Hôn Nhân Tàn Khốc - Chương 40

Tác giả: lanD1999

La Thư Anh bước ra từ phòng tắm, Trình Vương cũng vừa gập laptop, tháo bỏ tai nghe. Trước khi La Thư Anh tiến thêm bước cuối cùng để đến giường, Trình Vương đã lấy máy sấy trong ngăn kéo tủ, hắn giúp cô sấy tóc.
"Tần Ngạo đến chưa?"
"Tần Ngạo đang lên đây. Chỉ còn một chút nữa."
La Thư Anh nghe xong hơi cảm thán, không ngờ Trình Vương còn có thể tính thời gian chuẩn xác như vậy.
Những ngón tay rắn chắc của Trình Vương luồn vào mái tóc cô, vô cùng cẩn trọng và nhẹ nhàng, thể hiện sự nâng niu tuyệt đối mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.
Nước da của La Thư Anh trắng nõn mịn màng, phảng phất hương sữa tắm ngọt ngào vẫn còn lưu lại.
Mái tóc còn chưa kịp khô, Trình Vương ở phía sau đã không nhịn được cúi đầu hôn xuống cổ cô, nhẹ nhàng cắn ʍúŧ. Lúc hắn rời môi, để lại một dấu đỏ sẫm vô cùng nổi bật. Ở bên tai La Thư Anh, giọng Trình Vương trầm xuống.
"5 giây nữa Tần Ngạo sẽ bước vào căn phòng này."
Trình Vương nói xong, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười, bắt đầu đếm ngược.
"5, 4, 3, 2...1"
Ở giây cuối cùng, La Thư Anh lập tức xoay người đè Trình Vương xuống giường, hai tay hắn đặt trên ௱ôЛƓ cô, hơi nắn Ϧóþ. Khăn tắm trắng trên người La Thư Anh vô tình trượt nhẹ xuống hông, sự tiếp xúc rõ ràng từ đôi gò bồng lên vòm иgự¢ rắn chắc như kích thích Dụς ∀ọηg nóng bỏng của Trình Vương.
Một tay hắn chuyển từ ௱ôЛƓ lên eo, ôm siết. Môi ngấu nghiến môi cô, tư thế vô cùng thác loạn.
Đồng thời với lúc này, cánh cửa phòng mở ra. Tần Ngạo nhìn một màn trước mắt, biểu cảm gương mặt lạnh lẽo cùng cực.
"Tần thiếu phu nhân có thể ở cùng với đàn ông khác tạo nên tư thế gợi tình mê người như vậy, thật khiến tôi bất ngờ."
Giọng Tần Ngạo vang lên phá vỡ không gian sau một khoảng lặng. Trình Vương rời môi La Thư Anh, đồng thời chỉnh lại khăn tắm trên người giúp cô.
Tần Ngạo liếc nhìn đến người đàn ông trên giường, Mark Joween, y biết người này.
Nếu nói đến lĩnh vực kinh doanh khách sạn, ẩm thực và khu du lịch giải trí, thì Mark Joween chính là một trong mười cái tên mà thế giới không thể bỏ ra.
Người ta không biết nhiều về gia thế xuất thân của hắn, cũng không biết quá trình học tập và gây dựng sự nghiệp. Nhưng nếu tình cờ gặp một nhà hàng ẩm thực đẳng cấp ở Brasil hay một khu giải trí tầm cỡ tọa lạc ở New York. Thì ông chủ lớn của nó chắc chắn chỉ có thể là Mark Joween. Tất nhiên, nhà hàng đẳng cấp hay sòng bạc tầm cỡ thì trên đời nhiều vô số kể, nhưng những khối tài sản do Mark Joween đứng đầu luôn mang một vẻ thượng lưu và độc đáo đến mức người ta không khó để nhận ra.
Tần Ngạo đã nghĩ đến việc y sẽ gặp một người đàn ông tầm cỡ, nhưng chưa hề nghĩ đến ngay cả Mark Joween cũng nằm trong khả năng này.
La Thư Anh có ánh mắt sắc sảo, thần thái lại vô cùng hờ hững, không bất ngờ, cũng không tức giận trước Tần Ngạo. Cô nhàn nhạt cười.
"Tư thế của tôi như thế nào, còn tùy thuộc vào người tôi lên giường cùng. Tần thiếu gia chẳng lẽ không biết?"
Tần Ngạo u tối nhìn cô, sau đó y tiến đến giường, cầm lấy cổ tay La Thư Anh, kéo cô đứng dậy.
"Vậy thì tôi muốn biết, khi cô lên giường cùng tôi sẽ có loại tư thế gì?"
Tay kia của La Thư Anh bị Trình Vương giữ lại, hắn cũng đứng dậy, tình cảnh trở thành hai người đàn ông tranh chấp một người phụ nữ, ai cũng không chịu lùi bước.
"Joween thiếu gia, dù cậu muốn thử của lạ, cũng nên biết thứ mà cậu đang thử mang họ gì đi?"
Trình Vương nghe Tần Ngạo nói, cười lạnh, cái nhìn của hắn trở nên hung ác.
"Thứ nhất, phụ nữ không phải là món đồ, tùy tiện đặt ở đâu thì sẽ mãi mãi ở đấy. Thứ hai, cứ cho cô ấy là vợ cậu, chứ không phải con cậu. La Thư Anh thích ở cùng ai thì có thể ở cùng người đó, pháp luật dám phủ nhận điều này sao? Tần chủ tịch xem ra cũng đã quản hơi nhiều?
"Tôi là chồng hợp pháp của La Thư Anh, đương nhiên có quyền quản. Thích ở cùng ai liền ở cùng người đó, cũng không phải cùng đàn ông lạ ở trong khách sạn làm trò ô uế dơ bẩn."
La Thư Anh nghe đến đây, không giận không cười, dứt khoát vung tay tát Tần Ngạo một cái.
"Tần Ngạo, thế nào gọi là ô uế dơ bẩn? Loại đàn ông không biết đã lên giường với bao nhiêu phụ nữ như anh cũng nói được câu này? Còn không hay bằng chó sủa."
"La Thư Anh, cô..."
Cơn giận của Tần Ngạo đã bốc lên đỉnh đầu, La Thư Anh càng thêm đắc ý.
"Thế nào, nhìn thấy tôi lên giường cùng đàn ông khác liền không cam tâm sao?"
Nói một câu khiêu khích Tần Ngạo, cảm thấy trong lòng mười vạn thỏa mãn, cô gạt tay Tần Ngạo khỏi tay mình, sau đó còn không quên nhón chân hôn lên môi Trình Vương.
"Khách sạn của anh sao vậy, an ninh thật kém. Làm mất cả hứng."
Ánh mắt nhu tình như nước, giọng nói xen vào một chút giận dỗi này của La Thư Anh đối với Trình Vương khiến đôi lông mày của Tần Ngạo nhíu lại, biểu cảm còn lạnh hơn băng tuyết mùa đông.
Y muốn tiến tới tiếp cận La Thư Anh nhưng bị Trình Vương lập tức ngăn lại. Dưới cổ hơi nhói, phát hiện lưỡi dao không biết từ đâu ra đang kề vào cổ mình.
"Tần chủ tịch, tôi khuyên anh đừng có suy nghĩ tiến thêm một bước nào."
Toàn thân hơi động, lưỡi dao quả thực đã sâu hơn. Mark Joween, hắn không phải là một nhà kinh doanh bình thường, đôi mắt giảo hoạt âm hiểm, biểu cảm khó nắm bắt, cùng loại sát khí Tần Ngạo cảm nhận được ra lúc này, rất giống với La Thư Anh.
Từ đó Tần Ngạo hiểu ra được, người đàn ông đang đứng trước y chắc chắn không phải là người La Thư Anh tùy tiện lựa chọn để lên giường. Giữa hai người họ dường như đã hình thành một liên kết chắc chắn nào đó mà y không biết.
Có thể Mark Joween chính là người dạy cho La Thư Anh trở thành hôm nay?
Y cần phải điều tra chuyện này.
"La Thư Anh, tôi đợi cô ở nhà."
Lúc Tần Ngạo hoàn toàn rời khỏi phòng, lưỡi dao trên tay Trình Vương mới hạ xuống, hắn tiến tới khóa lại cửa phòng.
"Trà Xanh, hình như Tần Ngạo cảm nhận ra gì đó."
La Thư Anh ngồi ở giường, bộ dáng hơi trầm mặc, ngoan ngoãn bỏ đi như vậy không giống với bản chất của Tần Ngạo.
"Hắn cảm nhận ra khí chất của chúng ta có phần giống nhau. Có thể đã suy nghĩ đến việc anh chính là người đưa em đi năm xưa, và cũng có thể sẽ quyết định điều tra anh."
"Trà Xanh, như vậy anh sẽ nguy hiểm."
Nhìn La Thư Anh lo lắng cho mình, Trình Vương bật cười, ánh mắt của hắn tràn ngập ấm áp.
"Lo anh ૮ɦếƭ rồi không có ai diễn bài tình tứ với em sao?"
"Trà Xanh!"
La Thư Anh gắt lên một tiếng, đấm vào vai Trình Vương. Cô rõ ràng lo lắng cho hắn mà hắn còn có thể cười cợt, người này đúng là chỉ coi sống ૮ɦếƭ như từ vựng có trong từ điển để làm phong phú ngôn ngữ chứ không hơn.
Trình Vương choàng tay qua vai La Thư Anh, kéo cô nằm xuống giường. Tim hắn đập loạn, hơi nhói đau.
"Kem Dâu, anh cũng sợ."
La Thư Anh gối đầu lên cánh tay Trình Vương, hắn kéo chăn ở đầu giường đắp lên cả hai người.
"Anh sợ nếu anh ૮ɦếƭ rồi, làm sao để thấy em, ôm em, bảo vệ em."
Người như hắn, quả thật trước kia đều không coi trọng sống ૮ɦếƭ. Chỉ là sau khi gặp La Thư Anh, hắn trở nên đặc biệt coi trọng.
Có thể vì vậy mà ZED dần dần ít hoạt động, có thể sẽ giải tán. Mỗi người một việc, đường đường chính chính mà làm, không cần phạm tội, không cần sợ luật pháp một ngày tìm đến.
La Thư Anh hơi cựa mình, lại bị Trình Vương ôm siết lấy, hắn ngửi mùi hương thanh sạch trên cơ thể cô, trở nên mê mẩn, tâm tình nhẹ tênh.
"Ngoan một chút, anh buồn ngủ."
"Kem Dâu, hát cho anh nghe đi."
Cô ở trong lòng Trình Vương, bắt đầu cất tiếng hát. Giọng hát của La Thư Anh ngọt ngào, trong trẻo vô cùng.
"Nếu như anh là bông pháo hoa trên mặt biển.
Em sẽ là bọt sóng trắng xóa
Để một khoảnh khắc nào đó anh rọi sáng cho em
Nếu như anh là Ngân hà xa xôi diệu vợi
Xa xôi tới mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.
Em sẽ là người đuổi theo ánh mắt anh..."
Gần sáng, La Thư Anh mới trở về biệt thự Tần gia. Bước vào phòng ngủ, Tần Ngạo đứng xoay lưng về phía cô, bóng dáng cao ngạo nhưng đơn độc.
"Về rồi?"
Tần Ngạo quay người nhìn La Thư Anh, dưới ánh đèn ngủ hồng nhạt, ánh mắt y trở nên cuồng luyến sắc bén. Hai ba bước chân đã có thể áp sát người cô, đẩy cô ngã xuống giường. Ở dưới thân Tần Ngạo, cổ tay cũng bị y siết lấy, vẻ mặt La Thư Anh không biến sắc, chỉ lặng lẽ nhìn y.
"Nói đi. Em muốn gì? Em còn muốn gì ở tôi?"
Tần Ngạo gằn giọng, như tiếng gầm từ cổ họng của một con thú hung dữ nhằm vào con mồi của mình. Trên cổ La Thư Anh, hai vết đỏ hồng như hoa anh đào, đẹp đẽ và lạ lẫm, là ấn ký của người đàn ông kia để lại. Ánh mắt Tần Ngạo u tối, động tác vì vậy càng thêm тһô Ьạᴏ.
"Tần Ngạo."
La Thư Anh nghiêm túc gọi một tiếng, cổ tay truyền đến trận đau nhức làm cô nhớ lại một đêm kia, y dùng mảnh vỡ từ đèn bàn, đâm xuyên vào lòng bàn tay cô.
"Anh còn nhớ không?"
La Thư Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Ngạo.
"Anh từng yêu cầu tôi dùng chính giọng nói của mình để nói với anh một câu. Anh còn nhớ không?"
Đôi lông mày của y hơi nhíu lại, cái nhìn xoáy sâu vào người đối diện, im lặng để La Thư Anh nói hết.
"Quên rồi? Vậy để tôi nói cho anh biết."
La Thư Anh dừng một chút, sau đó nói ra câu mà cô đã muốn nói từ lâu.
"Tần Ngạo, chúng ta ly hôn đi."
Không gian rơi vào trầm mặc, La Thư Anh không né tránh ánh nhìn của y. Cô thẳng thắn, bình thản, nụ cười trên môi có chút lạnh nhạt.
Tần Ngạo không giận không cười, y hạ giọng nói với La Thư Anh.
"Em yêu nó rồi à?"
"Anh yêu tôi rồi à?"
La Thư Anh trả lời câu hỏi của Tần Ngạo bằng một câu hỏi khác. Y chợt cười, nhưng đáy mắt hiện lên chua chát.
"Phải, tôi yêu em rồi. La Thư Anh, tôi yêu em đến điên rồi. Em mãn nguyện chưa?"
"Đã từ rất lâu, người tôi yêu không còn là anh."
La Thư Anh yêu ai cũng được, miễn sao đã không còn là Tần Ngạo nữa.
"Tần Ngạo, anh có biết đau khổ trên đời là gì không? Không phải những trận đòi roi mỗi đêm, không phải mỗi lần phát tiết cuồng nộ của anh, mà là người anh yêu, đối với những việc anh làm, đối với anh, một chút cũng không để ý, một chút liếc mắt cũng không. Anh biết không? Anh rồi cũng sẽ phải đau chứ."
Dừng một chút, La Thư Anh tự giật tay mình khỏi tay Tần Ngạo, đặt vào иgự¢ trái của y.
"Ở chỗ này có máu. Rất nhiều máu sẽ chảy ra. Rơi rồi vỡ tan vào đáy lòng hoang tàn, lạnh ngắt. Vết thương sẽ rách toạc, không gì băng bó được. Rất lâu rất lâu sau đó, khi máu không còn chảy nữa, anh cũng không còn thấy đau nữa. Bởi vì ở đây sẽ chẳng còn gì, những nhịp đập vô hồn, mọi thứ trở nên trống rỗng, khô cằn. Anh biết không? Giống như tôi bây giờ, anh có biết không?"
Lời nói của La Thư Anh nhẹ bẫng, nhưng băng giá. Từng câu chữ như mũi tên nhọn, xuyên vào lòng y.
"Tần Ngạo, anh có biết anh nợ tôi nhiều như thế nào không?"
"Để tôi bù đắp cho em. Tôi nhất định sẽ bù đắp cho em."
Trước La Thư Anh lúc này, Tần Ngạo trở nên yếu thế. Y rơi vào bị động bởi chính thứ tình cảm y đang mang. Tình yêu chính là như vậy, vướng vào rồi, một người như Tần Ngạo cũng có thể thành ra mềm yếu.
"Tần Ngạo, anh đã từng nghe về thất bại và thành công lớn nhất của một người đàn ông chưa? Không phải nắm trong tay bạc tỷ, đứng hạng nhất hạng nhì trong danh sách doanh nhân thành đạt. Thành công, là khi có một cô gái khi yêu anh, liền muốn yêu anh hết kiếp này, thậm chí yêu cả kiếp sau. Thất bại, là khi có một cô gái yêu anh, liền cảm thấy việc yêu anh là sai lầm lớn nhất trong kiếp này của cô ấy."
Dừng một chút, La Thư Anh tiếp tục bổ sung.
"Yêu anh, thật sự là sai lầm lớn nhất một kiếp này của La Thư Anh tôi. Tần Ngạo, vì vậy anh là kẻ thất bại. Thật sự rất thất bại. Chúng ta nên dừng lại rồi."
"Vậy em có nghe về cố chấp chưa? Chính là tôi đối với em, nhất định không buông tay."
Tần Ngạo hỏi ngược lại La Thư Anh, cô rút tay thứ hai ra khỏi tay y, đẩy Tần Ngạo ngã xuống vị trí bên cạnh. La Thư Anh ngồi dậy, còn y vẫn nằm im lặng.
"Vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa."
"La Thư Anh, hắn đã cho em những gì, tôi cũng có thể cho em."
"Không. Những thứ hắn có thể cho tôi. Thì anh chắc chắn không thể."
La Thư Anh cũng biết Tần Ngạo sẽ không đồng ý ly hôn với cô dễ dàng như vậy. Nếu đã không thỏa hiệp được, vậy chỉ có thể sẵn sàng tranh chấp.
Lúc cô bước ra đến cửa, còn nghe thấy lời nói của y.
"La Thư Anh, em phải biết rằng tôi sẽ không bao giờ buông tha cho em"
Tần Ngạo đối với người phụ nữ này chính là như vậy. Trước kia không yêu cô cũng không muốn buông tha cô, bẻ gãy đôi cánh trắng tự do, giam cầm cô ở bên cạnh. Hiện tại y yêu cô, mới càng không thể nào buông tay để cô đến cạnh người đàn ông khác. Người tàn nhẫn sẽ yêu và chiếm hữu theo một cách tàn nhẫn. Tần Ngạo không sợ bản thân sẽ ngày càng trở thành bộ dạng gì, chỉ sợ không giữ được La Thư Anh ở lại bên cạnh.
"Vậy anh cũng cần phải biết người đàn ông hôm nay, Mark Joween chính là hậu thuẫn của tôi. Hắn cũng sẽ làm tất cả để hoàn toàn có được tôi. Anh muốn đấu, cũng nên sắp xếp chu toàn một chút."
Lúc La Thư Anh vừa rời khỏi phòng, thì điện thoại trên người rung nhẹ. Là Trình Vương gọi.
"Về không bảo anh?"
Vừa bắt máy đã nghe giọng hắn hơi hờn dỗi ở đầu dây, rất giống như một đứa trẻ.
"Thấy anh ngủ rất ngon. Nên không nhẫn tâm đánh thức."
"Đây là lợi dụng người ta xong rồi vứt bỏ nha~"
Trình Vương vẫn chưa hết hờn dỗi, cuối câu còn cố tình ngân dài một tiếng, khiến La Thư Anh bật cười. Cô biết hắn hiểu sau khi cô trở về biệt thự đối mặt Tần Ngạo tâm trạng sẽ rất tệ, nên mới muốn làm cô thoải mái hơn.
"Lần sau để tiểu nữ mời ngài ăn cơm đền tội có được không?"
La Thư Anh cũng bông đùa với hắn một câu, tiếng Trình Vương cười trầm thấp, nghe vô cùng dễ chịu.
"Nói chuyện với Tần Ngạo xong chưa?"
"Y không đồng ý."
"Không sao, anh sẽ giúp em. Nhất định giúp em ly hôn Tần Ngạo."
"Em hiểu mà."
"Chẳng ai như anh cả, giúp cô gái mình yêu trả thù chồng, ly hôn chồng, mà vẫn không có được cô ấy."
Trình Vương nửa đùa nửa thật nói với La Thư Anh. Cô chỉ lặng lẽ mỉm cười, trong lòng hơi nhức nhối.
"Trà Xanh, thật có lỗi."
"Phải rồi, em nên thấy hối lỗi vì bỏ anh ở đây một mình đi. Tỉnh dậy hoảng hồn muốn ૮ɦếƭ."
"Sao vậy? Anh lại gặp ác mộng sao?"
Một năm ở cùng Trình Vương, La Thư Anh biết được hắn mỗi đêm đều rất khó ngủ yên. Chỉ ngủ những giấc ngắn và hay giật mình tỉnh dậy giữa chừng. La Thư Anh từng hỏi Trình Vương vì sao lại bị triệu chứng như vậy, hắn không nói, chỉ cười trừ, ôm cô muốn tiếp tục ngủ.
Nghe giọng La Thư Anh lo lắng, Trình Vương thấy thỏa mãn trong lòng.
"Không sao, anh ôm gối của em ban nãy sẽ có thể ngủ tiếp. Kem Dâu, nghỉ một chút đi, em cũng mệt rồi. Ngủ ngon."
"Trà Xanh, ngủ ngon."
Trình Vương ôm gối của La Thư Anh, vùi đầu hít một hơi. Hắn không nói đùa, trên này còn lưu giữ hương thơm của La Thư Anh, khiến hắn có thể yên tâm hơn một chút.
Quá khứ không tốt đẹp là thứ ám ảnh Trình Vương mỗi đêm, những giấc ngủ chập chờn đến rồi đi khiến cơ thể và trái tim hắn trở nên nặng trĩu.
Một năm từng ở cùng La Thư Anh kia là khoảng thời gian hắn yên tâm nghỉ ngơi nhất. Mỗi khi giật mình tỉnh giấc, phát hiện cô gái nhỏ của hắn say ngủ bên cạnh, Trình Vương lại lặng lẽ nhắm mắt.
Có La Thư Anh, Trình Vương không còn thấy bản thân cô độc giữa một khoảng không tối tăm nữa. Không còn thấy cả người lạnh lẽo, bị kìm hãm trong cơn ác mộng kéo dài lặp lại mỗi đêm.
La Thư Anh chỉ biết cô nợ hắn. Nhưng không biết rằng chính hắn mới nợ cô. Thanh xuân của hắn, tuổi trẻ của hắn, đều vì cô mà mới mẻ hơn, ấm áp hơn.
Trình Vương nhắm mắt, hít một hơi sâu. Cái sai của kẻ si tình chính là như vậy, người này chạy theo người kia mãi chẳng thấy mệt nhoài. Để rồi tự đẩy bản thân trượt dài trong khắc khoải, ௱ôЛƓ lung, tương tư, mê đắm...
Mà, nếu là vì La Thư Anh, thì trên đời chẳng còn gì là quá sức với hắn nữa.
Thật sự chẳng còn gì. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc