Hôn Nhân Tàn Khốc - Chương 34

Tác giả: lanD1999

Thành phố đi hết bốn mùa xuân, hạ, thu đông.
Thời tiết tháng hai có mưa phùn kéo dài, từng chồi non xanh biếc lấp lánh vươn lên mạnh mẽ từ hai hàng cây ven đường, những con phố vẫn nhộn nhịp, người ta hối hả trong cuồng quay bất tận lặp lại mỗi ngày.
Một năm kể từ ngày La gia bị kết án và phải nhận hình phạt xứng đáng cho tội ác của mình. Hai tập đoàn lớn Hoàng Thế và Đại An ngày ấy cũng không biết vì lý do gì mà đột nhiên yên ắng, không hề có biểu hiện gì là sẽ chèn ép lẫn nhau.
Sau khi Triệu thiếu gia của Triệu Minh chuyển giao công nghệ từng dùng để chứng minh mối liên hệ giữa La Cao Bá và ZED cho cảnh sát Bắc Kinh, rất nhiều kẻ nằm trong tổ chức này đã bị bắt gọn một lần. Tuy chưa phải triệt để, nhưng đã là một bước thành công rất lớn.
Vậy mà với sự tổn thất nặng nề về nhân lực đó, ZED không hề có hành động nào với mục đích trả thù, cũng không có một vụ buôn lậu lớn nào trong suốt một năm vừa rồi.
Lạ nhất là thông tin Tần thiếu phu nhân của Tần gia đột nhiên biến mất, vô số lời bàn ra tán vào từ người ngoài. Mãi cho tới khi Tần lão gia Tần Trung đứng ra xác nhận không phải mất tích, mà chỉ đang cùng với con trai Tần Ngạo nghỉ ngơi ở không gian riêng tư một thời gian.
Người tin, người không tin. Nhưng quả thực một năm này, chưa ai từng thấy Tần chủ tịch lẫy lừng của Hoàng Thế xuất hiện.
Trình Vương đẩy cửa bước vào phòng, La Thư Anh ngồi trên một chiếc ghế hướng ra phía cửa sổ sát đất, từ trên này nhìn xuống, Bắc Kinh ban đêm lấp lánh như một dải lụa đen tuyền được đính lên vô số những viên đá quý đủ màu sắc, phát sáng rực rỡ.
Gió đêm làm tấm rèm mỏng được kéo đến một nửa ở bên phải bay lất phất, lọn tóc mai hơi xoăn nhẹ cũng đang bay lên.
Giống như một trong những hình ảnh đẹp nhất mà Trình Vương từng ghi nhớ về cô, La Thư Anh còn lấp lánh hơn tất cả những ánh đèn đủ màu của thành phố dưới kia. Bộ váy màu đen dài đến mắt cá chân, phía bên sườn trái được xẻ dọc một đường khi cô vắt chéo hai chân, cặp đùi trắng nõn như ẩn hiện trong ánh đèn mờ.
Trình Vương tiến lại gần La Thư Anh, hai tay hắn đặt trên vai cô, hơi cúi người hôn nhẹ lên tai cô. Tai La Thư Anh rất nhỏ, dọc vành tai được đính ba viên kim cương.
Hơi thở hắn nóng rực, phả vào tai cô.
"Kem Dâu, em đẹp lắm!"
La Thư Anh như hình dung ra được nụ cười câu hồn tà mị của người đàn ông phía sau. La Thư Anh đứng dậy, đồng thời kéo tay Trình Vương, đẩy hắn ngồi xuống ghế, sau đó chủ động ngồi lên đùi hắn.
Trình Vương hơi cúi đầu, say mê nhìn chăm chú vào đôi mắt hơi lạnh lùng, nhưng cũng đồng thời đang ánh lên những tia giảo hoạt như hồ ly của La Thư Anh.
Ánh mắt này, là hắn đã dạy cho cô.
Thân hình vừa vặn mềm mại như vô tình lại như cố ý dán sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Trình Vương, những ngón tay La Thư Anh rất đẹp, chạm lên gương mặt hắn, đem lại cảm giác mát lạnh khác biệt.
"Trà Xanh, hôm nay em phải đi."
Trình Vương cúi đầu thấp hơn, vùi mặt vào hõm cổ La Thư Anh, hôn lên xương quai xanh, một dấu hồng nở rộ như hoa.
"Anh biết."
Hắn biết một năm qua, cô đã nỗ lực thế nào chỉ để đợi ngày hôm nay.
"Kem Dâu, anh Gi*t hắn được không?"
Giọng của Trình Vương hơi trầm, như gần như xa vang đến tai cô.
Cuộc đời này của Trình Vương, tội ác nhiều như thế, thêm hay bớt một tội hắn cũng không cần quan tâm. Để hắn trực tiếp giúp cô mang Tần Ngạo đến đây, mặc cô ђàภђ ђạ, mặc cô xử lí, không phải dễ dàng hơn nhiều sao.
La Thư Anh bình tĩnh lắc đầu. Trình Vương không phải là không biết trên đời này có những thứ còn đáng sợ và đau khổ hơn cái ૮ɦếƭ.
La Thư Anh là người cảm nhận rõ nhất điều đó. Ở trong địa ngục ấy, con người ta không thể sống lại không thể ૮ɦếƭ, tuyệt vọng và uất ức, đau đớn và bất lực, mỗi bước chân đều giống như bước trên ngàn mũi kim độc, chất độc ngày ngày thấm vào tế bào, hòa tan cùng mạch máu, giày vò người ta.
Cảm giác ấy lại càng giống với việc rơi tự do, sợ hãi cùng hoảng loạn, nhưng rơi mãi chẳng thể chạm đất.
"Vậy, anh Gi*t Triệu Minh được không?"
Lời nói còn chưa kịp dứt hẳn, Trình Vương đã cảm nhận được cổ mình bị một vật sắc nhọn kề vào, hơi nhói.
Cây trâm 乃úi tóc bằng bạc phía sau được cô rút ra từ lúc nào, kề vào cổ Trình Vương, mái tóc màu vàng hoe của cô cũng vì vậy mà xõa tung, xoăn bồng bềnh như những gợn mây ngày nắng đẹp, dài đến ngang lưng.
Loại phản xạ này, cùng với loại sát khí lạnh lẽo này, cũng là hắn dạy cho cô.
Trình Vương bật cười sảng khoái, bờ vai hắn hơi rung lên, vô cùng vui vẻ và hài lòng.
"Kem Dâu, em tàn nhẫn thật đấy."
Vu vơ nói một câu mà lại có thể lập tức khiến cô muốn Gi*t hắn như vậy, Triệu Minh đối với cô quả nhiên rất quan trọng. Giống như loại tín ngưỡng tuyệt đối ở trong lòng, không ai có quyền động chạm đến hai chữ này, thậm chí là cả Trình Vương.
La Thư Anh hơi nghiêng đầu, cô thu lại cây trâm, vươn tay với vài động tác nhỏ 乃úi lại mái tóc vừa bị xõa ra.
Trình Vương cầm tay La Thư Anh, hắn liếc mắt thấy chiếc đồng hồ nhỏ trên cổ tay cô, kim đồng hồ chỉ 8 giờ 55 phút.
"Không cho anh Gi*t Tần Ngạo, cũng không cho anh động đến Triệu Minh. Vậy, anh hôn em được không?"
Nghe xong câu này, Trình Vương thấy La Thư Anh hơi cong khóe môi, nụ cười ẩn hiện.
Cả hắn và cô đều nhớ, năm 16 tuổi, Trình Vương cũng lần đầu hỏi câu này với La Thư Anh.
"Kem Dâu, không cho tôi cõng cậu về nhà, cũng không cho tôi chép bài tập giùm cậu. Vậy, tôi hôn cậu được không?"
Sau khi Trình Vương nói xong câu đó, còn trực tiếp tiến lại gần như thể sẽ nhất định hôn La Thư Anh, làm cô khi ấy vừa bất ngờ vừa lúng túng, theo phản xạ giáng cho hắn một cái bạt tai đau điếng.
Nhưng hiện tại, khi khoảng cách gương mặt của Trình Vương càng ngày càng gần, La Thư Anh chủ động nắm cổ áo sơ mi của hắn, tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Trình Vương một tay giữ phía sau cổ La Thư Anh, một tay ôm eo cô. Hắn hôn cô lúc ôn nhu, lúc cuồng nhiệt, môi lưỡi dây dưa không dứt, muốn chiếm trọn dư vị ngọt ngào từ người phụ nữ này, mất một lúc lâu mới lưu luyến rời môi.
Môi son của La Thư Anh bị hắn hôn hơi nhòe, Trình Vương đưa tay chạm lên cánh môi đỏ của cô, giúp cô lau đi vệt son bên cạnh.
"Đến giờ rồi."
Giọng Trình Vương khẽ vang lên nhắc nhở La Thư Anh.
La Thư Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, 9 giờ tròn. Cô đứng dậy, xách đôi guốc cao ở góc bên cạnh, chỉ xách trên tay mà không hề có ý định đi vào. Trình Vương vô thức nhìn đôi bàn chân trắng nõn của La Thư Anh, chân trần chạm đất tạo ra cho người nhìn cảm giác rất thanh thoát.
Trước khi La Thư Anh mở cửa bước ra ngoài, Trình Vương nói ở phía sau.
"La Thư Anh, không cần cảm thấy gánh nặng. Tôi không ràng buộc em, ZED không ràng buộc em. Bởi vì, em là bà hoàng. Có em, mới có ZED."
Có em mới có tôi. Có em mới có ZED. Hắn nói với cô như vậy.
La Thư Anh không đáp lời, lặng lẽ vặn nắm cửa, bước ra khỏi phòng.
Mỗi năm, ở khách sạn Violeta tại trung tâm thành phố sẽ có một buổi tiệc dành cho những người đứng đầu các tập đoàn lớn.
Tần Ngạo phiền phức với những bữa tiệc như vậy, nhưng vì là chủ tịch của Hoàng Thế nên sau hơn một năm chưa từng xuất đầu lộ diện, hắn buộc phải tham gia.
"Tần chủ tịch, dạo này thần sắc thật tốt. Sau khoảng thời gian riêng tư cùng thiếu phu nhân dài như thế, cuối cùng mấy thường dân như chúng tôi cũng được gặp lại ngài rồi."
"Lam tổng, Hạ tổng quá khen rồi."
Tần Ngạo khách sáo nói, khóe môi kênh kiệu một đường. Ba chữ "thiếu phu nhân" khiến y nghe vào thấy đầy giễu cợt.
Một năm, y không tìm ra La Thư Anh đã đúng một năm.
"Xin hỏi hôm nay thiếu phu nhân không đi cùng ngài sao?"
Thiên hạ chính là nhiều chuyện như vậy, họ đối với vị "thiếu phu nhân" mờ nhạt nhà Tần gia thật ra vốn chưa từng quan tâm. Chỉ biết đó là tiểu thư của La gia, từ khi Tần gia và La gia liên hôn, người ngoài thậm chí cũng chẳng nhìn thấy Tần Ngạo đi cùng vợ y bao giờ.
Khoảng 2- 3 năm trước, khi La gia vẫn còn đang yên bề chứ chưa nổi sóng gió, cũng chỉ có vài người từng nói rằng thi thoảng đi siêu thị gặp một cô gái hao hao như Tần thiếu phu nhân, cả người trông có vẻ gầy yếu, còn một mình mang vác rất nhiều đồ.
Tần thiếu phu nhân mà phải có bộ dạng như vậy sao? Nói ra ai mà tin. Vì vậy mấy người đối với vị thiếu phu nhân bí ẩn kia, xem ra vẫn rất nhiều tò mò.
Tần Ngạo còn chưa kịp trả lời, phía sau y đã vang đến giọng nói.
"Ai bảo hôm nay tôi không tới?"
Thanh điệu hơi cao, phát âmkhông được chuẩn xác giống người Trung Quốc lắm, nghe như người ngoại quốc nói tiếng Trung thì đúng hơn.
Sự xuất hiện đường đột của người phụ nữ thu hút rất nhiều ánh mắt, không gian trong phòng phút chốc lặng đi.
Thân hình cân đối, bộ váy hở lưng đen tuyền bó sát, tôn lên đường cong hoàn hảo, làn da trắng mịn màng.
Người phụ nữ có mái tóc vàng được 乃úi cao, vài lọn tóc mai xoăn nhẹ, tùy tiện buông dọc xuống theo gương mặt thanh tú. Đôi mắt xanh lục biếc trong suốt, tựa như hai vì sao phát sáng sau một trận mưa đêm kéo dài, kiêu ngạo nhưng đầy thu hút.
Phía sau gáy xăm hình âm dương, như xoáy sâu vào lòng đối phương, tạo cho người khác có cảm giác đặc biệt ấn tượng trong một cái nhìn.
Tiếng đế giày cao gót khi chạm nền tạo thành tiếng vang, La Thư Anh tiến lại đứng bên cạnh Tần Ngạo.
"Lam tổng, Hạ tổng, lần đầu gặp mặt. Chắc các vị cũng đoán ra rồi, tôi là La Thư Anh. Hay cũng chính là Tần thiếu phu nhân của Tần gia."
Quay qua Tần Ngạo đang đứng bất động, La Thư Anh hơi mỉm cười, nụ cười của cô giống như trái cấm, khiến người ta vừa muốn thưởng thức, lại không thể không tránh khỏi hoài nghi về chất độc bên trong.
"Ông xã, để anh phải chờ rồi."
Vẻ mặt của Tần Ngạo khi nghe cô nói xong câu đó, còn hấp dẫn và đáng bất ngờ hơn vô vàn lần La Thư Anh từng tưởng tượng trong suốt một năm qua.
Vẻ mặt của kẻ vừa đặt bước chân đầu tiên vào thế giới tăm tối mà La Thư Anh cũng từng ở đó.
"Ông xã, để anh phải chờ rồi."
Mấy giây ánh mắt giao nhau, Tần Ngạo quả nhiên không làm La Thư Anh thất vọng. Y tiến lại tự nhiên ôm lấy eo cô, giống như cả một quá khứ ràng buộc ám ảnh giữa hai người họ chưa từng tồn tại.
"Không lâu. Không phải nói em sẽ đi tiệc sinh nhật của bạn sao? Làm thế nào mà lại chạy đến đây rồi."
Hơi hướng ánh mắt sang hai người vẫn còn đang muốn xem kịch vui, họ muốn xem, cô liền cho họ xem.
La Thư Anh hơi cong môi cười, nói với Tần Ngạo.
"Làm em lo một số người sẽ cho rằng Tần thiếu gia đây quản vợ không tốt, để vợ chạy mất rồi."
"Ồ."
Tần Ngạo híp đôi mắt lạnh, nụ cười nhàn nhạt khiến đối phương không rét mà run.
"Tần chủ tịch, nếu Tần thiếu phu nhân đã đến rồi. Vậy chúng tôi càng không nên làm phiền hai người. Chúng tôi qua bên kia chúc rượu trước."
Nói xong liền vội vội vàng vàng rời đi, một Tần Ngạo băng lãnh đã đủ bức ૮ɦếƭ người, giờ còn thêm một Tần thiếu phu nhân từ đâu xuất hiện, giảo hoạt như hồ ly, hoàn toàn không thể nắm bắt được. Họ thấy tốt nhất là không nên chọc giận hai người này.
Người đã rời đi rồi, nhưng Tần Ngạo vẫn không có ý định sẽ buông La Thư Anh ra. Mùi hoa hồng từ trên người cô phảng phất.
"Tần thiếu gia, bọn họ đi rồi, anh không cần phải diễn kịch nữa."
"Thế nào là diễn kịch? Tôi ôm vợ mình cũng thể coi là diễn kịch sao?"
Tần Ngạo hứng thú đáp, La Thư Anh đứng trước mặt y, lại như không phải đang thật sự đứng trước mặt y.
Người phụ nữ này, ngang tàn, lạnh lẽo, đôi mắt sáng linh hoạt, đẹp mê hồn. Giọng nói nửa thật nửa đùa, vô cùng khó nắm bắt. Người phụ nữ này, không phải La Thư Anh của một năm trước, càng không phải La Thư Anh mà y từng biết.
Là ai đã dạy cô? Boss ZED ư?
La Thư Anh áp sát vào người Tần Ngạo, cô hơi kiễng chân, môi cô chuyển từ yết hầu của y, xuống cổ, rồi lại chuyển lên vành tai.
"Tần thiếu gia quả nhiên có nhiều cố gắng mới có thể bình thản ôm một thân thể dơ bẩn, từng bị anh giày vò chà đạp dưới chân vào lòng nhỉ?"
Miệng lưỡi sắc bén, đôi mắt La Thư Anh như được phản chiếu một ngọn lửa, nóng rực áp bức. Một câu nói này của La Thư Anh, khiến biểu hiện trên mặt Tần Ngạo hơi ngưng đọng. Sau đó, rất nhanh trở về bình thường, y hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt La Thư Anh.
"Thế cho nên, em trở về đây là muốn trả thù sao?"
"Phải."
Hay cho một chữ thừa nhận, đời này chưa ai từng dám ở trước mặt Tần Ngạo y có ý định rõ ràng như thế.
"Xem ra em rất tự tin. Hắn đã cho em cái gì?"
Hỏi câu này cảm thấy hơi thừa, không phải Tần Ngạo không nhận ra người đứng sau ZED đã cho La Thư Anh có lại tất cả những gì mà cô từng đánh mất. Không những vậy, còn khiến cô trở nên giống như bây giờ, tựa một đóa hoa đẹp nhưng đầy gai độc, chỉ được nhìn, không thể chạm.
Ai trên đời không nhiều thì ít cũng sẽ mang hận thù, nhưng để làm hận thù biến thành sát khí, trở thành thứ vỏ bọc bủa vây chính mình, thì không phải ai cũng làm được.
Thứ Tần Ngạo cảm nhận được ở cô không chỉ đơn thuần là vẻ phong trần, sự khôn ngoan cùng một chút bất cần đầy lôi cuốn. Thứ y cảm nhận được ở cô nhiều nhất chính là sát khí, lạnh lẽo và cô lập. Trầm mặc như mặt hồ cuối thu, hơn nữa La Thư Anh hoàn toàn không có ý định che giấu nó, như thể muốn nói thẳng với y, cô muốn Gi*t y.
"Tiệc vui không nên bỏ lỡ. Có điều tôi không thích hợp với nơi này, không nên cản trở công việc của Tần thiếu gia. Chi bằng vẫn nên yên phận một chỗ đợi anh."
La Thư Anh nói một câu lạc đề, vô thưởng vô phạt, sau đó lập tức chủ động gạt tay Tần Ngạo đang giữ ở hông cô.
Nhìn hướng đi của La Thư Anh, Tần Ngạo đoán cô sẽ đi lên ban công tầng hai, y không từ bỏ, quyết định đi theo.
Ở ngoài ban công, La Thư Anh lấy trong chiếc ví dài cầm tay một điếu thuốc lá và một chiếc zippo bạc, bật lửa châm thuốc.
Vị bạc hà rất đậm, vòng khói trắng xong khi nhả ra ngay lập tức theo gió tản đi.
Nghe Trình Vương nói chị gái cô ngày xưa rất thích hút thuốc loại này, điếu thuốc dài nhỏ kẹp giữa hai bàn tay trắng mịn, đốm lửa đỏ nổi bật giữa một không gian tối mờ, tự nhiên khiến ta sinh ra loại cảm giác không mấy chân thực.
Tần Ngạo nhìn La Thư Anh từ phía sau, dáng người thon gọn, bóng lưng vừa kiêu ngạo vừa cô độc.
"Đã đi theo đến đây rồi, hoặc là quay lại, hoặc là bước ra. Úp úp mở mở sau lưng người khác, thú vị sao?"
Đến giác quan cũng đã trở nên nhạy bén đến mức này, khiến Tần Ngạo đột nhiên cười một tiếng, y bước về phía La Thư Anh.
"Em muốn gì từ tôi? Muốn Gi*t tôi sao?"
La Thư Anh lạnh nhạt nhếch môi, cô dập tắt điếu thuốc trên tay, quay mặt đối diện với người đàn ông này.
Người trước mặt cô là Tần Ngạo, từ khi La Thư Anh biết y đến giờ, chưa một lúc nào cô cảm thấy vị trí của mình nên ngang hàng với y.
Hồi nhỏ thì ngu ngốc chạy theo y, lớn thêm một chút thì âm thầm đơn phương y, được gả cho y thì bị y chà đạp dưới chân.
Ở đâu cũng thế, lúc nào cũng vậy, chưa từng ngang hàng.
Nhưng hiện tại, cô đứng trước mặt y, đừng nói đến việc đem cô ђàภђ ђạ, muốn chạm vào một sợi tóc của cô, còn phải hỏi xem cô có đồng ý hay không.
Nụ cười của La Thư Anh kênh kiệu, nhưng cũng đầy châm biếm. Cả một đoạn đường, cô rốt cuộc còn lại những gì, mà bây giờ phải miễn cưỡng cùng y bước thêm một đoạn nữa. Những cuộc phẫu thuật kéo dài nối tiếp, khiến toàn thân đau đớn tê liệt. Những giây phút La Thư Anh chỉ còn cách bờ vực cái ૮ɦếƭ một bước chân. Những ngày cô khó khăn học đánh vần lại từ âm tiết đầu tiên như trẻ em lớp một. Những bước chân khó nhọc trong cả quá trình trị liệu, bước rồi vấp ngã.
La Thư Anh ở trong lòng Trình Vương, bất lực khóc lên như đứa trẻ, cô đập vỡ đồ đạc, muốn dùng dao tự cắt cổ tay để kết liễu đời mình.
Bốn năm hôn nhân cùng Tần Ngạo, bị đánh đập ra sao, ђàภђ ђạ thế nào, La Thư Anh cũng chưa từng kích động đến mức như thế.
"Kem Dâu, em có thể làm được. Em nhất định làm được."
Bả vai của Trình Vương bị cô làm bị thương, máu thấm qua sơ mi, nhưng hắn vẫn ôm chặt cô trong lòng, liên tục trấn an cô. Những câu nói như vậy không biết vang lên bao nhiêu lần, lặp lại trong tâm trí cô. Máu của hắn đỏ thẫm, nước mắt cô trong suốt, lẫn lộn vào nhau, tanh nồng, mặn đắng, ưu thương nghiệt ngã như chính số phận của cô.
Tần Ngạo không biết gì cả, và cả đời này y cũng sẽ không bao giờ biết.
La Thư Anh vì muốn trả nốt món nợ ân oán cùng y, mà đã phải ép mình trải qua những gì. Cô có thể lựa chọn đúng không, cô có thể lựa chọn cứ tàn phế ngu ngốc mà ở cạnh Triệu Minh, hay lựa chọn trở thành Trình phu nhân cũng không tệ.
Nhưng, cô sẽ không.
Cô cần trở về, ngay bên cạnh Tần Ngạo.
Trời hình như lại đổ cơn mưa phùn, La Thư Anh tiến lại gần Tần Ngạo, những ngón tay của cô mát lạnh chạm lên gương mặt y.
"Muốn Gi*t anh, sao em lại muốn Gi*t chồng mình chứ."
Ngừng một chút, La Thư Anh vòng cả hai tay ôm cổ Tần Ngạo, vẻ mặt mê luyến vô cùng.
"Em chỉ là muốn trở lại làm vợ anh. Làm Tần thiếu phu nhân thật sự thôi. Anh sẽ từ chối sao?"
Cô nghĩ y sẽ tin? Không, cô biết y sẽ không tin. Nhưng cô cũng biết y sẽ không chối. Người trong lòng tựa pha lê phát sáng, khiến Tần Ngạo không thể dời mắt trong phút chốc.
Nếu La Thư Anh đã muốn chơi, vậy y chơi cùng cô.
Chỉ là trò chơi còn chưa kịp bắt đầu, liền có cảm giác y sẽ là người thua.
Đồng thời với lúc này, Anh Quốc xa xôi thời tiết ấm áp, Triệu Minh ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt trầm tư.
Cửa phòng đột ngột mở ra, Tư Á và Diễn Quân đồng thời bước vào.
"Chủ tịch, thiếu phu nhân..."
Nói đến đây thì hơi dừng một chút, Tư Á bỗng nhiên đổi cách xưng hô.
"La tiểu thư đã xuất hiện rồi. Ngay trong bữa tiệc lớn của doanh nhân được tổ chức tại Violeta - Bắc Kinh."
Triệu Minh xoay ghế, quay lưng về phía hai người họ, như cố tình không để người khác thấy vẻ mặt của anh lúc này.
"Dù là La Thư Anh của trước đây, hay La Thư Anh của hiện tại. Cô ấy mãi mãi là Triệu thiếu phu nhân, và tương lai sẽ thành Triệu phu nhân. Chú ý cách xưng hô."
Triệu Minh trầm giọng chỉnh đốn Tư Á.
"Chủ tịch, tôi đã hiểu."
Diễn Quân bước thêm một bước, nghi vấn hỏi Triệu Minh.
"Chủ tịch, tiếp sau chúng ta làm gì?"
"Không làm gì cả. Để thiếu phu nhân của mấy người chơi cho chán. Thì đến đón về thôi."
Bình thản như vậy, nhưng cũng là kiên quyết như vậy. Không phải vấn đề có lòng tin hay không có lòng tin, mà như thể nó là điều đương nhiên, cũng là điều chắc chắn sẽ như thế.
Sau khi Diễn Quân và Tư Á ra ngoài, Triệu Minh đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo ra một phong thư, là thứ La Thư Anh đã để lại cho lúc cô chủ động rời đi một năm trước.
"Dự, đời này Tiểu Anh nợ anh."
Ánh mắt nhìn vào mấy nét chữ cũng có thể lập tức trở nên thâm tình, vô cùng ôn nhu. Tay Triệu Minh chạm nhẹ lên dòng chữ của La Thư Anh.
Một năm trước, Triệu Minh nghĩ kẻ sẽ cùng anh tranh đoạt là Tần Ngạo.
Nhưng hiện tại, Triệu Minh biết Tần Ngạo sẽ không có khả năng đó nữa.
Người có thể thật sự cùng anh tranh đoạt, chính là người đã tạo ra La Thư Anh của hôm nay - Boss ZED.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc