Hôn Nhân Tàn Khốc - Chương 23

Tác giả: lanD1999

"Con trai, về rồi đấy à?"
Triệu phu nhân ở trong bếp nói vọng ra khi Triệu Minh đặt La Thư Anh ngồi xuống sofa. La thư Anh ngửi thấy mùi gỗ trầm hương thoang thoảng, cùng nhiều mùi hoa không rõ ràng. Trong tâm trí cô dần mường tượng, có lẽ đây là một căn nhà rất xinh đẹp.
Nhà của ba mẹ Triệu Minh không phải là một ngôi biệt thự đồ sộ xa xỉ, mà là một căn nhà cấp 4 được làm bằng gỗ quý, diện tích vừa vặn, có vườn hoa trái phong phú phía sau, nội thất trong nhà bố cục đơn giản nhưng không hề mất đi vẻ trang nhã.
Cổng ngoài cũng làm bằng gỗ, có giàn hoa giấy nở rộ phủ lên. Vị trí nơi này lại nằm cách hơn 30km về ngoại ô phía Tây thành phố, cuộc sống con người ở đây rất chậm chạp bình lặng, giản dị lại chân thật, không ồn ào tấp nập như thành thị, là nơi thích hợp để La Thư Anh an dưỡng.
"Vâng, về rồi."
"Hai con đợi một chút, mẹ làm nốt món này là xong rồi."
Mùi đồ ăn thơm phức lan tỏa, bụng La Thư Anh hơi cồn cào, hai tay cô hơi nắm chặt vào nhau.
"Mẹ, có chị dâu quên luôn con cưng của mẹ rồi. Sao mẹ nấu toàn món chị dâu thích thế?"
Triệu Quân chạy đến nhìn một bàn thức ăn bày biện bắt mắt, làm giọng ủy khuất nói với Triệu phu nhân.
[Những món cô thích?]
Triệu phu nhân chưa gặp cô bao giờ, hai người nói thẳng ra chỉ biết nhau qua cầu nối là Triệu Minh, vì sao bà biết được những món cô thích?
Hơn nữa, nhà này từ Triệu Quân cũng gọi cô là chị dâu, giờ đến Triệu phu nhân cũng mặc định cô là con dâu, không phải như vậy hơi kì quái sao?
Triệu phu nhân đặt nốt đĩa tôm hấp còn nóng hổi xuống vị trí trống trên bàn, cao giọng đắc ý.
"Từ giờ con dâu mới là con cưng của mẹ. Còn con tạm thời bị phế bỏ vị trí."
"Hoàng hậu nương nương à, tại sao người lại đối xử với nô tài tàn nhẫn như vậy....."
Mấy chữ này của Triệu Quân làm La Thư Anh bất giác không nhịn được mỉm cười, Triệu Minh cũng phải hơi cong khóe miệng.
"Nào Minh Minh, mau đưa con dâu của mẹ lại đây."
Triệu Minh cúi người bế La Thư Anh ra bàn ăn. Triệu Quân vừa lấy một ly sữa lớn trong lò vi sóng mà Triệu phu nhân đã hâm sẵn đặt xuống trước mặt La Thư Anh.
[Dự, để em ngồi xuống.]
La Thư Anh hơi xấu hổ dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay Triệu Minh, vì anh lúc này không đặt cô ngồi lên ghế mà vẫn ngồi ở trong lòng anh. Tuy hồi bé khi ăn cơm cô vẫn thường làm nũng đòi trèo vào lòng anh ngồi bằng được nhưng bây giờ bọn họ đều đã trưởng thành rồi.
"Em tự ăn được sao?"
Không tự ăn được, La Thư Anh không thể phủ nhận bản thân còn chưa quen với việc mất đi ánh sáng. Khi còn ở bệnh viện mỗi lần đều là anh hoặc hộ lý giúp ăn uống.
"Mẹ, ba đâu?"
"Con hỏi lão già đó hả?"
Triệu phu nhân nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, sau đó bà cười rất hài lòng, bắt đầu đếm từ một đến ba.
"Hoàng hậu nương nương, nô tài cứu giá vừa kịp lúc."
Đúng khi Triệu phu nhân vừa dứt tiếng thứ ba, Triệu lão gia mặt đầy mồ hôi xông vào từ cửa, không biết ông đã bị bà đe dọa cái gì mà vẻ mặt gấp gáp như vậy, còn trở về rất vừa vặn. Triệu phu nhân giọng nói càng hả hê hơn.
"Bổn cung ghi nhận sự cố gắng của khanh. Nào, vào đây."
Triệu Quân vừa kéo ghế giúp Triệu lão gia ngồi xuống vừa không cam lòng nói với ông.
"Ba, con bị phế truất rồi."
"Im lặng đi, ba mày cũng suýt nữa thì phải xuống hoàng tuyền rồi đây này."
Nói to như thế, chẳng phải chính là cố tình cho mọi người đều nghe thấy sao. La Thư Anh hơi ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào, một nhà mấy người bọn họ vẫn luôn như này sao?
"Nào, con dâu, ăn cái này..."
"Cái này cũng rất ngon, mẹ đặc biệt nấu cho con đấy..."
"Còn nữa, con rất thích ăn món thịt bò cuộn nấm hả, ăn nhiều một chút."
La Thư Anh cũng đoán chiếc bát trước mặt mình hẳn đã đầy đến thảm thương. Trong bữa ăn Triệu phu nhân luôn tay gắp đồ ăn cho cô, còn luôn miệng nhắc nhở cô phải ăn nhiều một chút. Triệu lão gia phấn khởi kể với Triệu Quân về ván cờ hôm nay của ông, rằng ông đã triệt hạ đối thủ như thế nào, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Triệu Minh chuyên tâm giúp cho La Thư Anh ăn cơm, giúp cô uống sữa, không hề động đến bát của mình một chút nào.
"Anh hai, đến khi chị dâu no thì anh cũng ૮ɦếƭ đói mất đấy."
Triệu Quân để ý liền lên tiếng, sau đó cậu bị Triệu phu nhân vung tay bạt đầu một cái rõ kêu.
"Nói cái gì đó hả ôn con này. Còn không tập trung ăn cơm của mình đi"
Triệu Quân xoa xoa đầu làm mặt thê thảm, Triệu phu nhân quay ra gắp thêm một con tôm to vào bát La Thư Anh.
"Con đừng để ý."
Vì bà biết hiện tại con trai Triệu Minh cả bà được ôm cô gái của nó ở trong lòng, giúp La Thư Anh ăn từng muỗng cơm, uống từng ngụm sữa, nó hẳn đang cảm thấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.
Nhưng La Thư Anh quả nhiên vì câu nói này của Triệu Quân mà cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô theo linh cảm đẩy muỗng cơm Triệu Minh vừa đưa đến về lại phía anh.
[Anh ăn đi]
La Thư Anh mấp máy cánh môi, cũng không biết Triệu Minh có hiểu lời cô nói hay không. Im lặng mấy giây mới thấy Triệu Minh đáp lại:
"Anh đã ăn rồi, giờ đến lượt em."
La Thư Anh trong vô định vươn tay sờ lên mặt Triệu Minh, cô muốn kiểm chứng xem có phải anh lừa cô hay không.
Triệu Minh đúng là không hề lừa cô, anh vẫn còn đang nhai đồ ăn trong miệng. La Thư Anh bây giờ mới hài lòng gật đầu.
Triệu Minh ăn một muỗng rồi lại đưa cho La Thư Anh một muỗng, đồ ăn Triệu phu nhân nấu rất ngon, La Thư Anh chuyên tâm ăn nên cũng không hề phát hiện không gian xung quanh dần lặng đi.
Triệu lão gia và Triệu Minh không thảo luận gì nữa, Triệu phu nhân không nạt nộ hai người họ, cũng không liên tục nhắc cô ăn nhiều, tất cả đều chỉ yên lặng nhìn Triệu Minh và La Thư Anh.
Trong một giây phút, Triệu lão gia mỉm cười, đuôi mắt cong cong làm lộ rõ nếp nhăn của tuổi già, nhưng ánh nhìn của ông vẫn sáng lên vô cùng.
Trong một giây phút, mắt Triệu phu nhân hơi đỏ. Con trai của bà đã làm được rồi đấy, nó chờ lâu như thế, cuối cùng cũng chờ đến ngày này. Bà chờ lâu như thế, cuối cùng cũng nhìn được nụ cười thực sự hạnh phúc, ánh mắt vô vàn yêu thương của Triệu Minh dành cho La Thư Anh.
Triệu Quân uống một ngụm nước, trong lòng thoải mái.
Ngày ấy Triệu Quân hỏi Triệu Minh: "Thế giới rõ ràng rộng như thế, phụ nữ hoàn mỹ cũng đâu thiếu gì, vì sao cứ phải là La Thư Anh?"
Hôm nay, Triệu Quân đã hiểu được câu trả lời của Triệu Minh: "Kiếp này, nếu không phải là La Thư Anh. Thì cũng không thể là ai khác."
Nếu không phải là chị dâu, cũng sẽ không có một hình tượng Triệu Minh đang ở trước mặt cậu đây. Lạnh lùng hay ấp ám, tàn nhẫn hay lương thiện, tất cả đều vì chị dâu mà hình thành, đều để bảo vệ cho tương lai của cô, cho cô một mái nhà thật sự.
Hóa ra cái gọi là tình cảm thiên trường địa cửu, chính là như vậy.
Nửa đêm, Tần Ngạo cả người nồng nặc mùi rượu trở về nhà. Xảo Vấn một mình đợi y ở phòng khách. Thấy y lảo đảo bước vào, cô vội vàng chạy đến đỡ.
"Ngạo, sao anh lại uống nhiều vậy?"
Mùi rượu cùng mùi thuốc lá phả ra từ người y, thoang thoảng lẫn lộn thêm mùi nước hoa của phụ nữ.
"La Thư Anh...cô trốn cái gì chứ?"
Tần Ngạo cảm thấy đầu óc một trận choáng váng, bước chân không vững vàng. Miệng lẩm bẩm gọi tên La Thư Anh rất nhiều lần.
"Ngạo, em dìu anh lên phòng."
Tần Ngạo dứt khoát gạt tay xảo vấn ra, y bước đến gần sofa ở giữa phòng khách, cơ thể cao lớn vô lực đổ xuống.
Đưa tay lên day hai bên thái dương, hàng lông mày đen rậm của y nhíu lại vì ánh đèn đang chiếu thẳng xuống người. Xảo Vấn đứng lặng một chỗ, hai tay siết vạt áo đến nhàu nát, cô có nên nói cho y biết không?
Rằng La Thư Anh hiện tại có lẽ đã đang say ngủ trong vòng tay của người đàn ông ấy, còn y ở đây đang mơ tưởng cái gì?
Xảo Vấn bình tĩnh khống chế cảm xúc, cô vào nhà tắm lấy khăn ấm, đem ra lau mặt cho Tần Ngạo.
Lông mày kiên nghị, mũi cao, môi mỏng, cằm nhọn cao ngạo, gương mặt góc cạnh rõ ràng, Xảo Vấn thất thần nhìn Tần Ngạo hồi lâu.
"Tiểu Nhu...Tiểu Anh..."
Tần Ngạo vô thức gọi tên của cả La Thư Nhu và La Thư Anh. Xảo Vấn nắm tay y, dùng khăn mặt chuyên tâm lau từng ngón tay. Bàn tay y rất to với những ngón tay dài, đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Động tác của cô dừng lại ở cổ tay y, cô nhận ra chiếc lắc này là của La Thư Anh.
Ở vị trí khóa móc được đặc biệt thiết kế thành một bông hoa anh thảo, lần đầu cô biết đến loài hoa này là nhờ Triệu Minh.
Khi cô còn làm thư ký cho Triệu Minh, để ý thấy trên bàn làm việc của Triệu Minh lúc nào cũng đặt một lọ hoa anh thảo nhỏ nở rộ.
"Chủ tịch, anh thích loài hoa này sao? Tên nó là gì vậy?"
"Hoa anh thảo."
"Hoa anh thảo? Cái tên thật đẹp."
Xảo Vấn hôm sau gặp Triệu Minh, cô vô cùng hứng khởi nói cho anh biết cô đã tìm hiểu về ngôn ngữ của loài hoa anh thảo.
"Chìa khóa nhỏ của thiên đường. Ý nghĩa thật thú vị."
Triệu Minh đặt ly cafe còn nóng xuống bàn, anh vươn tay chạm nhẹ vào một bông hoa nhỏ còn đang e ấp chưa kịp nở rộ hết.
"Xảo Vấn, cô có biết một ý nghĩa nữa của loài hoa này không?"
"Một ý nghĩa nữa? Tôi không biết."
"Anh thảo nở muộn - tình yêu thầm lặng. Bao giờ em mới biết tôi yêu em."
Bao giờ em mới biết tôi yêu em...
Xảo Vấn như bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, cô đưa mắt nhìn Tần Ngạo. Tình yêu của Triệu Minh đối với La Thư Anh là như vậy, thầm lặng, sâu sắc và cả hiến dâng.
Ngày ấy vì bị sự ghen tị và lòng hận thù che mờ lí trí, cô mới liều lĩnh quyết định để La Thư Anh ngã xuống dưới, không phải chưa từng nghĩ đến nếu La Thư Anh may mắn sống sót thì sẽ như thế nào.
Phải, đúng là đã từng nghĩ qua. trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Xảo Vấn vô thức nói với La Thư Anh: "La Thư Anh, nếu hôm nay cô không ૮ɦếƭ, thì cô sẽ có thể trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này."
Người phụ nữ của Triệu Minh chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất, đáng để ghen tị nhất.
"Ngạo, anh sẽ giành lại được sao? Vì sao không buông tay chứ?"
Triệu Minh không phải là một người đàn ông tầm thường. Anh là chủ tịch của tập đoàn Đại An, là đại thiếu gia của Triệu gia danh tiếng. Thông minh và nguy hiểm.
Anh cũng phải tự nhiên xuất hiện rồi tự nhiên ςướק đi La Thư Anh.
Triệu Minh là người cùng La Thư Anh lớn lên, nuông chiều cô, bao dung cô, nắm rõ tất cả mọi cảm xúc vui buồn giận hờn yêu ghét của La Thư Anh, anh không đến ςướק đi, mà là đến đòi lại.
Bốn năm trước, Triệu Minh vì một lý do không ai biết đến, buông tay để La Thư Anh đến cạnh Tần Ngạo.
Bốn năm sau, Triệu Minh đòi lại cô, người phụ nữ ngay từ đầu đã định là của anh.
Đôi lông mày của Tần Ngạo vẫn còn đang nhíu chặt, có lẽ y đang không thoải mái. Xảo Vấn vươn tay vuốt nhẹ, sự tiếp xúc mềm mại khiến hàng lông mày của Tần Ngạo bất giác giãn ra, biểu cảm gương mặt cũng không còn cứng nhắc.
"Ngạo, anh có bao giờ tự hỏi. Người anh yêu là La Thư Nhu hay La Thư Anh không?"
Nhân duyên trên đời vốn là thứ nực cười như vậy, Xảo Vấn biết bản thân không có lấy một chút chỗ đứng nào trong lòng y, dù cô yêu y điên cuồng. Nhưng ít ra cô biết được cô yêu ai, cần ai, tham vọng điều gì.
Xảo Vấn yêu Tần Ngạo, cô cần y, tham vọng có được cuộc sống bên y, tham vọng một ngày đường đường chính chính bước vào Tần gia.
Mỗi khi cô nghĩ đến việc bản thân Tần Ngạo còn không biết mình thật sự yêu ai, mong muốn điều gì, trong lòng đột nhiên vừa chua chát vừa không cam lòng.
Cô yêu y như thế, y không thèm bận tâm đến. Y lại đi yêu La Thư Nhu như thế, và rồi bị đắm chìm trong cảm xúc lẫn lộn cùng La Thư Anh.
Triệu Minh yêu La Thư Anh, La Thư Anh yêu Tần Ngạo, Tần Ngạo yêu La Thư Nhu, La Thư Nhu yêu Triệu Minh và Triệu Minh lại yêu La Thư Anh. Bốn người bọn họ cứ như vậy tạo thành vòng tròn luẩn quẩn không thoát ra được.
Có thể chính vì vậy mà tai nạn năm xưa xảy ra chăng? Một hình tròn chỉ có thể bị Ϧóþ méo khi ai đó lấy mất một phần, và La Thư Nhu chính là phần quan trọng bị lấy đi ấy, khiến tất cả trở nên chênh vênh.
Triệu Minh lạnh nhạt xa cách, Tần Ngạo sống trong hận thù, La Thư Anh ưu thương tuyệt vọng.
Còn cô Xảo Vấn, dù vô tình dù cố ý, cũng đã bị kéo vào sự ràng buộc nghiệt ngã này giữa bọn họ.
Điện thoại trong túi áo vest của Tần Ngạo rung chuông, Xảo Vấn cầm máy lên, gương mặt nhất thời kinh hãi.
Triệu Minh?
Cô sao có thể không nhận ra số điện thoại của anh, bây giờ đã là hơn 12h đêm, anh cố tình gọi Tần Ngạo vào lúc này là có ý gì?
Xảo Vấn không tắt máy, nhưng quyết định để chế độ im lặng.
Một hồi những tiếng "Tút...tút..." ngân dài nhưng không có người trả lời. Triệu Minh để điện thoại sang mặt tủ bên cạnh. Tiểu tử này có vẻ nhàm chán hơn anh tưởng.
Dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, La Thư Anh ngủ rất an yên, sợi duy băng đã tháo ra đặt ở bên cạnh.
Triệu Minh chạm tay lên hàng mi diễm lệ của cô, di chuyển dần từ cánh mũi đến môi, sang bên gò má vẫn còn hơi xương xương.
"Vẫn gầy quá."
Triệu Quân tỉnh dậy đi uống nước, đi qua phòng của chị dâu, thấy cửa phòng không đóng, nhìn vào bên trong lại chỉ phát hiện bóng lưng của anh trai.
Không phải hồi tối chị dâu kiên quyết muốn ngủ riêng phòng sao? Ông anh này của cậu lại nhân lúc người ta ngủ say mà lẻn sang nằm cùng thế này.
Ngẩn người một lúc, Triệu Quân tự cảm thấy bản thân suy nghĩ hơi ngu ngốc.
Anh cậu là ai cơ chứ, là Triệu Minh, Triệu Minh cơ mà. Sao có thể ngoan ngoãn cam tâm tình nguyện ngủ riêng phòng với chị dâu được.
Thở dài một hơi, Triệu Quân vô cùng tốt bụng vươn tay giúp hai người đóng cửa phòng. Triệu Minh nghe thấy âm thanh cánh cửa đóng lại, hơi nghi hoặc về người vừa mới đi qua phòng.
La Thư Anh ngủ cong người như con tôm, tư thế ngủ này thường xuất hiện ở những người luôn thiếu cảm giác an toàn. Ngay khi Triệu Minh nằm xuống bên cạnh, cô vô thức rúc vào lòng anh như mèo nhỏ, cảm giác ôm La Thư Anh trong lòng khiến Triệu Minh như bị mê hoặc, cong khóe môi cười.
Đêm nay, có giấc mơ nào tràn đầy tình ý nhẹ nhàng ghé qua...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc