Hôn Nhân Tàn Khốc - Chương 38

Tác giả: lanD1999

Anh Quốc, 9h sáng.
Vũ Lam Ân kéo rèm cửa, nắng từ bên ngoài tràn vào phòng, hắt xuống gương mặt người đàn ông đang nằm trên giường.
Triệu Minh mang dáng vẻ của người say ngủ, tuy nhiên gương mặt thoạt nhìn đã gầy đi, thần sắc hơi nhợt nhạt.
Cửa phòng bệnh mở ra, Thiên Trường Khanh lạnh lùng bước vào, nắm cổ tay Vũ Lam Ân.
"Tại sao em không về?"
Hắn vừa hạ cánh ở sân bay lúc 1h trước, cũng không nghĩ đến chuyện cần phải nghỉ ngơi liền lập tức chạy tới tìm Vũ Lam Ân. Đôi lông mày xô lại với nhau, Thiên Trường Khanh dường như đang muốn nổi nóng.
Một người như Thiên Trường Khanh rất ít khi tức giận, nhưng khi tức giận chắc chắn rất đáng sợ. Chỉ có điều, đối với người con gái kiêu ngạo bướng bỉnh trước mặt, đến quyền tức giận với cô hắn hình như cũng không thể có.
"Không phải em nói cần phải đi xem Triệu Minh một chút, một chút của em định nghĩa thế nào?"
Vũ Lam Ân cư nhiên có thể bỏ hắn để ở lại Anh, chăm sóc cho Triệu Minh. Một chút của cô, chính là như này sao.
Cô có thể ở Anh quốc, hắn đồng ý. Nhưng với trăm ngàn lý do, đi du lịch, đi công tác, hay đơn giản vì cô thích ở lại, ít nhất cũng không thể là lý do này. Là ở lại chăm sóc cho một người đàn ông khác.
Hắn cũng là đàn ông, còn là người đàn ông có độc chiếm cao, còn là người đàn ông yêu cô đến điên rồi.
Nói không ghen, hắn có bệnh mới không ghen.
"Đừng ồn."
Đối diện với vẻ nóng nảy của Thiên Trường Khanh, Vũ Lam Ân chỉ bình tĩnh thốt lên hai chữ.
Cũng hai chữ này làm cơn giận của hắn thật sự bùng phát, cái siết tay chặt hơn khiến cổ tay Vũ Lam Ân đau nhức, làn da hơi đỏ lên.
"Em rốt cuộc muốn tôi sao hả?"
Giọng nói Thiên Trường Khanh gay gắt, nhưng đôi mắt hắn hiện lên tuyệt vọng, cùng bất lực không nói thành lời.
"Em yêu thằng này rồi ư? Em yêu Triệu Minh phải không?"
Lời này vừa nói ra, Vũ Lam Ân vung tay tát hắn một cái, cái nhìn của cô trở nên nóng bỏng, đáng sợ hơn cả cơn giận hiện tại của hắn.
"Thiên Trường Khanh, anh thật sự khiến tôi thất vọng. Ra ngoài."
Thiên Trường Khanh vì một câu này mà sợ hãi, hơn tất cả những sự đau đớn mà hắn có thể cảm nhận trên đời, một câu này như đang tố cáo bản thân thiển cận và ấu trĩ của chính hắn. Một câu này như sắp mang cô rời khỏi hắn, mãi mãi rời đi.
Thiên Trường Khanh đột ngột ôm chặt lấy Vũ Lam Ân, không cho cô đẩy hắn ra khỏi phòng, cũng không cho cô kháng cự.
Ở trong vòng tay mạnh mẽ ngông cuồng của hắn, Vũ Lam Ân cảm nhận cơ thể người đàn ông hơi run lên, tim hắn đập loạn trong Ⱡồ₦g иgự¢, giọng nói Thiên Trường Khanh trầm xuống.
"Ân, anh sai rồi. Anh nói sai rồi. Anh xin lỗi. Thật xin lỗi. Đừng đuổi anh đi được không? Đừng rời xa anh. "
Thiên Trường Khanh nói vội, hắn sợ Vũ Lam Ân không cho hắn cơ hội được nói hết. Năm ngón tay luồn qua mái tóc của Vũ Lam Ân, chỉ hận không thể đem cô khắc sâu hơn nữa.
Người đàn ông này, yêu cô như vậy. Nếu một ngày phải rời xa hắn, Vũ Lam Ân không dám tưởng tượng cuộc sống của cô sẽ như thế nào.
Hắn đôi khi giống như đứa trẻ, phiền phức bám víu, suy nghĩ ngu ngốc, nhưng chẳng phải chính vì sự phiền phức của hắn nên cô mới động lòng sao.
"Ân Ân, nói với anh. Được không?"
Hắn chưa bao giờ hỏi cô, vì sao cô phải ở trong câu chuyện tình cảm của Triệu Minh và La Thư Anh đặt quá nhiều tâm tư như vậy.
Hắn chưa bao giờ hỏi cô, cô quen Triệu Minh thế nào và đã nợ anh những gì.
Hắn chưa bao giờ hỏi cô về quá khứ của cô, khi mà hắn không ở bên cạnh.
Nếu có một thời điểm nào đó cô hoàn toàn mở lòng với hắn, vậy chắc chắn chỉ có thể là bây giờ. Vì vậy, Thiên Trường Khanh bình tĩnh nhắc lại với Vũ Lam Ân.
"Ân Ân, nói cho anh nghe."
Vũ Lam Ân nhìn qua Triệu Minh một chút, đôi mắt ánh lên buồn bã, kéo tay Thiên Trường Khanh.
"Chúng ta ra ngoài."
Thiên Trường Khanh ngồi cạnh Vũ Lam Ân trên băng ghế dài ngoài khuôn viên bệnh viện.
"Năm em 15 tuổi lần đầu quen biết Triệu Minh."
Hồi nhỏ tính cách Vũ Lam Ân cực kì ương bướng, là đại tiểu thư lì lợm của Vũ gia, mỗi ngày đều vì bản thân nóng nảy mà gây chuyện với không biết bao nhiêu người. Hôm ấy khi cô đi học về, qua con ngõ nhỏ cạnh trường thì bị một đám người chặn lại.
Khoảng 5- 6 người đàn ông cao lớn, một người đứng đầu đang ngậm điếu thuốc lá, gương mặt vênh váo.
"Con nhỏ kia, có phải mày bắt nạt em gái tao không?"
"Mỗi ngày tôi bắt nạt bao nhiêu người, sao nhớ được em gái anh là ai?"
Vũ tiểu thư quả nhiên là Vũ tiểu thư, mở miệng liền có thể nói lời ngang tàn,không nể trời cũng chẳng sợ đất, khiến sắc mặt của mấy người sa sầm lại.
Vốn dĩ chỉ định tùy tiện đe dọa vài lời cảnh cáo Vũ Lam Ân, nhưng nói chưa đến ba câu liền bị cô làm cho tức ૮ɦếƭ.
Người đàn ông vung tay muốn tát cô một cái, Vũ Lam Ân hơi lùi bước chân, tầm mắt đột nhiên bị che khuất.
Vũ Lam Ân gặp nhiều người như thế, nhưng chưa từng gặp người nào có khí chất như vậy. Hơn nữa, người này còn đang mặc đồng phục cùng trường của cô. Dáng người thẳng, ánh mắt trầm lặng.
"Một đám đàn ông đủ chân đủ tay, thân thể khỏe mạnh, lại có thể hung hăng muốn đánh cô gái chỉ đáng tuổi em mình. Các anh cho thế là ngầu sao?"
"Mày là thằng nào, đừng quản chuyện của bọn tao."
Giọng nói bực dọc vang lên, bầu không khí trở nên căng thẳng trong phút chốc.
Triệu Minh hơi đẩy Vũ Lam Ân lùi về phía sau.
"Đây không phải ngõ cụt, tôi chỉ có thể cầm chân đám người này được 5 phút, chạy đi và hét lên để mọi người tới. Đồng thời dùng điện thoại báo cảnh sát."
"Nhanh."
Vũ Lam Ân như bị bỏ bùa, quay người cắm đầu chạy. Những ngón tay nhỏ trắng trẻo khi chạm vào màn hình hơi run lên. Đó là lần đầu tiên Vũ Lam Ân biết đến sợ hãi, không hiểu vì chính mình hay vì chàng trai kia, toàn thân cô đều gấp gáp đến nỗi nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng.
Lúc Vũ Lam Ân cùng hai người lớn quay lại, gương mặt cô từ lúc nào đã đầy nước mắt. Tầm nhìn nhòe đi, Vũ Lam Ân chỉ có thể nhìn được một vật gần giống như lưỡi dao, vô cùng sắc bén đang hướng tới Triệu Minh từ phía sau. Đồng thời với lúc đấy, phía bên trái anh có một người cũng đang cầm cây gỗ lớn, dùng toàn sức giáng xuống.
"Đừng!"
Máu, rất nhiều máu chảy ra. Đám người kia nghe thấy tiếng xe cảnh sát vang đến từ xa, toàn bộ đều vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Vũ Lam Ân lay người Triệu Minh, nước mắt ướt đẫm gương mặt trắng trẻo của cô, máu từ người anh lan sang cả đồng phục màu trắng của cô.
"Không xong rồi, cậu bé mất máu nhiều quá."
Tiếng còi cảnh sát vang đến mỗi lúc một rõ ràng, hai người vừa tới đỡ Triệu Minh lên, trong lúc hỗn loạn, không ai kịp để ý đến Vũ Lam Ân, cô bị bỏ mặc ngồi thất thần trong con hẻm đã trở lại yên lặng.
"Sau đó, em trở về nhà kể mọi chuyện với ba em, vừa nói vừa khóc rất nhiều. Ba giúp em tìm ra danh tính của anh ấy, biết anh ấy là con trai của La Cao Bá."
Vũ Lam Ân kể đến đây, giọng nói nghẹn lại, hai mắt cô cũng đỏ hoe. Thiên Trường Khanh nắm chặt tay cô.
"Đúng là Triệu Minh đã từng cứu em, nhưng em cũng đâu cần vì vậy mà cảm thấy em nợ anh ta rất nhiều như vậy?"
Vũ Lam Ân hơi lắc đầu.
"Nếu như chuyện thật sự chỉ có như vậy thì tốt."
Dừng một chút, cô nói tiếp.
"Khoảng 3 năm sau khi sự việc ấy xảy ra, em và Triệu Minh cũng vừa đỗ vào đại học, quan hệ của bọn em rất tốt, thân thiết như anh em trong nhà. Sau đó, một lần tình cờ em phát hiện mắt của Triệu Minh không được tốt, thường hay mất đi tầm nhìn tạm thời. Hóa ra, chính là vì trong tai nạn lần trước, não có tụ máu nhỏ nhưng không phát hiện kịp, đến khi biết đã dần chuyển thành khối u, chèn lên dây thần kinh thị giác."
Vũ Lam Ân còn nhớ hôm ấy cô tát Triệu Minh hai cái, khóc nức nở trước mặt anh. Liên tục chất vấn: "Tại sao không nói với tôi?"
"Có khối u mà cậu không chịu phẫu thuật, chán sống rồi đúng không? Không lo cho bản thân, cậu có phải cũng không lo cho Tiểu Anh hay sao? Cậu ૮ɦếƭ rồi..."
"Không có khả năng."
"Tự tin như vậy, tên khốn này."
"Không. Tôi có thể sẽ ૮ɦếƭ. Tôi không muốn. Chỉ là, không có khả năng phẫu thuật."
Vũ Lam Ân nóng nảy như vậy, sao có thể tùy tiện nghe Triệu Minh nói. Cuối cùng, anh đưa cô đến gặp bác sĩ riêng của mình, chính miệng ông ấy xác nhận với cô, khối u của Triệu Minh rất đặc biệt, cũng là trường hợp vô cùng hiếm, tỉ lệ để ca phẫu thuật thành công rất thấp. Tuy nhiên, vì là khối u lành tính nên không cần quá lo lắng, uống thuốc và nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không sao.
Có điều những lời tuy nhiên kia, Vũ Lam Ân vốn chẳng để vào tai.
Cô chỉ biết, chính là vì cô nên Triệu Minh mới bị như vậy. Cô chỉ biết chắc chắn điều này.
"Khanh, em đã nói chuyện riêng với bác sĩ Jonwh, ông ấy cũng đã thừa nhận, tình trạng của Triệu Minh trở nên khó khăn hơn cũng chính vì anh ấy đã có khối u trong não từ trước. Lần này thêm va đập quá mạnh, có thể...thật sự không tỉnh lại nữa."
Cơ thể Vũ Lam Ân run rẩy trong vòng tay của Thiên Trường Khanh, hắn ôm cô chặt hơn.
"Khanh, anh có hiểu không? Nếu anh thật sự quan tâm ai đó, nếu ai thật sự ở bên ai đó quá lâu, lâu đến nỗi tâm tư cảm xúc của người ta cũng dễ dàng trở thành tâm tư cảm xúc của anh. Anh hiểu không? Em nợ Triệu Minh, cũng chính là nợ La Thư Anh. Em nợ câu chuyện của bọn họ."
Lần đầu Vũ Lam Ân gặp La Thư Anh, chính là trong điện thoại của Triệu Minh.
Màn hình nền điện thoại của anh là hình ảnh một cô bé tóc tết sam hai bên, đang cầm que kem ốc quế đưa về phía một chú chó to lớn có bộ lông trắng muốt nằm trước cửa hàng tiện lợi, mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt lục biếc lấp lánh trong vắt, sinh động vô cùng.
"Em gái của cậu sao?"
"Cô gái của tôi."
Triệu Minh đáp lời Vũ Lam Ân, nhưng anh không nói là "em gái" mà nói là "cô gái." Mỗi khi Triệu Minh nhìn vào tấm ảnh này, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, sự yêu thương nồng đậm tuy đã cố tình giấu đi mà vẫn thể hiện không ít trên nét mặt.
Đó cũng chính là điều khiến Vũ Lam Ân nhận ra, quả thật đây là một "cô gái của anh" chứ không phải là em gái.
Lần thứ hai Vũ Lam Ân gặp La Thư Anh, là một buổi chiều đi theo Triệu Minh về nhà anh.
Vừa bước qua cổng, phía xa đã có một bóng dáng nhỏ lon ton chạy tới, Triệu Minh bước mấy bước dài, biểu hiện hơi gấp, có lẽ anh sợ cô nhóc kia sẽ lại bất cẩn mà vấp ngã.
"Dự, Dự..."
La Thư Anh vừa chạy vừa gọi mấy tiếng, thái độ vô cùng vui vẻ, sà vào lòng anh. Triệu Minh nhấc bổng cô bé lên.
"Bé ngoan, sao chạy ra ngoài này rồi."
Hỏi cô thế nào là tận cùng dịu dàng, chính là thế này đây. Hỏi cô thế nào là cưng chiều vô tận, cũng chính là thế này.
Lại hỏi cô, thế nào là cảm động?
Cảm động ư? Thế gian định nghĩa như nào là cảm động? Cảm động chính là Triệu Minh đối với ba chữ La Thư Anh, một giây cũng không buông bỏ.
Chỉ có điều, ngàn vạn lần cảm động của Triệu Minh, cũng không bằng được một lần rung động với Tần Ngạo.
Phải không?
Hơn hai tuần sau, hôn lễ của Triệu Quân và Thi Nhĩ được cử hành.
Theo ý của Triệu phu nhân, địa điểm tổ chức hôn lễ là một khách sạn đối diện về phía tây của bệnh viện mà Triệu Minh đang nghỉ dưỡng.
Từ cửa sổ phòng bệnh của anh hướng ra, vừa vặn đối diện với đám cưới của Triệu Quân và Thi Nhĩ, cũng coi như dụng ý để Triệu Minh cảm nhận được đôi chút khung cảnh này.
Vì thay đổi địa điểm đám cưới thành tổ chức ở Anh, nên khách mời không nhiều, chỉ có người Triệu gia và một số ít bạn bè thân thiết, làm vài bàn tiệc rượu thân mật, nên không khí có phần rất dễ chịu.
Và cũng vì đám cưới được tổ chức ở Anh, nên người tưởng như không thể nào vắng mặt là La Thư Anh, lại không hề xuất hiện.
Trung Quốc bây giờ đang là buổi tối, La Thư Anh một tay xách giày cao gót, một tay cầm chiếc ví dài màu đỏ, đi xiêu vẹo trên đường.
Giọng hát hơi khàn.
"From here to the moon then back.
On this earth, there"s anyone love you so much?"
(Từ đây đến mặt trăng kia rồi trở lại.
Trên trái đất này có ai yêu bạn nhiều vậy không?)
La Thư Anh lặp đi lặp lại một câu hát, đi được một đoạn thì mất đà vấp ngã, cô thu mình ngồi bên lề đường, toàn thân hơi run, cảm thấy chính cõi lòng đang trống hoang nguội lạnh.
"Xin lỗi, Thi Nhĩ. Tôi chưa thể đi được."
Cô chưa thể đến Anh quốc được. Bởi cái nơi ૮ɦếƭ tiệt này còn đang ràng buộc cô ở lại. Vì điều gì đó, La Thư Anh dần dần không còn dám chắc chắn lý do cô ở lại đây, cùng với Tần Ngạo.
Cô đôi khi muốn vùng vẫy, đôi khi muốn buông bỏ, nổi giận hay tuyệt vọng.
Chỉ là không thể.
La Thư Anh cô đến cuối cùng rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ dơ bẩn, mang theo định mệnh ngang trái nghiệt ngã và vô số những sai lầm ngu xuẩn.
Cô không đáng, không đáng được đặt chân đến bên cạnh Triệu Minh như thế, cùng anh ở dưới một khoảng trời, sống chung một thành phố, trả nợ cho anh.
Thật không đáng.
Chiếc xe ô tô từ hướng đối diện đang đi đến, đèn xe chiếu sáng làm La Thư Anh phải đưa tay che mắt, khi đi qua cô thì giảm tốc độ rồi dừng lại, người đàn ông trong xe bước xuống.
Thấy cô vẫn che mắt, cũng không mở lời mà trực tiếp bế La Thư Anh lên.
Lúc Trình Vương đưa La Thư Anh vào phòng, đặt cô lên giường, tay hắn bị cô giữ lại.
"Trà Xanh, em đau quá."
Trong lòng Trình Vương, La Thư Anh run rẩy như người bị cảm lạnh, mím chặt môi, nước mắt lăn dọc trên mặt, chảy xuống cổ trắng ngần.
La Thư Anh cố hít lấy thật nhiều, thật lâu mùi hương trên người Trình Vương, dù có cố gắng bao nhiêu lần, cô cũng không thể phân biệt được hắn dùng nước hoa có mùi hương gì. Giống như mùi hương của thanh xuân, mát lạnh, sạch sẽ.
La Thư Anh ôm cổ Trình Vương, cắn mạnh bả vai hắn cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị tanh nồng của máu.
Trình Vương không phản kháng, hắn im lặng ôm cô, để mặc cô phát tiết.
Thuốc lá, rượu mạnh, và máu, tất cả đều là không đủ lúc này.
"Trà Xanh, ℓàм тìин với em đi."
Đèn ngủ hắt ra từng luồng sáng hồng nhạt yếu ớt, đôi mắt La Thư Anh sáng rực như ngọn đuốc, nóng rẫy tâm can hắn.
"ℓàм тìин với em, để em hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh."
Để cô có một lý do, hay thậm chí chỉ là để cô biết cô là ai, cô đang làm gì trong mớ cảm xúc hỗn độn này.
Hơi thở La Thư Anh đầy mùi rượu, chiếc lưỡi nhỏ ướƭ áƭ liếm lên vành tai của Trình Vương, khiêu khích hắn.
La Thư Anh trong một khắc trở nên thác loạn, cùng với mong muốn Dụς ∀ọηg hoang dại sẽ trở thành liều thuốc gây tê liệt nỗi đau, chỉ là trong đáy mắt kia vẫn luôn tràn ngập bi thương cùng cực.
Cô đau.
Hắn càng đau.
Cái nhìn của Trình Vương tối tăm, hắn cúi đầu hôn dọc cổ cô, xuống vai, dừng lại cắn ʍúŧ ở vị trí xương quai xanh, để lại một dấu đỏ sẫm.
"Vậy là, anh đoán đúng."
La Thư Anh nghiêng đầu nhìn Trình Vương.
"Anh đoán em sẽ lại yêu Tần Ngạo lần nữa?"
Trình Vương lắc đầu, khóe môi cong lên một đường vừa cay đắng vừa giễu cợt. Hắn giễu cợt chính mình, không thể nào có được tình cảm của La Thư Anh. Hắn giễu cợt chính cô, đến việc yêu ai cũng không nhận ra.
Không thể nhận hay không dám nhận?
"Kem Dâu, em yêu Triệu Minh rồi, đúng không?"
Chủ động đề nghị hắn âи áι cùng cô, không phải chính là dâng mình vào miệng cọp hay sao? Độc chiếm cô, hắn có thể. Chỉ là sau đó, lại không thể nhìn cô không cam tâm mà ở bên hắn, không yêu không thương, ràng buộc cùng hắn.
Đó chính là loại tình cảnh mà hắn vĩnh viễn không muốn thấy.
Hắn không phải Tần Ngạo, sẽ không đê tiện đi một mực ૮ưỡɳɠ éρ một người phụ nữ ở cạnh mình, bất kể tình cảm ấy có sâu đậm bao nhiêu.
Độc chiếm thật sự, là phải từ trong tâm, không phải thể xác.
Một khoảng im lặng giữa hai người, tiếng La Thư Anh bật cười lanh lảnh, cô vung tay tát Trình Vương một cái.
Khuôn mặt của Trình Vương hơi đỏ lên, hắn nắm lấy tay La Thư Anh, giọng nói điềm nhiên.
"Dưới gối phía sau có một khẩu Beretta 92, nếu em muốn thì trực tiếp sử dụng không phải tốt hơn sao. Dùng tay không như vậy đối với tôi chẳng khác nào gãi ngứa cả."
Hai người cứ như vậy nhìn đối phương, Trình Vương cúi đầu muốn hôn lên môi La Thư Anh, cô không né tránh hắn. Nhưng nước mắt ấm nóng chảy ra, thấm vào bạc môi, để Trình Vương cảm thấy được dư vị mặn chát của nụ hôn này.
Bao nhiêu lời muốn nói lại không thể nào nói ra được với hắn.
"Trà Xanh, em ước em có thể yêu anh."
"Anh biết."
Cô ước cô có thể yêu hắn. Yêu một người như Trình Vương, chính là không quản quá khứ, không màng tương lai, càng không nói đến chuyện xứng hay không xứng.
Yêu một kẻ phản diện như Trình Vương, sống một cuộc sống phó mặc, một kiếp tự tại, đôi khi lại chính là tốt nhất.
Ai quản nhân sinh, ai lo trần thế, vui thì uống rượu, triền miên âи áι, buồn thì đánh bạc, đua xe. Không phải đã rất tuyệt diệu rồi sao?
"Thế nhưng, người em yêu lại vĩnh viễn không phải là tôi."
Cô tự dằn vặt mình nhiều như thế, vốn không phải vì không biết phải đối với Tần Ngạo thế nào. Hay đền đáp ân tình của Trình Vương hắn ra sao. Mà vì Triệu Minh, vì cô nhận ra bản thân hình như đã yêu Triệu Minh, nhưng lại không dám thừa nhận với chính mình.
Cách La Thư Anh suy nghĩ về Triệu Minh mỗi ngày, lo lắng tình trạng của anh, sợ hãi khi nghĩ đến Triệu Minh không bao giờ có thể tỉnh lại, thật sự đã sớm không còn là kiểu em gái lo lắng cho anh trai.
Và, khoảng cách giữa cô và Triệu Minh, không phải là cản trở địa lý, mà cản trở từ trong lòng. Suy nghĩ cô không thể nào xứng đáng với anh, không dám tiến tới cạnh anh, khiến La Thư Anh thấy bản thân ngày càng rơi vào bất lực cùng cực.
"Trà Xanh, đưa em về."
"Em muốn về đâu?"
"Tần gia."
"Tại sao?"
"Đưa em về."
Hỏi cô tại sao, La Thư Anh chỉ yên lặng cười nhạt.
Nên dừng ở đây thôi, Tần phu nhân sao có thể qua đêm ở bên ngoài cơ chứ. La Thư Anh biết, dù cô có yêu cầu Trình Vương bao nhiêu lần, yêu cầu hắn những gì, hắn vẫn sẽ đồng ý.
Nếu cô không muốn nói lý do, hắn càng không bao giờ ép cô nói.
La Thư Anh đi vào đến phòng khách Tần gia, Tần Ngạo không biết từ lúc nào đã ngồi ở đó, trên bàn có một chai Whisky, một ly rượu màu đỏ sẫm bên cạnh. Y bắt chéo hai chân, lưng tựa vào thành ghế sofa thoải mái, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, nhìn La Thư Anh bằng ánh mắt hơi lạnh lẽo.
"Ai đưa em về?"
"Người."
La Thư Anh vừa cười ngả ngớn, men rượu càng ngày càng ngấm vào người khiến ánh mắt cô trở nên vô định, vừa đáp lại cộc lốc với hắn. Cô càng không có ý định ở lại nghe Tần Ngạo chất vấn, muốn trực tiếp xoay người bỏ lên lầu.
Cổ tay La Thư Anh bị Tần Ngạo bất ngờ giữ lại, kéo cô ngã xuống ghế dài. Những dấu hôn Trình Vương để lại trên cổ và vai La Thư Anh trở thành thứ khiến đôi mắt Tần Ngạo nhức nhối, y giữ chặt cằm La Thư Anh.
"Tần phu nhân, em..."
"Tôi? Tôi làm sao?"
"Hắn là ai?"
Tần Ngạo nóng giận cực độ, La Thư Anh nhìn bộ dạng này của y, bật cười thành tiếng. Cô biết Tần Ngạo ghen rồi, là ghen tức khi vợ mình ngã vào vòng tay của đàn ông khác.
Cô biết Tần Ngạo yêu rồi, y yêu cô rồi.
Những ngón tay mềm mại của La Thư Anh đặt lên bàn tay đang giữ chặt cằm cô của Tần Ngạo, cảm giác tiếp xúc mềm mại cùng biểu hiện dịu dàng trên gương mặt cô khiến tâm trạng Tần Ngạo dịu đi không ít.
Mọi việc sau đó diễn biến nhanh đến nỗi y không kịp né tránh, chỉ cảm thấy mu bàn tay truyền đến một trận đau nhức, cây trâm cài tóc phía sau được La Thư Anh rút xuống, đâm vào tay y.
Tần Ngạo kêu đau một tiếng, y bị La Thư Anh đẩy ngã xuống nền, động tác vừa rồi dùng lực rất mạnh, cây trâm xuyên qua bàn tay y, máu bắt đầu chảy ra.
"Tần Ngạo, tôi chưa nói với anh sao? Muốn chạm vào tôi, còn phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không?"
Bất kể y có yêu cô hay không, bản tính tàn nhẫn cùng cách hành xử lạnh lùng vẫn là thứ không thể thay đổi.
Bất kể y có yêu cô hay không, y hình như vẫn đang tự cho rằng bản thân có vị thế ở trên cô.
Nhưng Tần Ngạo đã nhầm, La Thư Anh bây giờ nói đem Tần thiếu gia cao cao tại thượng giẫm nát thì liền có thể làm như vậy, không cần phải xem sắc mặt của ai.
Tần Ngạo ngồi trên nền, còn La Thư Anh đứng. Cô nhìn xuống y bằng ánh mắt châm biếm, nụ cười lành lạnh.
"Tần Ngạo, anh yêu tôi rồi, đúng không?"
La Thư Anh muốn cười một trận, nhưng lại tuyệt nhiên không phải cười vì đắc ý. Mà cười cho chính câu chuyện thảm hại của mình và y.
Hôm nay Trình Vương hỏi cô: "Em yêu Triệu Minh rồi, đúng không?"
Còn cô lại đi hỏi Tần Ngạo: "Anh yêu tôi rồi, đúng không?"
Thảm quá! Đúng là thảm quá!
Cả cô và y.
"Đã từ lâu rồi, tôi không phải là người anh muốn yêu thì liền có thể yêu được nữa, anh biết không?"
La Thư Anh vừa nói vừa xoay người bỏ đi, cô lại vu vơ hát, bước chân không vững vì say rượu, phải vịn thành cầu thang mới có thể cố chấp đi từng bước.
Tần Ngạo nhìn xuống bàn tay bị thương của y, trầm mặc. Rất nhiều máu chảy ra, nhỏ giọt trên nền.
Cảm giác đau đớn này, y biết mới chỉ là bắt đầu.
La Thư Anh khiến y yêu cô, chính là để sau đó rời bỏ y, thương tổn y. Y biết, vậy mà vẫn không kìm lòng được mà đi yêu cô.
"La Thư Anh, để tôi nói cho em biết. Tần Ngạo này cũng không phải là người em muốn rời bỏ thì liền có thể rời bỏ. Em biết không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc