Tần Ngạo đặt một bó hoa cúc họa mi xuống mộ của La Thư Nhu, đồng thời đặt cả hai cuốn sổ trên bia mộ.
Y không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu y tới đây, nhưng chỉ đến ngày giỗ của cô mới mang theo hoa cúc họa mi. Cô vẫn luôn thích loài hoa này.
"Tiểu Nhu, lại một năm rồi."
Tần Ngạo quyến luyến đưa tay chạm lên di ảnh của La Thư Nhu, trong ánh mắt đều là yêu thương. Cảm giác này thật sự không chân thật, cảm giác cô đã không còn bên cạnh y, suốt những năm tháng y dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể chấp nhận.
Được một lúc, Tần Ngạo ngồi tựa lưng vào bia mộ, mở cuốn sổ đầu tiên của La Thư Anh. Ngay trang đầu, La Thư Anh viết:
"Bi thương nhất không phải là câu chuyện của một đôi tình nhân âm dương cách biệt, mà là tình yêu lầm tưởng giữa hai người đang cùng tồn tại ở một nơi, như em, cũng là như anh.
Anh từng dẫn em về nhà, từng tặng em sợi dây chuyền, từng cõng em suốt chặng đường, từng cứu mạng em. Thế nhưng, người anh yêu suốt đời suốt kiếp lại không phải là em, mãi mãi không phải em."
***
La phu nhân năm ấy sinh hai đứa trẻ, nếu như chị gái La Thư Nhu khi trưởng thành luôn đạt thành tích văn hóa rất cao thì La Thư Anh lại chỉ giỏi những môn ngoại khóa, cô vẽ rất đẹp, chơi thể thao rất giỏi, cô thích nhảy múa, ca hát, thích chơi cờ vua cùng các bạn trong câu lạc bộ. Vì vậy, đối với gia tộc mấy đời nối tiếp đều toàn người tài giỏi thì một cô nhóc như La Thư Anh quả là sản phẩm thất bại.
Tuy từ nhỏ La Cao Bá cùng La Phu Nhân đã nuông chiều La Thư Nhu nhiều hơn, nhưng La Thư Anh chưa bao giờ tủi thân vì điều này, cô rất yêu quý chị gái của mình.
La Thư Anh và La Thư Nhu lên 8, anh trai La Cao Dự đã tròn 16 tuổi, cũng là lúc La Thư Anh gặp Tần Ngạo.
Một buổi chiều, La Cao Dự bắt gặp em gái đang vừa tìm kiếm khắp căn phòng vừa khóc nức nở.
"Tiểu Anh?"
"Dự...mất rồi...dây chuyền mất"
La Thư Anh khóc đến đáng thương, La Cao Dự xoa đầu trấn an cô, có lẽ thứ cô bé đang nhắc đến là sợi dây chuyền cúc họa mi kì lạ cô bé mang về tháng trước.
"Anh tìm giúp em."
La Cao Dự cùng La Thư Anh chăm chú tìm khắp phòng, cho đến khi La Thư Nhu bước vào, ngẩn người hỏi
"Anh Cao Dự, Tiểu Anh, hai người tìm gì vậy?"
La Thư Anh lau nước mắt nước mũi tèm lem trên gương mặt, đứng dậy nói với La Thư Nhu.
"Dây chuyền..."
Chưa kịp nói hết câu, La Thư Anh ngay lập tức phát hiện sợi dây chuyền của cô bé đang ở trên cổ La Thư Nhu.
La Thư Nhu lúc này cũng hiểu ra vấn đề, tháo dây chuyền đưa cho La Thư Anh.
"Chị thấy nó rơi trước cửa nhà đó, mà lúc chị đi em chưa dậy nên thuận tiện đeo vào luôn. Trả cho em nè."
"Cảm ơn chị Thư Nhu, cảm ơn chị."
La Thư Anh mừng rỡ vô cùng, khiến La Cao Dự nhẹ nhõm thở phào. Nếu để mất sợi dây này, không biết căn nhà có bị nhấn chìm bằng nước mắt của con bé không nữa. Quay sang La Thư Nhu, anh lên tiếng hỏi.
"Buổi gặp mặt với Tần gia tốt đẹp chứ?"
"Vâng, con trai của bọn họ rất yêu quý em."
"Vậy là được."
La Cao Dự giúp La Thư Anh lau nước mắt, bế bổng cô bé lên.
"Được rồi đừng khóc nữa, anh trai đưa em đi ăn gà rán nhé"
"Yeah, gà rán. Cả kem nữa."
La Thư Anh tâm trạng thay đổi như chong chóng, vừa khóc lại có thể cười, không quên rủ chị gái đi chung nhưng La Thư Nhu từ chối vì muốn nghỉ ngơi.
Nhìn lại căn phòng một nửa đồ là màu xanh, một nửa là màu hồng, La Thư Nhu có thể cảm nhận sâu sắc được sự khác biệt giữa bản thân và La Thư Anh.
Kể cả việc La Cao Dự luôn luôn nuông chiều La Thư Anh mà không mấy khi để tâm đến cô khiến cô thấy vô cùng ghen tị.
Ai cần đi gặp mặt rồi định hôn ước với con trai Tần gia kia chứ, cô chỉ cần anh Cao Dự. Tại sao La Cao Dự đối với cô bé không thể thân thiết một chút.
La Thư Anh tay cầm gà rán tay cầm một que kem vani, ăn rất ngon miệng. La Cao Dự thi thoảng dùng khăn giấy lau miệng cô.
"Ăn từ từ thôi."
Từng cử chỉ của anh đều là ôn nhu, mấy nữ sinh bàn bên cạnh đã lén lút chụp vài bức ảnh, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ.
"Tiểu Anh, sợi dây chuyền này rất quan trọng sao?"
"Vâng. Quan trọng lắm."
"Em có muốn kể cho anh nghe không?"
La Thư Anh ngẩn người mấy giây, cô ăn nốt miếng kem cuối cùng, đặt đùi gà còn đang dở xuống, sau đó bắt đầu kể chuyện cho La Cao Dự. Từ lần đi lạc vô ý đến lời hẹn gặp nhau ba lần sẽ tiết lộ tên giữa cô bé và anh trai tốt bụng kia.
La Cao Dự nghiêm túc lắng nghe, không coi đó là một câu chuyện đùa. Khi nhắc đến cậu thiếu niên ấy, đôi mắt La Thư Anh sáng lên lấp lánh, tâm trạng vô cùng hứng khởi. La Cao Dự để ý xuống sợi dây chuyền cô bé đang đeo.
Cúc họa mi màu cam: sôi nổi, cuốn hút, lòng tin yêu chân thành. Xem ra người này cũng rất coi trọng cô ngốc đang ở trước mặt anh đây.
"Nhưng mà, không biết khi nào mới gặp lại anh ấy."
La Thư Anh gương mặt buồn rầu, mím mím đôi môi đỏ mọng như cherry, hàng mi đen dày rung rinh cụp xuống, bộ dạng như một chú cún nhỏ.
La Cao Dự vươn tay vén một lọn tóc tơ đang rủ xuống của La Thư Anh, giọng nói đang thời kì vỡ vạc nghe trầm trầm.
"Không cần lo lắng. Nhất định sẽ gặp lại."
La Cao Dự không chỉ có một niềm tin mãnh liệt rằng La Thư Anh sẽ gặp lại người kia.
Mà anh còn cảm thụ được mối ràng buộc khó mà tách rời giữa hai người. Thậm chí trong mối ràng buộc ấy, cũng có cả chính anh.
Sau khi được chính thức đính hôn ước ở tiệc sinh nhật 9 tuổi, mỗi ngày Tần Ngạo đều qua rủ La Thư Nhu đi học.
La Thư Anh đeo một chiếc balo lớn màu xanh, chậm rãi bước từng bước nhỏ phía sau hai người họ. Cô thích nhất là ngắm nhìn Tần Ngạo từ xa như thế này.
"Tiểu Anh, em đi chậm quá."
La Thư Nhu quay đầu nhắc nhở La Thư Anh, nhưng cũng không có ý định đợi cô, cùng Tần Ngạo tiếp tục bước lên phía trước.
Trường cấp 2 của Tần Ngạo chỉ cách trường tiểu học của hai chị em 5 phút đi bộ, vô cùng thuận tiện. Trước khi vào lớp học, La Thư Nhu còn không quên nhắc nhở La Thư Anh, hôm nay lớp cô có bốn tiết, sau khi tan học sẽ cùng Tần Ngạo đi chơi công viên giải trí, vì vậy không đợi La Thư Anh cùng về được.
"Hai người đi chơi vui vẻ nha."
La Thư Anh trước mặt cười rất vui vẻ, quay lưng gương mặt thoáng buồn. Cô bé ước giá mà mình cũng được đi cùng họ. Tuy bình thường La Cao Dự thường hay đưa cô đi công viên giải trí, nhưng cô muốn được một lần đến cùng với Tần Ngạo.
Không ngờ, khi La Thư Anh tan học, La Thư Nhu và Tần Ngạo vẫn đợi ở cổng trường.
"Hai người sao lại ở đây?"
"Đợi em cùng đi đó."
La Thư Nhu dắt tay em gái, nở một nụ cười nhưng trong lòng bất mãn. Thật ra ý kiến đợi La Thư Anh cùng đi vốn không phải cô muốn, mà là Tần Ngạo đề xuất ra.
La Thư Nhu không hiểu, vì sao La Cao Dự, rồi đến Tần Ngạo, đều phải quan tâm đến cô em gái vô dụng của cô như vậy. Cô thì có gì mà không bằng được La Thư Anh?
"Oa..."
La Thư Anh hai mắt sáng lấp lánh nhìn xe kẹo bông nhiều màu sắc ở dưới một tán cây. La Thư Nhu và Tần Ngạo đi mua nước uống cũng được một lúc rồi.
Lục lọi chiếc balo phía sau, hôm nay cô bé không mang tiền. La Thư Anh buồn chán cúi đầu, quyết định đi vòng quanh công viên giải trí để quên đi những cây kẹo bông hấp dẫn kia, nhất thời quên mất lời dặn đứng chờ một chỗ của La Thư Nhu.
Công viên quả nhiên thật lớn, La Thư Anh mỗi lần đi đều được La Cao Dự nắm tay dẫn bước, lần đầu một mình như vậy, cô đi mãi cũng không thấy quay về được chỗ có xe kẹo bông ban nãy.
"A kia rồi."
Phát hiện ra xe kẹo bông ở dưới tán cây, nhưng vì sao người bán hàng lại một bà thím mà không phải ông chú ban nãy. Hơn nữa, kẹo bông đủ màu sắc cũng không còn, chỉ thấy những que màu trắng như đám mây trên trời.
"Có thể ông chú đã đến giờ nghỉ ngơi rồi. Họ bán hết que kẹo nhiều màu sắc rồi ư?"
La Thư Anh chắc mẩm, hai chân bắt đầu mỏi nhừ, trời cũng tắt nắng hẳn. Lúc này La Cao Dự và La Thư Anh quyết định ngồi xuống ghế đá bên cạnh chờ La Thư Nhu và Tần Ngạo quay về.
Lúc này, trước một xe đẩy kẹo bông khác, La Thư Nhu đưa mắt tìm kiếm xung quanh, Tần Ngạo tuy không có biểu hiện gì là sốt ruột, nhưng cũng chăm chú nhìn xem La Thư Anh đang ở chỗ nào.
"Anh Ngạo, có thể Tiểu Anh đã về trước rồi."
La Thư Nhu đột nhiên lên tiếng, Tần Ngạo yên lặng chờ cô nói tiếp.
"Em nhớ hôm nay con bé còn có lịch tập đàn cùng cô giáo, có thể nó nhớ ra nên đã về trước."
"Em chắc chắn?"
"Không sao đâu, Tiểu Anh đi công viên này rất nhiều lần rồi, hơn nữa cũng không xa nhà. Con bé vốn rất thông minh, không dễ lạc được đâu."
Tần Ngạo đột nhiên xoa đầu La Thư Nhu, trong ánh mắt có vài phần vui vẻ.
"Chỉ có cô ngốc như em mới dễ lạc thôi."
La Thư Nhu có chút không hiểu ý Tần Ngạo, nhưng cô nhóc vẫn mỉm cười, kéo tay y cùng ra về.
La Cao Dự chơi bóng rổ trở về, người anh ướt mồ hôi, đến cổng thì gặp La Thư Nhu và Tần Ngạo đang nói chuyện.
"Anh Tần Ngạo, hôm nay em vui lắm. Cảm ơn anh."
"Vui vẻ là được."
Tần Ngạo cong khóe môi, nụ cười ẩn hiện. La Cao Dự nhìn biểu hiện của y, hơi nhíu đôi lông mày. Tên này thật sự đối với La Thư Nhu động tâm rồi?
"Thư Nhu, Tiểu Anh không về cùng em sao?"
"Tiểu Anh, bọn em cùng đi chơi công viên nhưng có lẽ em ấy về trước để tập đàn cùng cô giáo rồi. Em ấy không có ở nhà sao?"
"Không lẽ vẫn còn ở công viên?"
Tần Ngạo vừa nói xong, sắc mặt La Cao Dự đột nhiên thay đổi, hôm nay vốn không phải lịch tập đàn của La Thư Anh. Sau đó, La Cao Dự lập tức quay người, vội vàng bắt taxi đi thẳng đến công viên giải trí.
La Thư Anh ngồi thu gối trên ghế đá, cây cối xung quanh bị màn đêm bao trùm thành những mảng tối đen khiến cô thấy hơi sợ hãi.
"Không sao đâu, anh Tần Ngạo sẽ tìm thấy mình. Chị Thư Nhu sẽ tìm thấy mình thôi."
La Thư Anh tự trấn an bản thân, nhưng cơ thể không kìm được mà run rẩy. Sương rơi xuống ngày một nhiều mang theo chút khí lạnh lẽo.
"Yên tâm Tiểu Anh, không sao đâu mà. Không sợ, không sợ."
Đột nhiên cô bé nhớ đến La Cao Dự, anh từng dạy cô nếu mỗi lần thấy bất an hay sợ hãi, chỉ cần nghĩ về những điều vui vẻ nhất.
La Thư Anh cố gắng suy nghĩ về những lần gặp mặt của cô và Tần Ngạo, tâm trạng bình tĩnh không ít.
Bỗng nhiên một con mèo đen từ đâu chạy vụt qua, đôi mắt nó sáng xanh dưới ánh đèn mờ phía trước khiến La Thư Anh giật mình, cô bé òa khóc lên.
"Dự ơi, em sợ...làm thế nào bây giờ...huhu..."
Trong vô thức, La Thư Anh kêu tên người luôn cho cô cảm giác an toàn nhất, người luôn bảo bọc nuông chiều cô: La Cao Dự.
Cô dù can đảm đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có thể một mình coi như không có chuyện gì xảy ra trong trường hợp này. Vì vậy tiếng nức nở ngày một to hơn.
"Tiểu Anh, em ở đâu?"
Giọng La Cao Dự vang lại từ phía xa, khiến La Thư Anh càng khóc to hơn, vừa khóc cô bé vừa nói trong nước mắt.
"Em...ở...ở đây...Dự..huhu...Em không sống nổi nữa."
La Cao Dự cuối cùng cũng đứng trước mặt cô, La Thư Anh nói năng đến ngốc nghếch.
"Em ૮ɦếƭ mất, em sắp lên thiên đường..."
Dù cô khóc rất đau lòng, nhưng La Cao Dự vẫn không kìm được gõ đầu La Thư Anh một cái.
"Con ngốc này. Cuối cùng cũng thấy em."
La Cao Dự cõng La Thư Anh, mùi mồ hôi từ người anh xộc vào mũi cô, nhưng cô không hề bài xích, ngược lại còn gục đầu trên lưng anh, nhắm mắt muốn chìm vào giấc ngủ.
"Dự, em sợ quá. May quá, là anh."
La Thư Anh lẩm bẩm trong cơn mê, không hề biết rằng người phía trước vừa đang thở phào nhẹ nhõm, vừa lén lút nở một nụ cười hạnh phúc.