Hôn Nhân Tàn Khốc - Chương 24

Tác giả: lanD1999

Khuôn viên phía sau biệt thự trăng chiếu sáng lên những khóm hoa xinh đẹp, Thi Nhĩ đứng bần thần rất lâu, gió lạnh buổi đêm khiến cô hơi rùng mình.
"Tiểu Nhĩ, sao chưa đi ngủ?"
"Lão Mãn đấy à?"
Thi Nhĩ vô thức hỏi dù đã có thể xác định chắc chắn người đang đến gần là ai. Lão Mãn chắp tay sau lưng, đứng song song bên cạnh cô.
"Lão Mãn, cháu vừa nhận được lời mời."
"Lời mời?"
Thiển Mãn nghi hoặc nhìn Thi Nhi, ở góc này nhìn sang, gương mặt Thi Nhĩ có góc cạnh rõ ràng, lông mi dày đều đặn. Cô gái này ông coi như con gái, cháu gái của chính mình, vô cùng yêu thương, quan tâm. Thấy Thi Nhĩ phiền muộn mấy ngày nay, trong lòng ông cũng vô cùng lo lắng.
Thi Nhĩ quay đầu, đôi mắt cô long lanh nước.
"Lão Mãn, cháu nhận được lời mời về Triệu gia chăm sóc cho Tiểu Anh."
Một khoảng lặng giữa hai người, gió thổi liên tục làm 乃úi tóc phía sau của Thi Nhĩ hơi lỏng, vài lọn tóc tuột ra ngoài, khẽ lay động. Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt long lanh nơi khóe mi muốn chảy xuống.
"Thật tốt quá rồi!"
Thiển Mãn cảm thán một câu, ông muốn phá vỡ bầu không khí lúc này.
"Lão Mãn, cháu..."
"Thật tốt quá! Hãy mau đi đi."
Thiển Mãn sao có thể không biết tâm tư của Thi Nhĩ lúc này. Chắc chắn cô vì không đành lòng để ông ở lại Tần gia một mình, nên mới mang phiền muộn suốt mấy hôm nay. Ngày Tần gia đột ngột có hỏa hoạn, hai người họ cũng vừa hay biết La Thư Anh đã không còn ở chỗ Vũ tiểu thư nữa.
Lúc ấy Thi Nhĩ chỉ biết ở trong phòng mà khóc, Tần gia đang lúc rối loạn nên thật may là cô không bị Tần Ngạo trách phạt. Thiển Mãn lòng như lửa đốt, mãi mấy hôm sau Tần Ngạo không chút giấu diếm cho người tìm La Thư Anh - Tần phu nhân, thì hai người họ mới ổn định được tâm trạng.
Vũ tiểu thư cũng ngầm thông báo La Thư Anh đã được Triệu Minh cứu cho Thi Nhĩ biết, để cô yên tâm.
Thư Anh và Thi Nhĩ, trong lòng Thiển Mãn từ lâu vốn không coi họ là một phu nhân hay một người làm, cả hai cô gái đều như con cháu trong nhà đối với ông, khiến ông muốn bảo vệ, lo lắng. Thiển Mãn nghĩ đến đây, không tự chủ thở dài. Có trách, hãy trách vì sao những cô gái tốt đều lần lượt bị đẩy vào nơi này.
Tần gia rất lạnh lẽo, sống ở Tần gia đều chỉ là những con người máy móc làm việc, vô tâm vô phế. Như những khóm hoa ở trước mặt đây, rõ ràng nở rộ xinh đẹp như thế, nhưng cũng chỉ là có sắc mà không có hương.
"Lão Mãn, cháu không dám..."
Gió làm khô nước mắt trên mặt của Thi Nhĩ, sống mũi cô cay cay. Cô giống như Tiểu Anh, cũng sợ hãi nơi này, nhưng nói đến rời khỏi đây thì lại không dám. Huống hồ, ở đây còn có lão Mãn, giống như người cha đỡ đầu của cô, Thi Nhĩ không thể ích kỷ bỏ ông ở lại.
"Có gì mà không dám. Có Triệu gia bao bọc, cháu sẽ an toàn."
Thiển Mãn biết những điều mà Thi Nhĩ không biết, ông cũng không có ý định nói cho cô biết. Vì Tiểu Anh mà sắp tới Triệu Minh sẽ tuyên bố công khai chống đối Hoàng Thế, chèn ép Tần gia. Ai hơn ai kém còn chưa rõ, nhưng lúc ấy cục diện hỗn loạn, sẽ ai quan tâm đến việc đe dọa hay lấy một cô hầu nhỏ bé làm cái cớ chứ.
"Cháu...."
Giọng nói của Thi Nhĩ hơi run rẩy, ở trong tâm trí cô luôn có một mảng ký ức u tối về ngày Tiểu Anh mất đi giọng nói, cũng chính là ngày cơ thể cô bị vấy bẩn. Một hố đen chạy dọc từ não bộ, di chuyển đến tim, đau đớn đến cùng cực, tuyệt vọng đến thê lương.
Thi Nhĩ rất sợ hãi. Tay Thiển Mãn nắm lấy tay cô, bàn tay ông có nếp nhăn của tuổi già, có cả những vết chai sạn, thô ráp nhưng ấm áp. Thi Nhĩ nhất thời muốn òa khóc một lần, nếu như cô không phải trẻ mồ côi, nếu như cô gặp được ba ruột của mình, liệu cái nắm tay của ba sẽ giống như thế này đúng không?
"Tiểu Nhĩ, cháu sẽ hạnh phúc. Sau này, khi cháu gặp được một ai đó có thể bao dung cháu, hãy dũng cảm chấp nhận người ấy. Đừng trốn tránh. Cháu không sai, cũng không phải là người sai. Số phận lấy mất của cháu cái này, sẽ bù lại cho cháu cái kia. Nhất định sẽ có một hạnh phúc dành cho cháu. Nhất định...."
"Lão Mãn....cảm ơn lão"
"Cháu không cần lo lắng cho ta, hết năm nay ta cũng nghỉ hưu về quê trồng rau nuôi gà rồi."
Ông nói nửa đùa nửa thật, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt người đàn ông đã trải đủ hỉ nộ ái ố của đời người, vô cùng chân thật.
Thi Nhĩ hít một hơi sâu, thấy lòng nhẹ nhàng đi nhiều.
Sáng hôm sau, Thi Nhĩ như thường lệ dậy vào 5h sáng, sau khi tránh mọi sự bắt gặp của những người làm trong biệt thự, lén lút chia tay với lão Mãn lần cuối. Cô bước từng bước vững vàng đến chiếc cổng lớn màu xám lạnh lùng.
Vẫn là hai anh em Trí Phúc và Trí Khang làm an ninh ở cổng vào, nhìn thấy Thi Nhĩ thì không chút gì nghi ngờ.
"Chào buổi sáng, Tiểu Nhĩ."
"Chào buổi sáng, anh Trí Phúc."
"Cô đi mua đồ ăn bây giờ sao?"
"Vâng, Xảo Vấn tiểu thư nói muốn ăn cháo cá ở con phố bên cạnh."
"Được rồi."
"Đi cẩn thận, Tiểu Nhĩ"
"Cảm ơn hai anh"
Hai bước chân nữa là có thể hoàn toàn ra khỏi khu biệt thự đồ sộ của Tần Ngạo. Thi Nhĩ trong lòng bất giác xúc động, ngày ấy cô cùng lão Mãn đứng bên trong cánh cổng kia nhìn theo bóng lưng Tiểu Anh.
Bây giờ chính Thi Nhĩ là người bước ra khỏi đây, hóa ra cảm giác như thế này. Thi Nhĩ không quay đầu lại, bước chân nhỏ nhắn của cô chậm rãi mà vững vàng. Trời bất giác nổi một trận gió sớm, lời nói thầm của Thi Nhĩ bị tiếng gió át đi.
"Lão Mãn, lão đang nhìn phía sau cháu đúng không? Cháu biết mà, cảm ơn lão"
Đi bộ ra đến đầu con phố thứ hai, một chiếc ô tô đen đã chờ sẵn ở đó. Trong xe, Triệu Quân ngáp ngắn ngáp dài vì chưa ngủ đủ giấc. Trên người cậu mặc áo phông trắng, quần thể thao màu xám thoải mái, mái tóc hơi rối.
Thi Nhĩ nhìn biển số xe, xác định lại đúng biển số xe Triệu Minh đã nhắn cho cô, mới mạnh dạn gõ vào cửa kính hai cái. Triệu Quân vừa híp mắt nhìn ra người bên ngoài, vừa hạ cửa kính xe.
"Chào anh, anh là người của Triệu gia đúng không?"
"Cô là Thi Nhĩ?"
"Phải, chính là tôi."
"Vào đi."
Triệu Quân nói xong, lại che miệng ngáp một cái, tay cậu đưa lên vuốt lại tóc, động tác nhỏ của cậu không biết vì sao khiến Thi Nhĩ hơi ngẩn ra. Sau đó, cô lập tức phát hiện người đàn ông này hình như vẫn còn đang buồn ngủ, liền chủ động đề nghị:
"Tôi có thể giúp anh lái xe không?"
"Cô biết lái xe?"
"Phải."
Triệu Quân dừng lại đôi chút, cuối cùng gật đầu đồng ý, hai người họ đổi vị trí cho nhau.Triệu Quân sau khi bật chế độ chỉ đường giúp cô, cậu hạ thấp ghế phụ, ngả người nhắm mắt muốn chìm vào giấc ngủ.
Thi Nhĩ chuyên tâm lái xe, nắng ban mai dần hé lộ trên khắp nẻo đường, khi dừng đèn đỏ lần thứ ba, cô bất giác quay sang nhìn người bên cạnh.
Triệu Quân hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, mái tóc trước khi đi vừa vuốt gọn bây giờ đã lại rối lên, rủ xuống vầng trán cao rộng. Vẻ mặt lúc ngủ nhìn rất an yên, một tia nắng bên ngoài vô tình lọt qua khe cửa kính, chiếu xuống nửa gương mặt Triệu Quân.
Trong một khoảnh khắc, Thi Nhĩ thấy trái tim trượt mất một nhịp, người bên cạnh bỗng chốc trở nên đẹp đẽ và rực sáng hơn bất cứ thứ gì cô từng thấy trên đời.
"Đẹp quá!"
"Sao không gọi tôi dậy?"
"Chỉ...chỉ vừa mới đến"
Cô gái này không giỏi nói dối, nhưng Triệu Quân cũng lười vạch trần. Cậu tháo dây an toàn, mở cửa xe bước ra ngoài.
"Vào trong thôi."
Thi Nhĩ chưa từng thấy căn nhà nào kỳ diệu như vậy, nhỏ nhắn nhưng tuyệt đẹp, không gian bừng sáng ấm áp, bước chân cô nhẹ tênh, lòng yên tâm đến lạ.
Triệu Quân dẫn Thi Nhĩ vào nhà, trong bếp Triệu phu nhân đang chuẩn bị đồ ăn, ở sofa Triệu lão gia đang xem tin tức buổi sáng.
"Ba, anh hai chị dâu chưa xuống sao?"
"Triệu lão gia, Triệu phu nhân"
Thi Nhĩ cúi đầu chào, Triệu lão gia gật đầu mỉm cười rất ôn hòa, sau đó trả lời Triệu Quân.
"Hai đứa nó vẫn đang ở trên phòng."
"Quân Quân đưa Tiểu Nhĩ về rồi đấy hả, dẫn con bé lên gặp Tiểu Anh đi."
Tiếng "Tiểu Nhĩ" kia nghe vô cùng thoải mái, như một điều hiển nhiên, khiến Thi Nhĩ đột nhiên xúc động trong lòng. Trong một giây phút, cô chợt ước nếu đây có thể thành nhà của mình thì thật tốt.
"Chúng ta lên lầu."
Triệu Quân gõ nhẹ hai tiếng vào cửa phòng, hạ nhỏ giọng một chút nói vào bên trong
"Anh hai, em đưa cô ấy đến rồi."
"Cứ vào đi."
Thi Nhĩ không nhớ rõ là cô đã không gặp được Tiểu Anh từ bao giờ, hiện tại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kia, hai mắt đã đỏ hoe.
Bên ngoài trời đã nắng, nhưng rèm cửa trong phòng vẫn chưa kéo lên, vì vậy không gian hơi tối. La Thư Anh ngồi ở trên xe lăn cạnh đuôi giường, Triệu Minh đang giúp cô chải tóc, động tác của anh rất cẩn trọng, từng chút ôn nhu cùng mê đắm, giống như đây là một việc trọng đại hơn bất cứ công việc nào khác.
Triệu Minh giúp La Thư Anh 乃úi tóc, ở bước cuối cùng anh đặc biệt cài vào 乃úi tóc phía sau La Thư Anh một chiếc cặp đá quý hình hoa anh thảo.
Triệu Quân và Thi Nhĩ đã đến gần, nhưng cả hai cùng im lặng, không ai có ý định mở lời. Triệu Minh lấy sợi ruy băng ở dưới gối, nhẹ nhàng quấn vào mắt giúp La Thư Anh, sau đó đẩy cô đến gần cửa sổ sát đất, vươn tay kéo rèm để ánh sáng tràn vào phòng.
"Mắt chị dâu không tốt, sắp phải trải qua phẫu thuật, nên không thể để tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng."
Triệu Minh nhỏ giọng giải thích cho Thi Nhĩ khi phát hiện đôi lông mày của cô nhíu lại. Dù Thi Nhĩ không yêu cầu, nhưng cậu cũng không hiểu vì sao lại tự cho rằng bản thân có nhiệm vụ giải thích cho cô.
"Tôi hiểu."
Thi Nhĩ nói rất bé, nếu không phải khoảng cách hai người gần, thì Triệu Quân cũng không thể nghe ra được.
Ánh nắng vàng rộm choáng ngợp khắp không gian, La Thư Anh đặt tay trên đùi, Triệu Minh khom gối quỳ bên cạnh cô, nắng hắt lên nửa gương mặt Triệu Minh, lan xuống bộ váy xanh lam của La Thư Anh, khi cô nghiêng đầu, từng tia len lỏi trượt qua cặp tóc bằng đá quý, phản chiếu một luồng lấp lánh trên mặt phía sau tường. Tựa như một bức họa hoàn hảo tuyệt mỹ không gì có thể so sánh được, khiến lòng người cảm động.
Triệu Minh cầm lấy tay La Thư Anh, đặt vào tay cô một cuốn sổ nhỏ và một cây 乃út, giọng nói anh trầm ấm.
"Anh mang đến cho em một người."
[Ai vậy?]
"Em thử đoán xem"
[Em không biết]
"Bây giờ cô ấy đang đứng cạnh em."
[Thật sao?]
Thi Nhĩ nhìn xuống những dòng chữ nghiêng ngả không thẳng hàng của La Thư Anh, cổ họng cô bất giác nghẹn đắng không thể thốt lên lời.
"Từ giờ cô ấy sẽ cùng em bầu bạn, chăm sóc em những lúc anh đi vắng"
[Được]
Thi Nhĩ phát hiện nước mắt đã đầy khắp cả mặt, khi Triệu Minh đứng lên, cô phải hít thở mấy hơi sâu mới có thể cất giọng.
"Tiểu Anh."
Cây 乃út trên tay La Thư Anh rơi xuống nền, cả người cô đang khẽ run vì kích động.
"Tiểu Anh, đừng kích động. Không sao nữa rồi, không sao nữa."
Có thể chính Thi Nhĩ cũng không nhận ra, bản thân cô còn đang run rẩy hơn La Thư Anh lúc này. Thi Nhĩ cúi xuống nhặt cây 乃út bạch kim như đang phát sáng dưới nắng, đặt vào tay La Thư Anh.
"Tiểu Anh."
[Thi Nhĩ]
Hai chữ nghiêng nghiêng trên giấy, không biết vì lý do gì lại vô cùng thẳng hàng, cái tên "Thi Nhĩ" cũng như đang sáng lên, nét mực còn chưa kịp khô.
Nước mắt của Thi Nhĩ rơi xuống mu bàn tay La Thư Anh, ướƭ áƭ, ấm nóng. Triệu Quân xỏ tay vào túi quần, cậu không thích những cô gái dễ khóc, thật mềm yếu và phiền toái.
[Thi Nhĩ, Lão Mãn đâu? Lão Mãn có khỏe không?]
"Đừng lo lắng, lão Mãn vẫn rất khỏe. Triệu thiếu gia muốn tôi đến chăm sóc cho cô, vì vậy tôi đã đồng ý."
[Không thể nào. Cô không sợ sao? Tần...]
La Thư Anh viết đến tên người đàn ông kia thì dừng lại, ngòi 乃út vô lực đặt trên giấy in xuống một chấm nhỏ, cô không có ý định viết tiếp.
"Tiểu Anh, đừng lo lắng. Sẽ không sao. Lần này nhất định sẽ không sao"
Có thể rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ hoàn toàn kết thúc theo một cách này hay cách khác, tích cực hay tiêu cực. Nhưng Thi Nhĩ biết, cô sẽ không hối hận về lựa chọn ngày hôm nay. Rời khỏi Tần gia chắc chắn là lựa chọn tốt nhất mà cô có thể có được trong cuộc đời này.
Dù là Tiểu Anh hay bản thân Thi Nhĩ, chỉ cần rời khỏi chiếc Ⱡồ₦g giam u ám của Tần Ngạo, sẽ có thể có quyền tự quyết định cho cuộc sống của mình.
Lúc này, Triệu Minh đã một thân âu phục chỉnh tề từ trong phòng phía sau bước ra ngoài.
"Anh hai, anh đi đâu vậy?"
"Hoàng Thế."
"Hôm nay? Không phải nói sẽ đi vào cuối tuần sao? Hôm nay chỉ mới thứ ba thôi."
"Không cần nữa. Diễn Quân và Tư Á báo tin mọi thứ đã sẵn sàng, bắt đầu được rồi."
Cuộc nói chuyện của hai anh em họ Triệu, La Thư Anh nghe không hiểu. Nhưng hai chữ "Hoàng Thế" làm cô sợ hãi, Hoàng Thế chính là đại diện cho Tần Ngạo, và ngược lại.
"Tiểu Anh, có Thi Nhĩ ở cạnh em sẽ không buồn chán. Anh sẽ về ngay thôi"
[Dự, đừng đi Hoàng Thế. Vì sao phải đi?]
La Thư Anh không hiểu anh muốn làm gì, nhưng Hoàng Thế của Tần gia tuyệt đối không phải là thứ Triệu Minh có thể tùy tiện động chạm.
Triệu Minh nhìn xuống cổ chân trống không của La Thư Anh, vô thức nở một nụ cười, nhưng đáy mắt lại trở nên lạnh lẽo.
"Không có gì. Chỉ là muốn giúp em lấy lại chút đồ"
Sau khi nói xong, cúi người hôn lên trán La Thư Anh. Quay sang Thi Nhĩ, Triệu Minh nói với cô.
"Hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt."
"Vâng. Tôi hiểu rồi."
Thi Nhĩ cúi đầu lễ phép, nhưng Triệu Minh lập tức bổ sung:
"Không cần cúi đầu, cô không phải người hầu ở đây. Từ giờ đây cũng là nhà cô, cô là bạn Tiểu Anh. Tôi đang nhờ cậy cô."
Từ giờ đây cũng là nhà cô, một câu nói đã khiến Thi Nhĩ thấy kiếp này của cô đáng sống hơn biết bao nhiêu.
Cuộc sống bình dị đơn giản trong trong gia đình ấm áp này, cô có thể sao?
Triệu Minh muốn lập tức ra khỏi nhà, nhưng Triệu phu nhân nào có dễ đối phó như vậy. Sau khi bắt anh uống hết một cốc sữa lớn, còn ép mang theo hai cái sandwich ăn trên đường, mới để cho Triệu Minh lái xe rời đi.
Tập đoàn Hoàng Thế đồ sộ nằm giữa trung tâm thành phố xa xỉ, Thiên Trường Khanh ngập đầu trong báo cáo cùng những hợp đồng phải thay Tần Ngạo xử lí. Đến thời gian gọi điện cho bà xã Vũ Lam Ân yêu dấu của hắn cũng không có.
"Tổng giám đốc, có người muốn gặp chủ tịch"
Thiên Trường Khanh muốn đập bàn hét lớn, đến việc gặp gỡ đối tác cũng không ai có quyền trực tiếp thông báo với Tần Ngạo, tất cả đều phải qua hắn, thế này có phải hơi bức người rồi không. Chi bằng để hắn lên làm chủ tịch luôn cho rồi.
"Ai?"
"Người này không để tên"
"Cô nghĩ chủ tịch Hoàng Thế rảnh rỗi đến nỗi gặp một người không biết tên hả?"
"Nhưng anh ấy có để một bí danh rất lạ."
Thiên Trường Khanh nhíu đôi lông mày, cuối cùng cũng phải ngẩng lên nhìn thư ký.
"Bí danh là gì?"
"Người đàn ông của Tiểu Anh."
Bản báo cáo trên tay Thiên Trường Khanh vô tình trượt xuống nền, ánh mắt hắn thay đổi làm cô thư ký trẻ hơi hoảng sợ.
"Cô vừa nói cái gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc