Vũ Kiến Bắc đang ngồi uống trà ở hậu viên, từ phía xa Vũ Lam Ân hùng hổ bước đến.
"Ba!!!"
Đứa con gái này của ông người chưa đến nơi, tiếng đã đi vạn dặm. Vũ Lam Ân chống hai tay lên bài, dí sát mặt vào mặt Vũ Kiến Bắc.
"Ba chắc chắn biết gì đó đúng không?"
"Biết gì...là biết gì?"
Chuyện Vũ Kiến Bắc ông biết nhiều như thế, chuyện không biết cũng vô cùng nhiều, tự nhiên con gái bảo bối chạy đến nói ông biết, là muốn ông biết cái gì.
"Chuyện của La gia, ba biết đúng không?"
Vũ Lam Ân ngồi xuống ghế, cầm trái táo trước mặt gặm một miếng lớn. Phía cảnh sát cũng thật kín miệng, người nhà họ La phải về đồn từ hôm thứ ba, mà đến tận hôm nay tức là thứ năm, truyền thông mới được loan tin.
Ngày mai là ngày phiên toàn xét xử diễn ra. Ngay khi đọc được tin tức này, Vũ Lam Ân thật muốn chửi rủa tên Triệu Minh một trận, anh có coi cô là bạn không vậy, tự mình hành động mà không hề cho cô biết một chút thông tin gì.
"Chuyện của La gia?"
Cũng như Vũ Lam Ân, Vũ Kiến Bắc vừa mới đọc tin tức khoảng một giờ trước. Giờ trên khắp các trang xã hội chính trị, kinh tế, pháp luật, đã phủ kín tin tức nhà họ La. Đài truyền hình quốc gia lẫn đài truyền hình tư nhân đều đồng loạt đưa tin, mặt báo cũng được in ra cả rồi, chân dung La Cao Bá nghiêm chỉnh ở mục tin nóng.
"Ba! Ba nói đi, chuyện là như nào?"
"Bảo bối, ba cũng vừa mới biết. Sao con lại hung dữ như vậy chứ."
Vũ Kiến Bắc gương mặt bất đắc dĩ, cô gái này sao có thể là con gái ông được chứ. Vũ Kiến Bắc ôn hòa điềm đạm bao nhiêu, thì Vũ Lam Ân lại nóng nảy và hung dữ bấy nhiêu.
"Con không nói chuyện bây giờ, con nói trước đây. Chuyện bốn năm trước."
Ngụm trà Vũ Kiến Bắc chưa kịp nuốt xuống lập tức phun ngược ra ngoài, ông ho khan mấy cái.
"Chuyện..chuyện lúc trước? Sao ba có thể biết được."
Nếu giờ cô đi hỏi Triệu Minh, anh chắc chắn không lập tức giải thích với cô mà bắt cô đợi đến phiên tòa ngày mai. Vũ Lam Ân không phải là người làm ăn, lại là thân con gái, vốn không có bất cứ liên quan gì đến thương trường. Cô từ trước cũng không có ý định kế thừa gia nghiệp họ Vũ, mà yêu thích thiết kế thời trang, tự mình nỗ lực, tự mình làm việc mình muốn. Vì vậy, đối với mấy cái như cạnh tranh thị trường, thế lực hậu thuẫn hay kiểu làm ăn "ngoài sáng trong tối" của những tập đoàn kinh tế, Vũ Lam Ân vốn dĩ không hiểu được.
Nhưng ba cô Vũ Kiến Bắc cũng là người làm ăn, nếu cuộc giao dịch của La gia ở quá khứ to lớn và có ảnh hưởng nghiêm trọng như thế, không thể tránh khỏi bị rò rỉ thông tin, dù là Vũ Kiến Bắc hay bất cứ những nhân vật tai to mặt lớn nào trong giới kinh doanh cũng đều có khả năng biết được đôi chút.
"Ba, ba đừng giả ngu với con."
Vũ Kiến Bắc đen mặt, cái đứa này thật là, lại có thể ăn nói với ba mình như vậy sao. Tuy nhiên, Vũ Kiến Bắc không cho đây là điều tuyệt mật không thể nói ra, vả lại từ trước đến giờ ông chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu gì của Vũ Lam Ân.
Tuy cô luôn ương ngạnh và cứng đầu, bốc đồng lại bạo lực, nhưng Vũ Kiến Bắc nổi tiếng là người yêu thương và nuông chiều con gái hơn bất cứ thứ gì.
"Thật ra cũng có biết đôi chút."
"Ba nói cho con biết đi."
Vũ Lam Ân đã gặm hết một quả táo, cô cầm sang chùm nho chín mọng.
"Cụ thể thì ba không biết rõ, nhưng bốn năm trước La gia đã kí kết một hợp đồng "૮ɦếƭ" với tổ chức tội phạm hàng đầu Trung Quốc. "
"Hợp đồng "૮ɦếƭ"? Tổ chức tội phạm?"
"Phải."
"Ý ba muốn nói đến ZED?"
Vũ Lam Ân kinh ngạc thốt lên, cô biết "ZED" đã là tổ chức ngầm đã có lịch sử tồn tại mấy chục năm, từ trước khi Vũ Lam Ân ra đời.
Cái ghế cảnh sát trưởng đã thay bao nhiêu lần, chủ tịch nước cũng người cũ xuống người mới lên, nhưng chưa một ai có đủ năng lực bắt giữ tổ chức này.
Nếu ví Trung Quốc là một quả dưa hấu, thì thành viên của "ZED" chính là hạt dưa hấu, rải rác ở khắp nơi.
Vũ khí, thuốc phiện, phụ nữ và trẻ em, ZED buôn lậu tất cả mọi thứ có thể buôn được.
ZED giống như một hạt sạn gây ra vô số vụ bê bối và nhức nhối cho chính quyền, tạo nên vô vàn tệ nạn cho xã hội Trung Quốc.
Có ai đó từng nói người ta thậm chí thấy sợ hãi "ZED" còn hơn sợ pháp luật. Vũ Lam Ân thấy hoàn toàn không hề khoa trương. Nhưng chỉ là cô không hiểu, một tổ chức tội phạm thì có gì liên quan đến một tập đoàn kinh tế?
"ZED ở trong tối là đường dây buôn lậu xuyên suốt. ZED ở ngoài sáng lại là hậu thuẫn vững chắc cho những tập đoàn đang trên bờ vực phá sản. Ký vào hợp đồng với ZED, chính là đầu quân cho họ. Con có biết không?"
Vũ Lam Ân trợn mắt, biết được thì cô đã không ngồi đây nói chuyện với ông rồi. Tuổi của ZED thậm chí còn gấp hai lần tuổi của cô, sao cô có thể biết được những thứ này.
"Tại sao lại như vậy được?"
"Có thể một vài vị tổng giám đốc nào đấy, một vài vị chủ tịch, của một vài tập đoàn lớn nào đấy, cũng đang là thành viên của ZED."
Vũ Kiến Bắc vu vơ mở lời, giọng nói nửa đùa nửa thật.
"Ba!!!"
"Được rồi, ba không đùa đâu. ZED thật sự là tổ chức có tiềm lực cả trong sáng và cả ngoài tối. Nhưng không phải ai cũng dám bắt tay với ZED. Năm ấy, La Cao Bá đã quyết định nhờ đến sự hậu thuẫn của tổ chức này. Chính ba cũng không biết lý do. Chỉ biết giống như bao tập đoàn và gia tộc đã đi trước, sau khi ký vào hợp đồng, La gia đã không còn là La gia nữa."
"Bốn năm trước sao?"
"Không. Khi ấy hai đứa trẻ nhà La gia mới 12 tuổi, tức là khoảng 10 năm trước."
Vũ Lam Ân kích động đập bàn. Cô bắt đầu thấy không hiểu nổi, bình tĩnh một chút, Vũ Lam Ân bắt đầu suy nghĩ.
10 năm trước, La Cao Bá vì một lý do nào đấy mà nhờ cậy đến ZED, ngay khi hợp đồng được ký kết, La gia tuy càng ngày càng vững mạnh, nhưng có lẽ đã trở thành một con tốt mà ZED có thể tùy ý xoay chuyển trong tay.
6 năm sau thời điểm ký hợp đồng đó, cũng chính là vào 4 năm trước, một vụ tai nạn xảy ra khiến La Thư Nhu thiệt mạng, La Thư Anh thay thế La Thư Nhu bước chân vào làm dâu của Tần gia. Vụ tai nạn tưởng như chỉ vì ghen tuông tình cảm mà xảy đến này liệu có thật sự giống như vỏ bọc không? Hay còn những mục đích, những câu chuyện nào khác ở bên trong mà người ngoài không được biết.
Vũ Lam Ân vò đầu, tóc cô rối loạn lên. Triệu Minh ૮ɦếƭ tiệt, nếu anh nói thẳng cho cô biết đầu đuôi ngọn ngành thì có phải dễ dàng rồi không.
"Ba, con không hiểu gì hết. "
Vũ Kiến Bắc bật cười thành tiếng, ông uống nốt số trà còn lại trong tách.
"Có thể lật lại được toàn bộ vụ việc từ nhiều năm trước, thằng bé Triệu Minh này cũng thú vị đấy. Nhưng nếu không có được bản hợp đồng ký kết giữa ZED và La Cao Bá năm ấy, xem ra cũng chỉ là công dã tràng. Ngày mai xem ra một ngày đáng để nghỉ việc đây. "
Tuy không hiểu hết vấn đề, nhưng khi nghe Vũ Kiến Bắc nói, Vũ Lam Ân dường như cảm thấy được mọi việc sẽ không suôn sẻ theo dự tính của Triệu Minh.
"Ba, vậy bản hợp đồng ấy liệu sẽ có ở đâu? Là thứ không thể lấy được ư?"
"Không tồn tại nữa."
"Cái gì không tồn tại nữa."
"ZED có một quy định bất thành văn, hợp đồng ký và đóng dấu xong sẽ lập tức tiêu hủy tại chỗ. Hai bên chỉ cần nhớ và thực hiện theo đúng những điều khoản. Không có quyền gian dối, không có quyền phản bội. Và không có quyền chấm dứt hợp đồng. "
Trong lòng Vũ Lam Ân như có thứ gì đó đang lộp cộp rơi xuống, cô nhíu mày nhìn Vũ Kiến Bắc.
"Cái...cái gì cơ?"
"Bà xã, em đừng có hở một tí là chặn số điện thoại của anh có được không hả."
Vũ Kiến Bắc nheo mắt, lại một nhân vật chưa thấy người đã thấy tiếng nữa xuất hiện.
"Thiên Trường Khanh? Sao anh đến đây?"
Vũ Lam Ân ném cho Thiên Trường Khanh một cái nhìn lạnh nhạt, hắn cười niềm nở.
"Ba vợ, người có khỏe không? Con đến thăm ba đây."
Căn bản là theo chân Vũ Lam Ân đến đây, còn lấy ông ra làm lý do cái gì. Chưa bước chân làm rể nhà ông đã học theo con gái bảo bối gian manh như vậy. Hai đứa này đúng là trời sinh một cặp.
"Không dám phiền Thiên thiếu đây bận tâm, lão già này vẫn khỏe."
"Ba vợ, con chẳng qua mới có hơn tháng chưa đến thăm người, sao có thể gọi hai chữ Thiên thiếu xa lạ như vậy chứ. Thế mà hôm nay con còn đặc biệt phải chuẩn bị rượu ngon, định cùng người thưởng thức."
Nhắc đến "rượu ngon" quả nhiên gương mặt Vũ Kiến Bắc sáng bừng, tay bắt mặt mừng với Thiên Trường Khanh, hai người ba ba con con vô cùng thân mật, hoàn toàn đem đại tiểu thư như cô ném đi đâu rồi.
"Ba, con còn có việc, không ở lại được."
Tay Vũ Lam Ân bị Thiên Trường Khanh giữ lấy.
"Bà xã, anh vừa cất công đến đây, sao em nỡ rơi ông xã mà đi như vậy chứ?"
Vũ Lam Ân тһô Ьạᴏ xách tai Thiên Trường Khanh khiến hắn kêu đau một tiếng dài, vành tai đỏ lựng lên. Thiên Trường Khanh cắn môi làm mặt sầu não.
"Bà xã a~~"
Vũ Lam Ân cả người nổi da gà, với lấy chìa khóa xe và điện thoại trên bàn, nói như ra lệnh với Thiên Trường Khanh.
"Ngoan ngoãn ở đây bầu bạn cùng ba vợ của anh đi"
Chữ "ba vợ" thoát ra từ miệng Vũ Lam Ân làm tâm tình Thiên Trường Khanh kích động, cô thừa nhận Vũ Kiến Bắc là ba vợ anh thì không phải cũng chính là thừa nhận cô là vợ anh rồi sao?
"Tuân lệnh bà xã, bà xã đi vui vẻ."
Vũ Lam Ân thở dài, con người này sao lúc nào cũng không nghiêm túc như vậy. Đến khi xe ô tô của Vũ Lam Ân hoàn toàn phóng đi mất dạng, nụ cười trên môi Thiên Trường Khanh mới tắt hẳn. Đôi mắt màu cafe hơi tối lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn.
"Ba, vừa rồi Ân Ân hỏi ba việc gì vậy?"
"Chẳng phải con cũng đoán được rồi sao."
"Chuyện của La gia sao?"
"Đúng vậy."
Người hầu mang ra hai chiếc ly thủy tinh, Thiên Trường Khanh bật nắp chai rượu, rót cho Vũ Kiến Bắc.
"Ba, con không hiểu. Nếu xét về thân phận của Ân Ân, đúng ra thứ tự trong lòng của cô ấy phải là Vũ gia, rồi đến Tần gia, hoặc thậm chí sau đó là thêm cả Thiên gia. Nhưng tại sao con lại cảm thấy, cô ấy đôi khi còn dồn tâm tư vào La gia nhiều hơn cả ở Vũ gia này."
Tại sao Thiên Trường Khanh lại cảm thấy, Vũ Lam Ân đôi khi còn dồn tâm tư vào Triệu Minh hơn cả hắn - hôn phu đường đường chính chính của cô.
"Con gái bảo bối của ta không giỏi biểu đạt cảm xúc, cũng không giỏi thừa nhận tâm tư, nhưng ta không hi vọng con vì bất cứ điều gì mà nghi ngờ tình cảm của nó."
Một lời này của Vũ Kiến Bắc như đánh trúng vào trọng tâm suy nghĩ của Thiên Trường Khanh. Hắn biết hắn không nên có những suy nghĩ như vậy, nhưng hắn chưa ngày nào là không thấy sợ, sợ một ngày Vũ Lam Ân thẳng thắn nói với hắn cô không yêu hắn.
Đúng là Vũ Lam Ân chưa từng bài xích hắn, nhưng cô cũng chưa từng thừa nhận yêu hắn. Cô là người đầu tiên khiến một kẻ phong lưu như Thiên Trường Khanh dừng chân tại chỗ, cũng là người đầu tiên khiến hắn chênh vênh trong một mớ cảm xúc lẫn lộn.
Cô là người đầu tiên hắn khao khát chạm lấy, lại cũng là người đầu tiên hắn không thể chạm vào. Khiến hắn thực sợ...
"Tiểu Ân của ta..."
Vũ Kiến Bắc lắc nhẹ rượu trên tay, chần chừ một chút như suy nghĩ xem có nên nói cho Thiên Trường Khanh điều tiếp theo hay không, cuối cùng ông cũng tiếp tục mở lời.
"Con bé không nợ La gia. Nhưng nó nợ Triệu Minh, và nợ La Thư Anh. Ngày nào La Thư Anh và Triệu Minh chưa hạnh phúc, nó cũng không cho mình quyền được hạnh phúc."
Thiên Trường Khanh bất ngờ, ý ông muốn nói "nợ" là như thế nào? Hắn tưởng như hiểu rõ Vũ Lam Ân như thế, nhưng hóa ra lại vẫn chưa hiểu gì về cô ư?
"Ba, chuyện là như thế nào?"
"Như nào hả? Chi bằng con nên tự mình hỏi nó thì hơn."
Thiên Trường Khanh khổ não, dù hắn có gan hỏi Vũ Lam Ân thật, thì cũng vẫn sẽ bị Vũ Lam Ân đánh cho một trận rồi ném ra ngoài.
Vũ Kiến Bắc uống hết ly rượu, sảng khoái khen rượu ngon.
Lúc Vũ Lam Ân lái xe đến căn nhà ở ngoại ô, trời đã hơi sẩm tối. Đi qua cổng, đặt chân đến cửa nhà đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức của Triệu phu nhân ở trong bếp.
Triệu lão gia và Triệu Quân đang chơi cờ ở phòng khách, Triệu lão gia bị con trai dồn vào thế bí, không biết làm thế nào liền quay sang hét với Triệu phu nhân trong bếp.
"Bà nó không mở máy khử mùi lên được hả, tôi sắp ૮ɦếƭ ngạt đây này."
Ở trong bếp, Triệu phu nhân hét ra cũng không kém phần.
"Tôi không thích. Mùi thức ăn thơm ngon như vậy sao phải khử chứ! Ôi trên đời không nên có một người vừa xinh đẹp, vừa hiền hậu lại vừa nấu ăn ngon như mình. Quá hoàn hảo đi! Đúng không Tiểu Nhĩ"
Hình như Thi Nhĩ cũng đang phụ nấu ăn trong bếp, cô rất hào hứng đồng ý với Triệu phu nhân
Triệu lão gia khóe miệng giật giật, Triệu Quân che miệng ho khan. Vũ Lam Ân mỉm cười vui vẻ, gia đình này vẫn luôn như vậy.
Cô đã từng ước biết bao nhiêu một ngày có thể thấy Tiểu Anh được ở trong ngôi nhà này, sống với những con người này. Cuối cùng mong ước cũng có thể thành hiện thực.
"Ô Lam Ân đấy à. Vào nhà đi cháu."
"Chị Lam Ân."
"Lam Ân đến hả?"
"Tiểu thư Lam Ân."
Bốn câu nói lần lượt của Triệu Lão gia, Triệu Quân, Triệu phu nhân và Thi Nhĩ nối tiếp nhau. Vũ Lam Ân bước vào nhà, cô bông đùa đáp lại:
"Cháu biết cháu tên Lam Ân rồi, mọi người không cần nhắc đi nhắc lại như vậy."
Thi Nhĩ mang ra ba tách trà hồng đào. Vũ Lam Ân ngồi ở sofa một lúc, Triệu lão gia đã thắng ván cờ với Triệu Quân, hai người đang chuẩn bị bắt đầu ván thứ hai.
"Triệu Quân, hai người kia đâu rồi?"
"Đang ở trên lầu, chị hai lúc chiều hơi sốt, đã uống thuốc và nghỉ ngơi rồi."
Vũ Lam Ân nghe nói đến La Thư Anh bị sốt thì hơi lo lắng.
"Triệu lão gia, cháu lên lầu thăm Tiểu Anh một chút."
"Ừ, cứ đi đi."
Trước khi Vũ Lam Ân rời đi, Triệu Quân nói nhỏ vào tai cô.
"Hai hôm nay tình trạng của chị dâu đột nhiên rất xấu, nên anh hai rất trầm lặng, không ai dám đến gần. Chị cẩn thận chút."
"Yên tâm, chị mày là ai cơ chứ."
Vũ Lam Ân quen Triệu Minh lâu như thế, không phải chưa từng ở cạnh Triệu Minh những lúc tâm trạng anh chuyển biến vô cùng tồi tệ.
Nhưng đứng trước cửa phòng nhìn vào trong, cô mới phát hiện lần này đúng là thật sự tồi tệ. Xung quanh người Triệu Minh cứ như bị một luồng khí u ám bao trùm lấy, dọa người ta không dám tiếp cận.
Trên giường, La Thư Anh đang ngủ, trán dán một miếng hạ sốt, tay trái đặt ngoài chăn đang được cắm ống truyền dịch. Vũ Lam Ân nhíu mày, phát hiện ở cổ La Thư Anh có một vết thương đã được xử lí, nhưng một chút máu vẫn thấm qua băng gạc màu trắng, chứng tỏ đây là một vết thương mới.
"Triệu Minh.."
Gọi tên này có chút không quen miệng, nhưng biết làm sao được. Chữ "Dự" kia chỉ để cho bà xã của người ta gọi thôi.
Triệu Minh quay đầu nhìn về phía Vũ Lam Ân.
"Con bé sao rồi?"
"Đã hạ sốt, vừa mới ngủ."
"Dạo này tình trạng rất xấu sao?"
"Tâm trạng thất thường, hay gặp ác mộng, thi thoảng sẽ đập phá đồ đạc, tự làm tổn thương mình."
Vũ Lâm Ân kinh ngạc với những điều Triệu Minh vừa nói, không phải mấy hôm trước vừa rất tốt ư?
"Tại sao lại như vậy."
Vũ Lam Ân vô thức hỏi dù cô cũng đã biết được câu trả lời chính xác. La Thư Anh từng chịu nhiều đả kích lớn, nếu chỉ là một cô gái yếu đuối nhu nhược bình thường có thể đã sớm phát điên. Nếu chỉ là một cô gái không có ý chí cùng quyết tâm sinh tồn, có thể đã sớm mất mạng.
Bốn năm sống trong địa ngục tàn ác kia, phải cố gắng bao nhiêu La Thư Anh mới giữ lại được ý chí và cảm xúc của bản thân.
Bốn năm bị dồn vào đường cùng, phải quyết liệt như thế nào cô mới không rơi vào trầm cảm, tìm đường tự sát.
Những thứ này, người bình thường sẽ không hiểu được.
Không lẽ di chứng của thời gian u uất dồn nén bây giờ mới dần dần bộc phát? Vũ Lam Ân không dám nghĩ tiếp, cô cảm thấy hai chân đang run lên. Triệu Minh cuộn chặt tay, trên mu bàn tay nổi rõ từng đường gân cuồn cuộn, khớp xương trắng bệnh.
"Tần Ngạo, nếu cô ấy có chuyện gì. Tao sẽ Gi*t mày."