..."
Thi Nhĩ mở miệng nói ra ba chữ này xong thì hơi ngẩn người dừng một chút, sau đó vội vàng sửa lại.
"Anh chồng."
Ngượng ngập gọi một tiếng, Thi Nhĩ cũng không biết vì điều gì mà không thoải mái như vậy, lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng người đàn ông, Triệu Quân vừa đáp chuyến máy bay sớm nhất từ Hàn Quốc về đây. Thoạt nhìn bộ dạng từ trên xuống dưới cũng biết cậu đã gấp gáp đến độ nào. Cavat màu tro trên cổ được nới lỏng, mồ hôi lấm tấm trên mặt, hơi thở vừa sâu vừa mạnh, vừa đặt chân vào đã vô cùng tức giận nói lớn.
"Con mẹ nó đường đường là bệnh viện thành phố lớn lại có thể hỏng thang máy."
Hóa ra là vì chạy từ tầng một lên đến tầng 16, rốt cuộc mới biến thành như vậy. Dứt lời, Triệu Quân lập tức tiến đến gần Triệu Minh.
Cậu còn đang trong chuyến công tác trao đổi với bệnh viện Seoul, gặp ca phẫu thuật khó, kéo dài suốt 7 tiếng không nghỉ tay. Đến lúc hoàn thành mở được điện thoại, đã thấy đến gần 40 cuộc gọi nhỡ của ba mẹ, chị Lam Ân, của cả Diễn Quân và Tư Á.
Mở phần tin nhắn xem tin gửi đến của Thi Nhĩ mới biết Triệu Minh đang nguy kịch, lập tức bỏ dở những công việc tiếp theo mà trở về.
"Anh hai."
Những người xung quanh đều tập trung ánh mắt vào Triệu Minh trên giường. Anh đảo mắt một lượt, dừng lại rất lâu chỉ để nhìn La Thư Anh, sau đó khẽ chớp đôi hàng mi mệt mỏi vài cái, rồi lại nhắm chặt. Lúc này Thiên Trường Khanh đã dẫn bác sĩ đến.
"Tôi hành nghề đã 30 năm, chưa từng thấy trường hợp nào như vậy. Kì tích, thật sự là kì tích."
Vị bác sĩ trung niên sau khi đánh giá tình hình của Triệu Minh một lượt, rốt cuộc chỉ có thể không ngừng cảm thán. Thập tử nhất sinh, họ dường như đã mặc định từng giây cuối cùng, thế mà giống như chồi non ương ngạnh không chịu khuất phục trước gió đông, để rồi lại vươn thẳng, kết nụ, bừng nở một bông hoa đẹp đẽ.
Nên nói sức sống của con người vốn dĩ mãnh liệt, hay nói vì còn điều gì lưu luyến, vấn vương nơi trần thế đã mãnh liệt nâng đỡ cho khao khát sống ấy.
"Bệnh nhân giờ đã thoát khỏi trạng thái hôn mê sâu, chỉ là cơ thể sau một thời gian dài bất động sẽ có phản ứng chậm chạp, đề kháng còn yếu, cần thời gian để hồi sức. Chúc mừng gia đình. Tất cả đã không còn gì nguy hiểm nữa rồi."
"Cảm ơn bác sĩ."
"Cảm ơn ông."
"Bác sĩ, đi thong thả."
Triệu phu nhân một tay nắm tay Triệu Minh, một tay nắm tay La Thư Anh.
"Con dâu, cảm ơn con. Cảm ơn con đã nỗ lực ở bên con trai ta cho đến những phút cuối cùng."
"Minh, cũng cảm ơn con. Cảm ơn con đã đấu tranh với chính mình cho đến những phút cuối cùng ấy."
Bà biết, những người ở đây cũng biết, là La Thư Anh mang Triệu Minh trở lại. Hôm nay, ở trong một khoảnh khắc chỉ có thể tính bằng giây, họ thật sự đã có thể mất anh.
Triệu Quân hơi mỉm cười, mà đôi mắt cậu đỏ hoe. Hoàng hậu nương nương này nhà cậu, lạc quan yêu đời, cũng có chút bướng bỉnh khô khan như trẻ nhỏ, lời nói ra miệng tuy không cay đắng nhưng chưa bao giờ là mật ngọt, thế mà hôm nay lại thành thật nói những câu chân tình như vậy.
"Ba, mẹ, anh hai đã không còn gì nguy hiểm nữa rồi, con đưa hai người về nghỉ ngơi chút được không?"
Nhìn sắc mặt Triệu phu nhân chẳng khác nào người bệnh Triệu Minh là mấy, đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng tấy lên thật khó coi. Còn Triệu lão gia thần thái cũng xanh xao hẳn, quầng thâm trên mắt hiện lên thấy rõ.
"Thi Nhĩ, em cũng về đi."
Quay qua Thi Nhĩ, Triệu Quân nghiêm túc nói một câu, hoàn toàn không có ý cho phép cô từ chối lời đề nghị.
Cuối cùng, Diễn Quân đưa Triệu lão gia và Triệu phu nhân và Thi Nhĩ trở về biệt thự ngoại ô nghỉ ngơi trước. Triệu Quân thì đi gặp bác sĩ để hỏi thêm về các thủ tục chăm sóc đặc biệt và trị liệu hồi sức cho Triệu Minh.
Trong phòng lúc này chỉ còn ba người là Thiên Trường Khanh, Vũ Lam Ân và La Thư Anh ở lại.
"Bà xã, anh đưa em về nghỉ ngơi trước được không?"
Thiên Trường Khanh cảm nhận được rõ ràng Vũ Lam Ân đã không còn nhiều sức lực, đều là tựa vào người hắn mà đứng vững, thế nhưng khi hắn chủ động đề nghị, Vũ Lam Ân lại không muốn đồng ý.
"Em muốn ở lại đây thêm một chút."
Ngang ngược, cố chấp, Vũ Lam Ân chính là như vậy. Thiên Trường Khanh hơi chua xót trong lòng, đời này hắn yêu cô, rốt cuộc chỉ có thể quẩn quanh tức giận rồi đau lòng, và tức giận rồi lại đau lòng. Hắn nổi giận với ai chứ? Với Vũ Lam Ân? Không, hắn có quyền gì mà nổi giận với người phụ nữ quật cường này? Hắn chỉ có thể nổi giận với bản thân mình.
Thiên Trường Khanh đánh ánh mắt sang La Thư Anh như cầu cứu, cô rõ ràng cũng hiểu được điều này.
"Chị Lam Ân, có em ở đây rồi. Chị về nghỉ ngơi trước. Sáng mai quay lại. Đừng lo lắng."
Có La Thư Anh lên tiếng, Vũ Lam Ân hình như không từ chối nữa. Nhưng cô vẫn bảo Thiên Trường Khanh ra bên ngoài đợi trước, sau khi nói xong chuyện cần nói với La Thư Anh sẽ để hắn đưa về.
"Tiểu Anh, cảm ơn em."
"Không, là em nên nói. Lam Ân, cảm ơn chị. Đã đồng ý cho em thời gian."
Vũ Lam Ân nhìn vào quyển lịch vẫn còn đặt trên bàn. Hai tháng, giao hẹn của bọn họ vừa vặn kết thúc vào hôm nay. Nụ cười hài lòng hiện trên thần sắc có chút trắng bệch của Vũ Lam Ân tựa giọt sương trong suốt mát mẻ đọng trên một chiếc lá khô.
Cô biết, cô không tin nhầm người. Giống như Triệu Minh không yêu nhầm người. Hôm nay, người con gái này đã ở đây, trước mặt cô, bên cạnh Triệu Minh. Như vậy là đủ rồi, thật sự đã đủ rồi.
Trước khi ra đến cửa phòng, Vũ Lam Ân tuy không quay đầu, nhưng vẫn hạ giọng hỏi lại một câu.
"Tiểu Anh, em sẽ lại đi sao?"
La Thư Anh trầm mặc mấy giây, cái nắm tay đối với Triệu Minh dường như chặt hơn một chút, cô hôn nhẹ lên những ngón tay xương xương lạnh giá của anh, kiên định đáp lại: "Từ giờ sẽ không."
Trình Vương ngồi trong phòng giam, đã là 11h đêm. Tận dụng chút ánh sáng từ ô thoáng duy nhất trong phòng, hắn đang chuyên tâm gấp một chiếc máy bay giấy.
Trình Vương còn nhớ, người dạy hắn gấp máy bay giấy chính là La Thư Anh.
Trình Vương 5 tuổi đã có thể thành thạo tháo ra và lắp ráp lại một khẩu súng ngắn trong 2 phút.
7 tuổi đã được luyện tập súng trường MS50 dùng trong ám sát.
10 tuổi đã hiểu cơ bản được linh kiện và cách hoạt động của một chiếc máy bay.
Thế nhưng không biết là đáng thương hay đáng giễu cợt, hắn đến một chiếc máy bay giấy - thứ hầu hết trẻ con đều có thể gấp được nhanh chóng lại không hề biết.
Hồi đó, La Thư Anh rất thường hay gấp máy bay giấy.
La Thư Anh bảo với hắn cô chưa từng được theo ba mẹ ra nước ngoài, nên không biết cảm giác ngồi máy bay như nào. Chỉ thấy chị gái kể lại rất sảng khoái.
"Sau này tôi sẽ đi hát dạo, kiếm tiền mua vé máy bay, sau đó trốn đi thử một lần"
"Tùy tiện xin anh hai của cậu không phải là được rồi sao?"
"Dự ư? Tôi mới không thèm xin Dự, tự mình kiếm tiền để ngồi máy bay không phải sẽ rất thành tựu sao?
Trình Vương nghe xong chỉ bật cười. Có ai như cô chứ, đường đường là tiểu thư của La gia lại có ý nghĩ sẽ đi hát dạo, kiếm tiền chỉ để mua vé máy bay.
"Kem Dâu, nhà tôi có nhiều máy bay lắm. Cậu có muốn đi thử không?"
Thế nhưng La Thư Anh nào chịu tin lời của một kẻ suốt ngày đòi ăn trực bữa trưa của cô như hắn.
"Xì, đợi khi nhà cậu có máy bay. Tôi đây đã làm trùm lớn của công ty sản xuất máy bay rồi"
Trình Vương hơi lo ngại trong lòng, lấy cớ ăn cơm của cô vì muốn cô để ý nhiều hơn tới hắn. Nào ngờ lại khiến cô chung thủy cho rằng nhà hắn thật sự nghèo như vậy?
Lúc Trình Vương gấp đến chiếc máy bay thứ 5, tiếng khóa phòng giam vang lạch cạch bên ngoài.
Đã đêm rồi, cũng sẽ không mang hắn ra tiếp tục thẩm vấn chứ? Thẩm vấn suốt 3 ngày, cảnh sát Bắc Kinh nhàn rỗi tới như vậy?
Thế nhưng khác với suy nghĩ của hắn, người bước vào phòng không phải là gương mặt quen thuộc của cậu cảnh sát thường gác cửa phòng giam, mà là người hắn có ૮ɦếƭ cũng không ngờ tới.
"Anh còn nhớ chú năm 10 tuổi đã tự mình lắp ráp được mô hình thực tế của một chiếc máy bay quân sự. Thế nào mà giờ lại chuyển qua chơi máy bay giấy rồi?"
Lời nghe ra có chút châm chọc, cũng có ý trêu đùa.
Trình Vương còn đang ngẩn người, quên đến phản ứng tiếp theo.
Mà đối phương vẫn bình thản tiến lại gần hắn, sau đó đột ngột cúi người nhặt một chiếc máy bay giấy không biết từ lúc nào đã rơi trên nền.
"Cô gái ấy... "
"Anh định làm gì?"
Phản ứng của Trình Vương lập tức trở lại sự nhạy bén bình thường. Hắn bình tĩnh quan sát đối phương một lượt, lại có cảm giác giống như nhìn vào chính mình trong gương. Gương mặt này, đường nét này, chỉ sợ hiện giờ tùy tiện quên mang giấy tờ cá nhân một chút, sẽ bị cảnh sát cho là Trình Vương vượt ngục mà bắt lại. Từ đầu đến chân, nhìn thế nào cũng thấy khác có bộ đồ trên người và đôi mắt tựa như mặt hồ phẳng lặng.
Sự tĩnh lặng như một hố đen, xoáy sâu vào tâm can người đối diện, một chút trống rỗng, một chút hoang dại, một chút bí ẩn, là thứ chưa từng có ở đôi mắt của Trình Vương.
Cũng là thứ hắn chứ từng bắt gặp ở bất kì ánh mắt của ai. Duy chỉ có người này.
"Căng thẳng cái gì? Kiểu phụ nữ như vậy căn bản anh đây sẽ không hứng thú"
Trình Vương nhíu đôi lông mày, thế nào thì gọi là kiểu phụ nữ như vậy? Là đang châm biếm La Thư Anh của hắn?
"Nhưng còn chú, theo đuổi bao nhiêu năm, cái giá đã trả cũng không phải rẻ, thế mà cuối cùng còn có thể lựa chọn ngồi ở đây ăn bánh uống trà trong khi người phụ nữ mình yêu đang ở cùng đàn ông khác? Tư tưởng nhu nhược kém cỏi này, là ba đã dạy chú sao?"
"Đừng lôi ba vào đây. Ông ấy có thể sai, nhưng vẫn là ba chúng ta. Anh nên hiểu điều này. Máu đang chảy trong người anh, trong người em, đều là máu Trình gia, sỉ nhục Trình lão gia quá cố là điều anh nên làm sao?"
Trình Vương cũng không chịu thua, lời nói trở nên vô cùng bén nhọn, lạnh lẽo, không hề nắm bắt được bất kì một tia cảm xúc nào.
Bóng tối có phần mờ ảo, không gian trở nên trầm mặc, nụ cười trên khóe môi người kia vô cùng cuồng luyến, âm hiểm khó nắm bắt.
"Lão già đó chỉ là ba của mình chú. anh và Trình Khánh vốn chưa từng thừa nhận người ba này."
"Trình Thiên, tên anh như bầu trời. Nhưng anh có từng nhận ra trước bầu trời ấy vẫn là một chữ Trình. Mối ràng buộc này, anh chối bỏ thế nào?"
"Tận cùng của kết thúc là chối bỏ ư?
Chú sai rồi, chối bỏ thậm chí vẫn là một loại bận tâm. Vì bận tâm nên mới nỗ lực chối bỏ. Còn con người một khi đến chối bỏ cũng lười, chính là đã cạn tâm. Chỉ cần cạn tâm, thì chắc chắn sẽ không còn ràng buộc"
"Đã sớm nhận định không còn ràng buộc, vậy sao còn xuất hiện ở đây?"
"Trình Vương, anh muốn hỏi chú một câu. La Thư Anh, chú buông được không?"
"Không buông được. Đời này của em cầm được cái gì thì buông được cái đấy. Riêng chỉ có ba chữ La Thư Anh là ngoại lệ."
Trình Vươmg dứt khoát trả lời, иgự¢ trái thật nhói, hắn lại bắt đầu nhớ cô.
"Không buông được? Nhìn bộ dạng của chú như thế này giống không buông được? Đường đường là boss ZED lại có thể vì một người phụ nữ mà làm việc sơ suất, để một tiểu tử Tần gia không biết tốt xấu nắm tóc lôi ra ánh sáng. Còn hại anh em trong tổ chức bị truy đuổi khắp nơi. Chú như thế này, nghĩ ૮ɦếƭ là hết sao?"
"Dù sao cũng là em lựa chọn. Trình Thiên, em có thể phụ tất cả mọi người trên đời. Chứ không bao giờ quay lưng với người phụ nữ mình yêu. Không giống như anh."
"Hay. Nói rất hay. Thế nào gọi là không quay lưng với người phụ nữ mình yêu? Ngang nhiên đẩy cô ta vào hang hổ là lựa chọn của chú?"
Đôi mắt Trình Thiên nhìn hắn hơi híp lại, bạc môi cong cong cười, đáy mắt như bắt đầu nổi lên những gợn sóng li ti.
"Anh muốn nói La Cao Dự? Anh sai rồi, nếu có một người đàn ông khiến em cam tâm tình nguyện giao phó La Thư Anh cho hắn, thì trên đời chỉ có mình La Cao Dự"
"La Cao Dự, hay còn gọi là Triệu Minh không phải là người chú có thể tùy tiện đánh giá bằng mắt. La Cao Dự làm thế nào mà được nhận làm con nuôi nhà La gia chú đã biết chưa? Làm thế nào mà hơn 20 năm sau đột ngột trở thành Triệu Minh- chủ tịch tập đoàn Đại An chú đã từng tìm hiểu? Có thể lật lại vụ án từ cả chục năm trước, thẳng tay tiêu diệt một gia tộc, Đại An lớn đến từng nào chứ, một Triệu thiếu gia đủ khả năng sao? Đừng nói thời điểm ấy Thịnh Hải cũng không phải dạng vừa, lại dễ dàng bị đóng băng tài sản, cả La gia kẻ vào tù, người phát điên, một Triệu thiếu gia có bao nhiêu quyền lực mà làm được đến vậy? Không, chú không biết. Chú không biết gì cả."
Những lời nói của Trình Thiên làm hai tai Trình Vương ù đi, hắn giờ mới phát hiện quá nhiều lỗ hổng trong câu chuyện này.
"Em đã cho người tìm hiểu rõ ràng rồi.".
"Thứ chú thấy, đôi khi không phải là sự thật. Mà chỉ do ai đó muốn để cho chú thấy, và tin đó là sự thật. Đừng nói với anh chú không hiểu rõ nguyên tắc này."
Hắn đúng là bị làm cho u mê rồi.
"La Cao Dự hay Triệu Minh, chỉ là một cái danh xưng, nó không đại diện con người ấy. Hắn có một bàn tay vấy bẩn, một quá khứ tối tăm, hắn nguy hiểm và đáng sợ hơn những gì chú có thể tưởng tượng. Khi chú còn chưa ra đời, La Cao Dự đã bị FBI truy nã. Chú có nhìn ra sự khác nhau về đẳng cấp ở đây không?"
"Anh nói gì cơ?"
Trình Vương cuối cùng không giữ được bình tĩnh.
Trình Thiên vẫn chưa có ý định dừng lại.
"Trình Vương, nếu chú yêu La Thư Anh, chú cần phải cho cô ta một đáp án về người cô ta lựa chọn kề cạnh, chứ không phải nhắm mắt đẩy cô ta về phía người chú cho là xứng đáng.
Nếu như, La Thư Anh vẫn đồng ý ở bên người đàn ông kia. Thì trận này, chú thua rồi. Có ૮ɦếƭ, cũng là ૮ɦếƭ không oán không hối. Có ૮ɦếƭ, cũng là mãn nguyện mỉm cười."
"Trình Thiên, nói nhiều như vậy, mục đích anh đến đây cuối cùng là để đẩy em ra ngoài. Muốn thế thân cho em?"
Trình Thiên bật cười thành tiếng, thanh điệu trầm trầm, hơi đáng sợ.
"Anh không bao dung đến nỗi muốn thế mạng thay chú đâu."
"Rốt cuộc vẫn là muốn thúc đẩy một bàn cược cuối cùng, gỡ bỏ nút thắt duy nhất còn lại, La Thư Anh sẽ sống cả đời sau bình an hạnh phúc? Anh yêu La Thư Anh?"
Trình Vương không nghĩ ra được lý do nào khác ngoài lý do này. Nói La Thư Anh có quen Trình Thiên không, hắn có thể khẳng định là không. Nhưng nói Trình Thiên có quen La Thư Anh không, thì hắn không dám chắc nói điều gì. Một bàn cược này Trình Thiên tạo ra, La Thư Anh chọn La Cao Dự hay Trình Vương, cũng sẽ có thể yên tâm bình thản.
Nếu La Thư Anh biết rõ thân phận và quá khứ thật sự của La Cao Dự mà vẫn tình nguyện ở bên anh, vậy thì bất luận kết quả thế nào, cũng giống như Trình Thiên đã nói, miễn là bản thân kiên định lựa chọn, kết quả xấu hay đẹp cũng không oán không hối.
Nếu La Thư Anh lựa chọn Trình Vương, với tính cách của người anh này, hắn chắc chắn anh sẽ thay hắn thế mạng. Để hắn và La Thư Anh yên ổn sống nốt đời sau.
"Trình Thiên, em không thể."
Trình Vương cụp mắt, người anh trai trong bóng tối này của hắn từ nhỏ đã không có liên quan nhiều đến nội bộ Trình gia, cũng chưa từng làm việc dính dáng đến ZED, đôi tay anh không nhiễm bùn, hắn lấy quyền gì mà bỏ mặc anh thế mạng cho hắn.
Chính hắn mới là kẻ đang ૮ɦếƭ.
Trình Vương không nhìn ra tia cảm xúc trong mắt Trình Thiên, chỉ thấy anh vừa cởi âu phục bên ngoài vừa nói.
"Thay quần áo ra rồi đi đi. Mang theo giấy tờ tùy thân này. Người của anh đang đợi bên ngoài."
Trình Vương đứng bất động, lúc này Trình Thiên tiến lại gần hắn, anh đặt tay lên vai Trình Vương, hạ giọng.
"Hơn 20 năm trước, Trình phu nhân hay chính là mẹ của chúng ta sinh ba. Giống như câu chuyện được truyền lại qua nhiều đời của Trình gia, cái gì đồng thời tồn tại đều không thể tốt đẹp, chỉ cần khi có một vị phu nhân sinh ba, cả gia tộc sẽ đối mặt với họa diệt thân. Trình gia cứ như vậy thịnh rồi lại suy, tồn tại cho tới khi chúng ta ra đời. Trình Vương, mới đầu chúng ta đều không tin, cho đó là chuyện hoang đường, chuyện của người xưa. Nhưng đến giờ thì sao? Cả Trình gia rốt cuộc chỉ còn lại anh và chú. Bỏ một, chọn một sẽ chỉ là điều sớm muộn. Chi bằng dứt khoát một chút."
Lúc Trình Vương và Trình Thiên đổi quần áo cho nhau, vị thế cũng thay đổi ngay lập tức, chỉ cần hai người họ không thừa nhận, không ai có thể nhận ra sự trộn lẫn này.
Hắn đi ra đến cửa.
"Trình Thiên, anh vì La Thư Anh... "
"Chú sai rồi. Anh không vì La Thư Anh. Anh đã nói đó không phải kiểu phụ nữ anh lựa chọn. Anh là đang vì một người vẫn luôn vì La Thư Anh. Trình Vương, thật ra anh cũng không hiểu. Tại sao từ dì La Cao Ngọc, đến La Thư Nhu, đến Trình Khánh và cả bản thân chú đều muốn bảo vệ người phụ nữ đó."
"Anh không hiểu? Em cũng không hiểu. "
Ai mà hiểu chứ, chỉ là giống như một con đường đã được đặt ra từ trước, người sau nối tiếp người trước mà bước vào.
"Bước khỏi cánh cửa này, chú không còn là Trình Vương, kẻ tình nghi số một cầm đầu tổ chứ ZED nữa. Mà chính là Huỳnh Dược Phong - Huỳnh tiên sinh."
"Em hiểu."
"Ở Anh Quốc nhất định thận trọng từng chút. Trước khi đạt được kết quả chắc chắc không nên tùy tiện."
"Trình Thiên, em muốn hỏi anh một câu."
"Cứ hỏi."
"Thân phận thật sự của La Cao Dự là gì?"