"Tần Ngạo, anh vĩnh viễn không thể quên La Thư Nhu trong tiệc sinh nhật năm 9 tuổi tỏa sáng như một cô côngchúa.
Vĩnh viễn không quên La Thư Nhu xinh xắn dễ thương luôn đi bên cạnh anh trên đường tới trường mỗi ngày.
Vĩnh viễn không quên buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên.
Vĩnh viễn không quên những bó hoa cúc họa mi nở rộ anh tặng chị ấy, vĩnh viễn không quên quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của hai người.
Tất nhiên, anh lại càng không quên thời khắc La Thư Nhu ở trong vòng tay anh, toàn thân đẫm máu, yếu ớt nói những lời cuối cùng.
Anh không quên giọt nước mắt nóng bỏng của La Thư Nhu rơi xuống mu bàn tay anh khiến trái tim anh như bị đốt cháy.
Thế nhưng, cũng chính anh đã dễ dàng quên.
Anh dễ dàng quên lần đầu gặp một cô bé lạc đường, dễ dàng quên ánh mắt trong suốt lấp lánh của cô ấy.
Anh dễ dàng quên lần hai gặp lại cô bé ngốc nghếch, quên lúc anh mời cô ấy đi ăn kem còn tặng một sợi dây chuyền rất đẹp.
Anh dễ dàng quên một La Thư Anh ngày nào cũng đi đằng sau anh trên đoạn đường tới trường.
Anh dễ dàng quên những mảnh ký ức tuy chắp vá nhưng cũng rất sâu đậm của chúng ta.
Anh cũng quên ngày La Thư Nhu ra đi, còn có một người ở phòng cấp cứu bên cạnh, đang trong tình trạng hấp hối. Nước mắt của cô gái ấy, anh biết không?
Anh không biết.
Không gì cả, không ai cả.
Anh quên em, rất dễ dàng, rất lạnh tâm.
Anh yêu La Thư Nhu bao nhiêu? Em lại yêu anh bao nhiêu? Câu chuyện này của chúng ta có phải đã sai lầm ngay từ khi bắt đầu.
Ngày ấy, giá như không phải anh, cũng chẳng phải em.
Không gặp gỡ sẽ không sai lầm.
Không sâu đậm sẽ chẳng ưu thương.
Tần Ngạo, hôm nay em buông rồi. Con người ta chỉ còn đau lòng khi còn yêu thương, một khi đã cạn lòng, mọi thứ đều trở thành vô nghĩa.
Đúng vậy, anh hiện tại đối với em đã là điều vô nghĩa, mãi mãi cũng như vậy.
Tạm biệt"
Xe ô tô của Tần Ngạo tăng tốc trên đường, y điên cuồng nhấn chân ga, vượt qua mấy chặng đèn đỏ, phía sau còn vang lại mấy câu chửi thề từ những chủ xe khác. Y liếc nhìn hai quyển sổ đang đặt ở ghế xe bên cạnh, sắc mặt chuyển xanh chuyển trắng.
Y tin.
Y không tin.
Tâm trạng như một mớ dây bị thắt hàng trăm nút không có cách gỡ bỏ.
"La Thư Anh."
"La Thư Anh"
"૮ɦếƭ tiệt!"
Tần Ngạo vung tay đấm mạnh xuống vô lăng, nhấn còi xe ςướק làn đường liên tục. Có một điều y biết rõ lúc này, y cần phải gặp La Thư Anh.
La Thư Anh thu gối ngồi ở đầu giường, nếu cô đoán không nhầm, Tần Ngạo có thể đang trên đường trở về đây.
Nói ra cũng tốt, trở về cũng tốt, tin hay không tin cũng tốt. Cô thật sự không muốn quản điều gì nữa.
[La Thư Nhu, chị có ngờ không, rằng ngày này sẽ đến]
[Bốn năm rồi, chị đã hài lòng chưa?]
[Em hạnh phúc được chưa?]
La Thư Anh đột nhiên hơi cười, thứ hạnh phúc kia xem chừng cô cũng không đủ sức chạm đến nữa rồi.
Cả tâm hồn và thể xác của La Thư Anh đều đã bị Tần Ngạo đem nhúng chàm, không thể gột sạch được nữa. Sẽ có một ai đó trên đời chấp nhận bao dung cô ư?
Sẽ không.
Cửa phòng bị mở ra, người vừa mới xuất hiện là người La Thư Anh không ngờ đến nhất: Xảo Vấn.
"La Thư Anh, cuối cùng cũng tìm ra cô."
Nhìn La Thư Anh yếu ớt ngồi một góc, cả người toàn vết thương, có vết đã lành để lại sẹo, có vết chưa lành hẳn, lại có những vết bầm tím nổi bật trên da thịt trắng xanh, trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu.
Chính là vì một đứa con gái người không ra người, ma không ra ma này mà tính mạng của hai mẹ con cô đều bị đe dọa. Chính là vì cô. Nhưng suy nghĩ trái với biểu hiện bên ngoài, Xảo Vấn lấy trong túi xách ra hai chiếc chìa khóa nhỏ.
La Thư Anh bình tĩnh theo dõi hành động tiếp theo, không ngờ việc mà Xảo Vấn làm chính là mở khóa sợi dây xích ở tay và chân cho La Thư Anh.
"Tôi không giúp cô được lâu đâu. Mau trốn đi."
La Thư Anh phải vịn vào thành giường mới có thể đứng dậy, cô nghi hoặc nhìn Xảo Vấn.
"Đừng nhìn tôi. Tôi chẳng thương xót gì cô, nhưng Tần Ngạo và ba của đứa con trong bụng tôi. Tôi không muốn anh ấy có bất cứ dính líu gì với cô nữa."
La Thư Anh tuy chưa gỡ bỏ nghi ngờ, nhưng cô biết mình trước tiên cần ra khỏi đây.
"Cô không thể đi cửa trước được, tôi phải lừa đám vệ sĩ mới có thể vào đây."
Xảo Vấn vừa nói vừa tháo hoàn toàn hai sợi dây xích ra, móc lại với nhau, sau đó ra móc vào cột đá ở ngoài ban công, để sợi dây chạy dài xuống dưới đất.
"Nắm theo sợi dây này để xuống dưới, cô còn đủ sức không?"
La Thư Anh toàn thân vẫn đau nhức mệt mỏi, tuy nhiên đây là con đường tốt nhất và duy nhất mà cô có thể lựa chọn, cô nhìn Xảo Vấn lặng lẽ gật đầu.
Từ phòng này là tầng năm, trượt tay có thể sẽ ૮ɦếƭ. Xảo Vấn nhìn La Thư Anh đang nắm sợi dây xích tuột xuống đến tầng 3, nếu cô Gi*t La Thư Anh, La Cao Dự chắc chắn không tha cho cô. Nhưng lại không cam lòng bỏ qua cơ hội này.
"La Thư Anh, vì sao cô mới là bản gốc còn tôi chỉ là bản sao"
"Một cô gái thảm hại như cô không xứng đáng có được gương mặt xinh đẹp thế kia."
La Thư Anh trên trán đã ướt mồ hôi, cả người cô bỗng nhiên nhẹ bẫng, một làn gió trượt qua làm vài lọn tóc bay lên, sợi dây xích bị đứt ư?
Hóa ra nhảy lầu là như thế này đây, La Thư Anh bỗng nhiên cười nhạt.
Hóa ra là thế này.
Thân thể chạm đất truyền đến một trận đau kịch liệt, khiến La Thư Anh nhớ lại vụ tai nạn ô tô 4 năm trước.
Chính là cảm giác này, toàn thân đau đớn, máu loang khắp người, thần trí mơ hồ, cổ họng nghẹn đắng.
Trong giấc mơ đen sẫm cuối cùng của cô, La Thư Anh cảm nhận được bản thân mình được người nào đó bế lên, vòng tay người ấy vừa chắc chắn vừa an toàn, giống như hết thảy những thiếu sót cô đang tìm kiếm đều được lấp đầy trong một giây phút.
Giọng người đàn ông khàn khàn nhẫn lại, nhưng nộ khí bức người vẫn không ngừng tỏa ra trong từng câu chữ.
"Đốt! Đốt hết cho tao!"
Tần Ngạo hạ cửa kính xe, nheo đôi mắt u tối nhìn ngôi biệt thự đang bốc cháy lớn. Tiếng người hỗn loạn xung quanh, tiếng xe cứu hỏa phía xa đang reo lên đinh tai nhức óc.
La Thư Anh?
Tần Ngạo siết chặt tay trên vô lăng, trong lòng y đang nhen nhóm một ngọn lửa nóng rực hơn cả đám cháy ngoài kia.
Y biết, không phải ngẫu nhiên mà căn biệt thự có thể bị phá hủy được như thế này. Người luôn ở phía sau cô, y thật muốn biết hắn là ai.
Sau gần 1 giờ đồng hồ cố gắng dập lửa, căn biệt thự tiêu điều đổ vỡ hiện ra trước mắt Tần Ngạo, giày y giẫm lên những mảng đen đen vàng vàng không rõ là thứ gì bị đốt cháy.
Từ phía sau biệt thự, sợi dây xích cuộn một chỗ trên đất, bị lửa nung đến đổi màu biến dạng. Tần Ngạo đứng bất động một lúc.
Còi xe cấp cứu vẫn đang nối tiếp vang lên ngoài kia, toàn bộ camera an ninh có lẽ cũng đã bị phá hủy hoàn toàn. Tần Ngạo đột nhiên cười lạnh lẽo, người này không phải nhân vật tầm thường.
Điện thoại trong túi y rung nhẹ, Xảo Vấn ở đầu dây bên kia hét lớn trong hoảng loạn.
"Ngạo, cứu em với. Nhà của chúng ta đang cháy..."
Xảo Vấn vừa nói vừa khóc vừa nói, câu chữ trở nên lộn xộn. Tuy nhiên những lời của cô sau đó Tần Ngạo căn bản không hề nghe thấy, bởi chiếc điện thoại của y đã rơi trên đất.
Đến Tần gia....hắn cũng dám đốt?
***
"Tiên sinh, tiểu thư đã tỉnh rồi."
Hộ lý của bệnh viện nhẹ nhàng chỉnh lại ống truyền dịch ở đầu giường sau đó lập tức rời phòng. La Thư Anh nằm trên giường, cơ thể nhỏ nhắn của cô hơi run lên, có cảm giác như bản thân vừa từ cõi ૮ɦếƭ trở về.
Cô đã ngủ rất lâu mới có thể tỉnh dậy. Trong giấc mơ của cô, ánh sáng tràn ngập khắp mọi nơi, nhưng đến khi cô tưởng như bản thân đã thức giấc thì vì sao xung quanh lại chỉ là một mảng tối sẫm?
Cô nhầm lẫn chăng? Cô đang còn sống hay đã ૮ɦếƭ? Trong một vài giây phút, chính bản thân cô cũng mơ hồ không rõ.
Nếu không phải ban nãy cô vừa mới cử động, hộ lý bên cạnh đã vô cùng vui mừng reo một tiếng sống động, La Thư Anh cũng tưởng mình đã ૮ɦếƭ rồi.
Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn còn đang đập, tuy chậm rãi nhưng không còn nhức nhối yếu ớt. Nó đập một cách đều đặn và bình yên. Thế nhưng bây giờ là ban đêm ư? Vì sao lại tối như vậy? La Thư Anh muốn đưa tay lên dụi mắt, cô lần mò thấy tay phải cắm rất nhiều ống truyền dịch, mất hết sức lực.
Sau rất nhiều cố gắng mới có thể miễn cưỡng chạm lên mặt, La Thư Anh lại có chút sửng sốt phát hiện mắt cô đang được bịt bằng một dải băng quấn vết thương.
Mắt cô hình như đang bị thương.
La Thư Anh không thể nói, không thể nhìn, chỉ có thể yên lặng nằm một chỗ, chờ hành động tiếp theo của vị tiên sinh xa lạ vừa mới bước vào kia.
Tay người đàn ông rất ấm, chạm lên khuôn mặt gầy gò của cô mang theo sự yêu chiều khó thành lời.
"Tiên sinh. Tôi đem sữa đến theo lời dặn của ngài."
Hai tiếng gõ cửa vang lên cùng một câu nói nối tiếp, La Thư Anh nghe tiếng cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào rất nhanh.
Mùi hương của người bên cạnh khỏa lấp khứu giác cô mỗi lúc một nhiều, chứng tỏ khoảng cách hai người ngày càng gần.
Sau đó, môi La Thư Anh nhận được sự tiếp xúc mềm mại, dòng sữa ấm nóng tràn từ miệng người đàn ông qua đến miệng cô, ngọt lịm chảy vào họng.
Nước mắt từ khóe mi của La Thư Anh đột nhiên chảy dài, thấm qua dải băng mắt, lăn chậm chạp xuống cổ.
[Anh là ai?]
La Thư Anh mấp máy môi khô khốc, không có âm thanh nào được phát ra, cũng không thấy đối phương đáp lại. Cũng đúng, cô không nói ra tiếng thì ai có thể hiểu cô nói gì cơ chứ.
Vị tiên sinh xa lạ chỉ chuyên tâm cho cô uống sữa, dù La Thư Anh đã có ý kháng cự bằng cách không nuốt vào, nhưng người này thấy vậy liền hung hăng cưỡng hôn cô.
La Thư Anh bị hôn đến đôi môi ban nãy vừa khô khốc nhợt nhạt giờ đã ướƭ áƭ sưng đỏ lên. Cảm giác tê tê truyền đến từ đầu lưỡi khiến cô nhất thời bất động.
Hắn không phải người tốt?
Không đúng, La Thư Anh có linh cảm chắc chắn người này đã cứu cô. Vậy thì dù hắn là người tốt hay người xấu, cô vẫn nợ hắn.
"Tiên sinh, bác sĩ đến rồi."
"Anh hai, em nghe nói chị dâu vừa tỉnh liền vội vã đến đây. Em sẽ kiểm tra cho chị ấy."
La Thư Anh chờ người đàn ông lên tiếng, nhưng hắn vẫn không hề nói gì. Trái lại, bác sĩ vừa mới xuất hiện có vẻ rất ồn ào.
Chị dâu? Bác sĩ vì sao gọi cô là chị dâu?
Dải băng mắt của La Thư Anh được tháo ra, nhưng cô vẫn chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng đen đặc không tia sáng.
"Chị...à không, La tiểu thư, cô nghe thấy tôi chứ. Cô đã hôn mê suốt 2 tháng rồi, hiện tại sức khỏe còn rất yếu. Vì vậy, hãy biểu đạt ý kiến bằng việc lắc đầu hoặc gật đầu, được chứ?"
La Thư Anh gật đầu.
"Cô có nhìn thấy số mấy không?"
La Thư Anh bình tĩnh lắc đầu.
"Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì?"
La Thư Anh gật đầu. Không gian rơi vào trầm mặc.
"Anh hai, xin lỗi. Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Không cần ra ngoài, cô muốn bảo họ như vậy. Chẳng phải việc họ lén lút ra ngoài nói chuyện về tình trạng bệnh nhân càng giống như trong phim truyền hình sao, chắc chắn sức khỏe của cô giờ đang rất thảm.
Cô bị mù rồi?
Mất đi giọng nói và mất ánh sáng, có thể chính là cái giá cô phải trả vì đã yêu một người không nên yêu.
Nhưng như thế này, có phải cũng quá đắt rồi hay không?