"Tần Ngạo, tôi muốn xin nghỉ phép"
Trong phòng V.I.P của KTV thành phố, Thiên Trường Khanh uống một ngụm rượu đỏ, giọng nói cất lên đều đều.
Trên bàn ngổn ngang vỏ chai, mùi rượu phả ra từ người Tần Ngạo vô cùng nồng nặc, y uống rất nhiều.
"Lý do?"
"Tôi sẽ qua Anh một thời gian."
Không khó để Thiên Trường Khanh đưa ra quyết định này, ở đâu có Vũ Lam Ân, ở đó nhất định có hắn.
"Triệu Minh sắp ૮ɦếƭ chưa?"
Tần Ngạo thẳng thắn hỏi một câu, nụ cười của y trở nên rét lạnh, ánh mắt cuồng luyến sắc bén dưới ánh đèn.
"Chịu."
Thiên Trường Khanh nhún vai, uống cạn ly rượu. Sau đó chủ động khui một chai mới, rót vào hai chiếc ly đã rỗng trên mặt bàn.
Tần Ngạo nâng ly rượu trên tay, những ngón tay siết chặt, sau đó đột ngột kích động ném vào tường. Tiếng đổ vỡ vang lên xuyên vào thính giác, rượu đỏ như máu bắn lên mặt tường màu trắng, loang lổ dọa người.
"Triệu Minh, hắn là kẻ đáng ૮ɦếƭ."
Thiên Trường Khanh không bất ngờ vì hành động này của Tần Ngạo. Hai ngày từ khi hắn trở về từ Anh, Tần Ngạo cũng không thấy tới tập đoàn, hợp đồng đang chờ y phê duyệt chất thành một chồng lớn.
Tùy tiện nghĩ một chút Thiên Trường Khanh ngay lập tức có thể đoán ra Tần Ngạo đang ở nơi này.
"Bị người đẹp bỏ rơi, đau lòng sao?"
Thiên Trường Khanh liếc xuống tay phải còn đang quấn một miếng băng gạc màu trắng của Tần Ngạo. La Thư Anh bây giờ xảo quyệt như yêu hồ, đã không còn là tiểu bạch thỏ để Tần Ngạo tùy ý trêu đùa nữa. Mà cái giá của việc tùy tiện với yêu hồ, là rất đắt.
"Tần Ngạo, cậu có biết cậu bắt đầu yêu La Thư Anh từ lúc nào không?"
"Từ khi cô ta biến mất sao? Hay từ khi cô ta quay lại?"
"Không, cậu bắt đầu yêu La Thư Anh từ rất lâu. Lâu hơn những gì cậu còn có thể nhớ được."
Thiên Trường Khanh và Tần Ngạo trưởng thành cùng nhau, cùng đi nhà trẻ, cùng vào tiểu học, sơ trung, cao trung. Những thứ Thiên Trường Khanh hiểu về tiểu tử này, thật sự quá nhiều.
Ai cũng có thể dễ dàng nhận ra, Tần Ngạo không thể rời mắt khỏi La Thư Anh dù bên cạnh đã có vị hôn thê là La Thư Nhu.
Ai cũng có thể dễ dàng nhận ra, ánh mắt một người đàn ông sẽ trở nên đặc biệt khi hắn nhìn về một cô gái mà hắn muốn.
La Thư Anh có thể chẳng còn nhớ, người hầu gái từng vung tay tát cô một cái, vì sao lại không còn làm ở Tần gia sau đó nữa.
Bởi vì chính Thiên Trường Khanh nhận chỉ thị của Tần Ngạo, cho người chặt hai tay của cô ta, đuổi về một vùng quê hẻo lánh.
La Thư Anh làm dâu Tần gia gần 4 năm, bị Tần Ngạo coi thường, ђàภђ ђạ. Nhưng chưa một người làm nào trong biệt thự dám có lời nói nhục mạ, hay khi dễ cô bất cứ điều gì. Nếu không phải lòng người toàn bộ đều là tốt đẹp như vậy, thì rốt cuộc là vì lý do gì đây?
La Thư Anh cũng sẽ không thể biết, đám người từng cưỡng Hi*p cô, từng người từng người một đều nhận lấy kết quả rất thê thảm.
Và cô chắc chắn càng không biết đến 2 ngôi mộ nhỏ được đặt trong khu lăng mộ của Tần gia, bia mộ không để tên, chỉ ghi ba chữ "Tiểu hài tử", xung quanh bia mộ được trồng những khóm cúc họa mi.
La Thư Anh xảy thai 2 lần, vì vậy đó chính là mộ phần của hai đứa trẻ còn chưa kịp ra đời, là con của y và cô.
Tần Ngạo là một người đàn ông khó hiểu, tàn nhẫn, lạnh lẽo, hiểm độc. Y yêu, và y hận. Tất cả đều lặng lẽ biến chuyển, vì La Thư Anh mà biến chuyển.
Có trách, là trách vì sao hai người họ gặp nhau theo cách này, mà không phải cách khác. Trách họ đã quá yêu, rồi cũng quá hận. Mỗi ngày đều dằn vặt nhau, dằn vặt mình, một kẻ bướng bỉnh không chịu buông bỏ tình yêu sớm hơn một chút, một người cố chấp không chịu buông bỏ thù hận sớm hơn một chút.
Thiên Trường Khanh trước kia biết nhiều bao nhiêu, thì bây giờ hắn càng chắc chắn bấy nhiêu.
Dù có muốn thừa nhận hay không, thì cả đời này Tần Ngạo chắc chắn không có cơ hội nắm tay người phụ nữ kia thêm một lần nữa.
Lúc La Thư Anh còn yêu Tần Ngạo, y không nhận ra cô, không nhận ra chính mình.
Đến lúc Tần Ngạo nhận ra rồi, thì La Thư Anh đã không còn thuộc về y nữa.
"Thiên Trường Khanh, nói cậu buông Vũ Lam Ân ra. Cậu làm được không?"
"Không làm được."
Thiên Trường Khanh thẳng thắn thừa nhận. Thế giới 7 tỉ người, tìm được người mình thật sự yêu thương và muốn trân trọng đã khó lắm rồi. Đâu phải tìm được để rồi mà dễ dàng buông tay.
"Bởi vậy, nói tôi buông La Thư Anh. Sao có thể."
"Cô ấy buông cậu rồi."
"Giờ Vũ Lam Ân chủ động rời bỏ cậu, cậu sẽ đồng ý sao?"
"Không đồng ý."
"Vậy sao cậu muốn tôi buông?"
Đàn ông ai cũng đều như vậy, rất chiếm hữu, và rất cố chấp. Thiên Trường Khanh muốn nói với Tần Ngạo điều gì đó, nhưng rồi hắn im lặng.
Hắn còn không hiểu y hay sao, nếu không cho Tần Ngạo biết thế nào là tuyệt vọng, y sẽ không buông.
Nếu không dạy cho Tần Ngạo biết, trên đời có những chuyện hoàn toàn nằm ngoài tầm tay của y, y chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Vì vậy lần này, chỉ có thể xem cách của La Thư Anh.
Thiên Trường Khanh nghĩ như vậy, không phải vì ủng hộ La Thư Anh với Triệu Minh, chuyện tình cảm vốn dĩ là chuyện của người trong cuộc, không đến lượt kẻ ngoài xen vào mà phán đoán đúng sai.
Có điều lần này với Tần Ngạo, chắc chắn sẽ là một nước cờ khó.
"Dù sao thì, tôi vẫn xin nghỉ phép. Nhanh thì 3-4 tháng, chậm thì 3-4 năm."
Ai biết tên Triệu Minh rắc rối kia khi nào mới tỉnh lại chứ, ai biết Vũ Lam Ân sẽ còn ở lại Anh quốc bao lâu.
Lúc này, có tiếng chuông điện thoại reo lên, Thiên Trường Khanh nhắc mấy tiếng mới thấy Tần Ngạo lười biếng cầm áo vest bên cạnh, lục tìm điện thoại trong túi áo.
"Nói đi."
"Đại ca, tụi em thấy chị dâu đi theo một người đàn ông vào khách sạn."
Tần Ngạo sững lại đôi chút, đôi lông mày rậm khẽ xô lại với nhau.
"Địa chỉ"
"Khách sạn Rose. Bọn em không theo vào trong được vì là..."
"Hiểu rồi."
Tần Ngạo tắt máy, Rose là khách sạn nằm trong top 10 khách sạn xa xỉ nhất Trung Quốc, nếu không có thẻ thành viên tuyệt đối không thể bước chân vào nửa bước.
La Thư Anh, cô rốt cuộc đã có mối quan hệ với những người đàn ông tầm cỡ như thế nào rồi? Là cố tình tuyên bố cho y biết sao?
Tần Ngạo cầm vội áo khoác, bước chân về phía cửa. Cũng không thèm nói lại với Thiên Trường Khanh một lời nào, trực tiếp như vậy rời đi.
Thiên Trường Khanh hơi chán nản, một mình rót thêm rượu, chép miệng.
"Không phải cố tình muốn đợi cậu đến chứng kiến sao, gấp làm cái gì. Người ở đó cũng không chạy đâu được."
Con người là vậy, có chút tình yêu vào, thông minh đến mấy cũng sẽ trở nên hấp tấp, vội vàng đến xuẩn ngốc.
Sau đó Thiên Trường Khanh không biết nghĩ đến cái gì, liền bỏ điện thoại ra xem dự báo thời tiết.
Ồ, đêm nay đài báo có mưa? Quả thật đây sẽ là một đêm nhiều bão tố.
"Chủ tịch."
Nhân viên quản lý và dàn lễ tân xếp thẳng hàng, ngay lập tức đồng loạt cúi đầu chào khi trông thấy Trình Vương và La Thư Anh bước vào.
Trình Vương vẫy hai ngón tay, người quản lý ở đầu hàng tiến lại gần hắn.
"Chuyện tôi dặn đã sắp xếp thế nào rồi?"
"Chủ tịch, theo như chỉ thị của ngài. Khách sạn của chúng ta đêm nay không tiếp bất cứ vị khách nào."
"Tốt, lát nữa Tần Ngạo tới, tôi không quan tâm cô dùng cách nào, nhất định phải để hắn biết được số phòng của tôi."
"Tôi đã hiểu rồi."
"Đi chuẩn bị đi."
Trình Vương hài lòng ôm eo La Thư Anh, cùng cô bước vào thang máy. Mùi hương trên người hắn phả ra nhẹ nhàng, khỏa lấp khứu giác cô. La Thư Anh bất chợt ngước mắt, nhìn Trình Vương chăm chú.
"Có phải đột nhiên phát hiện ra anh đẹp trai bất ngờ không?"
Trình Vương cúi xuống nhìn cô, hắn nheo nheo đôi mắt. La Thư Anh phì cười, tâm trạng vô cùng thoải mái.
"Tự luyến."
Phải rồi, Trình Vương không những rất đẹp trai, mà hắn còn rất thông minh. Một cái bẫy khôn khéo dụ Tần Ngạo vào giống như vậy, La Thư Anh còn chưa nghĩ tới, hắn đã có thể thay cô sắp xếp chu toàn.
Khéo léo nói với khách hàng đến đặt phòng rằng khách sạn dừng hoạt động một ngày với lý do bảo dưỡng là cái cớ bên ngoài, bảo vệ thanh danh cho cô mới là mục đích bên trong.
Thứ nhất, La Thư Anh hiện tại trên danh nghĩa vẫn là Tần thiếu phu nhân hợp pháp, vì vậy không thể để bị bắt gặp cùng người đàn ông khác vào trong khách sạn.
Thứ hai, Trình Vương trong tối là trùm tổ chức tội phạm, ngoài sáng tuy là doanh nhân đường đường chính chính, nhưng việc xuất hiện quá nhiều vẫn sẽ không có lợi cho hắn.
Hôm nay, La Thư Anh muốn Tần Ngạo chứng kiến cô ở cùng chỗ với người đàn ông khác, để y biết được như thế nào mới gọi là đau. Không phải đau giống như bị một cây trâm cài tóc đâm phải, mà là đau từ trong tâm, ruột gan cồn cào.
Hôm nay, La Thư Anh muốn dạy cho Tần Ngạo biết, tình yêu từ một phía, chính là thứ tình cảm tàn nhẫn và tuyệt vọng nhất trên đời này. Giống như y đã từng dạy cho cô.
"Trà Xanh."
"Ừ."
"Cảm ơn anh."
Lúc Trình Vương nhìn vào mắt La Thư Anh, hắn như bị nhấn chìm trong đó. Đôi mắt của cô sáng lấp lánh, đẹp hơn bất cứ thứ gì hắn từng nhìn thấy trên đời.
"Kem Dâu, anh có từng nhắc em đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh không?"
"Vì sao?"
"Vì anh..."
La Thư Anh vẫn nhìn Trình Vương, giống như đợi câu trả lời từ hắn. Trình Vương không nói nữa, hắn lặng lẽ cúi đầu hôn cô, nụ hôn chiếm hữu cuồng nhiệt, mạnh mẽ đến nỗi khiến đôi môi của La Thư Anh cảm thấy hơi đau rát.
Vì hắn sẽ điên cuồng muốn cô.
Vì hắn sẽ không biết bản thân sẽ làm ra những chuyện gì để độc chiếm cô.
Vì hắn sẽ nổi điên lên.
Vì những suy nghĩ tối tăm và cuồng loạn hắn cố gắng kìm chế khi bên cô sẽ trỗi dậy, và hắn thật sự sẽ bất chấp mà trở nên xấu xa.
Hắn không muốn.
Trình Vương hôn cô xong, hắn gục đầu vào hõm cổ La Thư Anh, thở dài.
"Vì anh sẽ muốn hôn em. Xin lỗi, Kem Dâu."
La Thư Anh lặng lẽ lắc đầu.
"Đừng xin lỗi."
Sau tất cả những gì mà Trình Vương đã làm cho cô, hắn không cần phải nói xin lỗi với cô nhiều như vậy. Là cô, người cần xin lỗi là cô.
Cửa thang máy mở ra, Trình Vương ôm La Thư Anh đi vào phòng.
"Em đi tắm một chút."
Thật ra là Trình Vương vừa đón cô từ Club trở về đây, trên người cô có mùi rượu, mùi thuốc lá, và cả mùi mồ hôi nhớp nháp.
Trong lúc chờ La Thư Anh tắm, Trình Vương mở laptop trên bàn, hắn đeo tai nghe bluetooth, trò chuyện với một người khác.
"Lão đại, em vừa kết nối tiến trình di chuyển của Tần Ngạo vào laptop của anh rồi. Anh có thể theo dõi bây giờ."
Trình Vương làm vài thao tác, trên màn hình hiện ra bản đồ, cùng một chấm đỏ đang di chuyển là xe ô tô của Tần Ngạo.
"Vận tốc nhanh quá, chỉ khoảng 10phút nữa sẽ đến khách sạn Rose."
Người ở đầu dây bên kia bắt đầu lên tiếng. Trình Vương liếc qua phía phòng tắm, La Thư Anh vừa mới bước vào nhà tắm. Trung bình thời gian tắm của cô sẽ là khoảng 40 phút. Nếu Tần Ngạo chỉ 10 phút nữa là đến nơi. Vậy còn dư 30 phút. Nhân viên dưới sảnh của khách sạn chỉ có thể chặn hắn lại trong khoảng 10 phút là tối đa.
"Không được, cậu cho người chặn hắn lại ở đoạn ngã tư số 2 trong phòng 10 phút. Sau đó ở trên đường 247-A chặn thêm 5 phút. Xử lý những cột đèn giao thông ở đoạn đường cuối cùng để giảm tốc độ di chuyển, kéo dài thời gian lái xe thành 30 phút."
"Hả, từ 10 phút thành 30 phút sao? Em hiểu rồi. Không có gì khó."
"Tốt lắm."
Chỉ một khoảng ngắn sau khi Trình Vương ra lệnh, chấm đỏ trên bản đồ hoàn toàn dừng lại ở một điểm, chính xác ngã tư số hai như đã nói.
Tần Ngạo bấm còi liên tục, y nhìn xuống đồng hồ đeo tay, 11h đêm lại có chuyện tắc đường? Muốn y tin không phải có người đang cố tình cản trở cũng khó. Hơn nữa một đoàn đông như vậy cả trăm cái xe, đủ các kiểu dáng hình dạng màu sắc, không gian xung quanh trở nên chật cứng, tiếng bấm còi liên tục từ các phía.
Lông mày của y xô lại với nhau, nộ khí bốc lên đỉnh đầu. Nhìn bản đồ tự động chỉ đường trước mặt, từ đây đến khách sạn nếu đi bộ cũng không phải là giải pháp tốt.
Y đấm mạnh vào vô lăng, nóng giận chửi thề một tiếng.
Mẹ kiếp!
Đến khi thoát khỏi dòng xe hỗn loạn, đã là 10 phút sau. Nói đúng hơn là những chiếc xe sau 10 phút nhúc nhích từ chút đột nhiên nhấn ga, không quan tâm đèn xanh đèn đỏ, cứ như vậy rẽ loạn theo nhiều hướng.
Lối đi cũng được mở, Tần Ngạo tăng tốc của xe ô tô, tâm tình nóng nảy, nhưng ánh mắt lại như có thể kết băng ngay lập tức.
Lúc lái xe đến đường 247-A, Tần Ngạo gặp một đoàn diễu hành ban đêm, xe cộ đều phải dừng lại. Mất 5 phút nữa mới có thể đi tiếp.
Y không hiểu, là vì y quá sốt ruột mà ảo tưởng ra, hay là mọi thứ xung quanh thật sự đang muốn cản trở y. Đến cột đèn giao thông cũng nhảy loạn, đèn đỏ kéo dài 1 phút 30 giây, trong khi đèn xanh chỉ có 15 giây? Đường phố ở đoạn này về đêm bình thường vẫn luôn rất tấp nập, vì là khu phố của thượng lưu, liều mạng vượt đèn chắc chắn xảy ra va chạm, như vậy sẽ càng phiền phức.
Tần Ngạo không còn cách nào khác, rốt cuộc chỉ có thể tuân thủ đúng luật, đèn đỏ thì dừng, đèn xanh thì đi tiếp.
Khách sạn sa hoa hiện ra trước mắt, 35 tầng nhà thắp đèn sáng giống như một cây đuốc khổng lồ, tọa lạc tại trung tâm con phố giàu có sang trọng. Tần Ngạo bước xuống xe, nhìn đồng hồ lần nữa. Không tin nổi bản thân mất đến 30 phút để tới được đây, nụ cười trên môi y hơi lạnh.
"Hoan nghênh quý khách."
Cô gái trẻ cúi đầu chào Tần Ngạo, y lấy từ trong túi áo vest một tấm thẻ vàng, mặt thẻ có chữ Rose và một bông hoa hồng in chìm, là thẻ thành viên của khách sạn.
"Mời quý khách chọn phòng. Phòng màu đỏ và phòng V.I.P, phòng màu vàng là phòng đã được đặt. Còn lại là phòng trống. "
Trên màn hình trước mặt là sơ đồ khách sạn, Tần Ngạo chăm chú nhìn qua một lượt. La Thư Anh, y có dự cảm cô sẽ chỉ ở đâu đó trong những căn phòng màu đỏ này. Có thể chứ, người đàn ông mà cô chọn cũng chỉ có thể là những nhân vật từ tầm cỡ như vậy.
Phòng màu đỏ, ở đây có tổng cộng 17 phòng. Chẳng phải cũng quá nhiều rồi sao? Y làm thế nào mới biết được chính xác số phòng.
Trong khi Tần Ngạo còn đang trầm mặc, màn hình bỗng nhiên tối đen, cô gái trẻ thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn lịch sự nói với Tần Ngạo trước.
"Tần chủ tịch, xin đợi một chút. Có lẽ là lỗi hệ thống."
Bao nhiêu lúc không lỗi, lại lỗi vào lúc này. Y ngồi xuống sofa ở đại sảnh giành riêng cho khách chờ, quan sát vẻ gấp gáp gọi điện của lễ tân.
"Tiền bối, xin lỗi cho em hỏi một chút."
Một cô gái trẻ khác đẩy xe đồ ăn đi tới quầy, nói với cô gái đang bấm số gọi điện thoại.
"Sao vậy?"
"Có thể xem lại cho em phòng của chủ tịch là phòng bao nhiêu không?"
"Không phải khu nhà bếp sẽ có báo cáo sao?"
Cô gái trong quầy có vẻ kinh ngạc, còn cô gái bên ngoài lúc này mới rụt rè đưa ra một mảnh giấy đã bị ướt.
"Em không cẩn thận làm ướt, không nhìn ra số nữa. Lần đầu em mới đến làm, hơi lúng túng. Tiền bối, xin giúp em."
Cô gái kia chỉ còn cách thở dài, kiểm tra một chút rồi nói.
"Tầng 23, phòng 1863."
"Cảm ơn tiền bối."
"Khoan đã, món ăn cô mang lên đã đúng hết chưa?"
"Có lẽ là đúng hết rồi ạ, em nhớ rất kĩ lời dặn của chủ tịch."
"Có lẽ? Không được, mở ra tôi xem thử."
"Vâng."
"Cô như này mà là đúng hết hả? Có biết La tiểu thư bị dị ứng với cá hồi không? Đầu óc để đâu rồi hả"
"Dạ? Em xin lỗi. Em xin lỗi. Để em mang vào trả nhà bếp."
"Mang vào? Giờ còn mang vào gì nữa? Để đĩa lại đây. Còn đi. Đi nhanh. Muốn mất việc hay sao hả?"
"Vâng. vâng."
Vì khoảng cách không lớn, lên toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người họ Tần Ngạo đều tình cờ nghe được.
Tầng 23, phòng 1863, La tiểu thư, dị ứng cá hồi. Những từ này khiến y chắc chắn được vị trí của La Thư Anh.
"Tần chủ tịch, để ngài đợi lâu rồi. Hệ thống đã được thiết lập lại, mời ngài qua bên này chọn phòng lần nữa."
Tần Ngạo nhìn vào sơ đồ khách sạn, nói với cô gái trong quầy lễ tân.
"Tôi chọn phòng này."
Cô gái lễ tân sau khi xác nhận thông tin, đưa lại cho Tần Ngạo tấm thẻ, không quên cúi đầu lần nữa.
"Tần chủ tịch, phòng của ngài là 1864, tầng 23. Chúc ngài có một buổi tối tốt lành.