Ai khi tuyệt vọng cũng đều muốn ૮ɦếƭ, nhưng cảm giác cận kề cái ૮ɦếƭ là một loại cảm giác mà không phải ai cũng chịu được.
La Thư Anh chới với trong dòng nước lạnh ngắt, vậy là cuộc sống tươi đẹp của một cô nữ sinh mới chỉ bước vào cấp ba sẽ kết thúc như này sao?
Người ấy, cô còn chưa kịp nói cô thích y...
Ngay khi bản thân kiệt sức không thể vùng vẫy, La Thư Anh được người nào đó bế bổng lên, vòng tay rất vững chắc.
Tần Ngạo vỗ lưng cho La Thư Anh, cô ho sặc sụa một hồi dài, đôi mắt đỏ ửng không biết vì sợ hãi hay kích động. Y cứu cô, Tần Ngạo vừa mới cứu cô.
"Ổn chưa?"
Tần Ngạo không thừa không thiếu nói với La Thư Anh, khiến cô trong lòng chợt có chút chua chát. Y chưa từng dịu dàng với cô như khi ở cạnh La Thư Nhu, chưa một lần nào.
"Em không sao."
La Thư Anh vô thức quay đầu nhìn ra phía sau, trên bãi cỏ rộng các bạn nam sinh nữ sinh đang chia thành từng tốp lớn nhỏ, mỗi người một việc để nhanh chóng hoàn thành buổi chào đón học sinh mới của trường.
La Thư Anh và La Thư Nhu bước vào 16 tuổi, Tần Ngạo đã ở ngoài vừa học đại học vừa tự làm kinh doanh. Nếu không phải vì lần này có La Thư Nhu, chắc y cũng sẽ không đồng ý đại diện cựu học sinh ưu tú của trường về tham gia hoạt động này.
"Không nên bất cẩn."
"Em biết."
La Thư Anh đôi mắt hơi đượm buồn, nhìn xuống mặt nước sóng sánh phản chiếu tán lá xanh biếc trên đỉnh đầu.
Cô đôi lúc không hiểu bản thân mình, như khi nãy vừa nảy sinh ý định muốn thử cảm giác cận kề cái ૮ɦếƭ. Liệu đó có phải cảm giác tồi tệ nhất trên đời này.
La Thư Anh trăm lần tự hỏi, tại sao người trong lòng Tần Ngạo lại không phải là cô. La Thư Anh gặp y trước, hay vốn dĩ La Thư Nhu gặp y trước, cô thậm chí chẳng còn nhớ rõ.
Năm ấy, y cứu cô.
Hiện tại, y Gi*t cô.
Năm ấy, cô nghĩ rằng cảm giác cận kề cái ૮ɦếƭ là cảm giác tồi tệ nhất trên đời này.
Hiện tại, cô hiểu ra ở cạnh y mới chính là điều tồi tệ nhất.
La Thư Anh mở mắt, sợi dây xích ở cổ tay và chân khiến người cô nặng trịch không thể cử động, toàn thân đau đớn như đang nằm trên một chiếc giường nhiều gai. Lại một lần nữa, Tần Ngạo không để cô ૮ɦếƭ.
La Thư Anh ngồi dậy, cô dùng hết sức giãy dụa, tiếng leng keng va chạm từ những sợi dây xích vọng trong phòng, chiếc lắc bạc dưới chân đã không còn.
[Dự...]
Mấy máy cánh môi không thành tiếng, trong lòng cô hoảng loạn cực độ, đôi chân đau nhức run rẩy khiến cơ thể ngã xuống nền, La Thư Anh vừa bò vừa tìm kiếm khắp căn phòng.
"Tặng cho em cái này."
"Hoa anh thảo."
"Như thế này, mỗi bước chân của em đều sẽ nhớ có anh trai làm điểm tựa, đừng để vấp ngã. Nếu ngã, nhất định phải biết cách đứng lên. Nếu ai dám đẩy em ngã, nói với anh, anh nhất định liều mạng với người đó."
"Hoa anh thảo - chìa khóa nhỏ của thiên đường"
Bồn tắm vẫn còn đầy nước, bọt sữa tắm che mất tầm nhìn, La Thư Anh đưa hai tay vào sờ soạng, sau đó cả người mất đà ngã vào trong, ướƭ áƭ chật vật.
[Dự...không...]
Cô sợ hãi, mất nó rồi thì không còn điều gì chống đỡ cho lý trí của cô nữa. Để rồi cô sẽ ngã, vào hố đen của tuyệt vọng vĩnh cửu, không thể vãn hồi.
[Đừng mất...]
Không có một âm thanh nào phát ra, chỉ có đôi môi khô khốc nhợt nhạt và cổ họng dâng lên sự nghẹn đắng.
La Thư Anh khóc.
Từng giọt nước nóng bỏng tràn ra khóe mi, lăn dọc xuống gò má gầy gò, rơi vào nước. Đã từ rất lâu, lâu đến nỗi chính cô không nhớ nổi, cô mới lại khóc.
Một trận vỡ òa dữ dội như cơn mưa đầu hè, nước mắt tựa trân châu đứt đoạn nối nhau rơi khắp chốn.
[Dự..mất rồi...Dự...]
Tần Ngạo ngẩn người đứng ở cửa nhà tắm, trước mặt hắn La Thư Anh đang ngồi trong bồn đầy nước, thu gối khóc nức nở như đứa trẻ bị bỏ rơi, gương mặt xanh xao tèm nhèm nước, môi nhợt nhạt mấy máy mấy chữ chẳng tròn vành, vô cùng thổn thức nghẹn ngào.
Hóa ra cô vẫn còn biết khóc?
Gương mặt y lần lượt xuất hiện vô số biểu tình, kinh ngạc, khó hiểu, nghi hoặc, thậm chí là giận dữ.
Tần Ngạo lấy trong túi áo sơ mi chiếc lắc bạc, y giơ đến trước mặt La Thư Anh.
"Tìm nó?"
La Thư Anh ngước đôi mắt đỏ nhìn đồ trên tay y, sau đó nhanh như chớp muốn ςướק lấy, tuy nhiên cô vẫn chậm hơn phản ứng của Tần Ngạo một bước.
"Hóa ra thứ này với cô quan trọng như vậy?"
La Thư Anh có thể chẳng còn nhớ gì cả, Tần Ngạo cũng không rõ chuyện gì xảy ra trong khi hai người giằng co ở bồn tắm ba ngày trước. Phải, cô đã hôn mê suốt 3 ngày.
Nhưng khi bác sĩ tư được gọi đến mang cô đang hấp hối trong nhà tắm lên cấp cứu, đây là vật La Thư Anh nắm chặt trong lòng bàn tay. Sống ૮ɦếƭ giữ lấy như thế, Tần Ngạo nghĩ có thể dùng nó để đổi lấy một vài điều y muốn biết từ La Thư Anh. Nhưng y chưa bao giờ ngờ đến tầm quan trọng của vật này lại lớn như vậy, có thể khiến một La Thư Anh luôn quật cường đáng ghét trước mặt y khóc lóc đến nhếch nhác thảm hại.
"Muốn lấy lại"
La Thư Anh lau sạch nước trên mặt, có điều toàn thân cô đều ướt, càng lau lại càng trở thành nhem nhuốc, cuối cùng cô cũng khôi phục lại sự an tĩnh trong đôi mắt dù cơ thể đang run lên vì đau và lạnh, bình thản gật đầu.
[Trả cho tôi]
Tần Ngạo đọc được khẩu hình của La Thư Anh, một trận cười lạnh lẽo vang vang
"Trả cho cô? Sao chúng ta không thử làm một cuộc trao đổi?"
[Anh muốn gì?]
"Nói cho tôi biết sự thật về vụ tai nạn của Tiểu Nhu, cô đã hãm hại cô ấy như thế nào, và có ai đứng đằng sau"
La Thư Anh yên lặng cúi đầu.
"Sao? Không muốn lấy lại"
Tần Ngạo đung đưa sợi dây bạc như trêu ngươi, những chiếc chuông nhỏ rung rinh tạo nên âm thanh khe khẽ bên tai La Thư Anh.
[Được]
"Xoảng"
Chiếc laptop trên bàn bị một lực đạo hất mạnh xuống nền, Vũ Lam Ân giật mình nhìn sắc mặt u ám cực độ của La Cao Dự. Hai người một nam một nữ đứng phía trước toàn thân rét lạnh, chủ tịch của bọn họ chưa từng kích động như vậy.
"Dự, hãy bình tĩnh."
Vũ Lam Ân nheo đôi mắt đẹp, đặt tay lên vai La Cao Dự trấn an anh. Nghĩ đến việc La Thư Anh bị Tần Ngạo giam giữ ở một nơi anh không thể biết, ngày ngày ђàภђ ђạ cô, La Cao Dự đôi mắt đỏ lửa giận, toàn thân không ngừng tỏa ra luồng khí áp bức dọa người.
"Tư Á, trong ngày hôm nay phải mang Xảo Vấn đến trước mặt tôi."
"Vâng."
"Còn cậu Diễn Quân, tiếp tục huy động toàn bộ người, dù phải lật tung cái đất nước ấy cũng phải tìm cho ra tiểu thư."
Diễn Quân chần chừ nhìn La Cao Dự.
"Chủ tịch, thành thật mà nói chúng ta ở Trung Quốc không có nhiều mối quan hệ, vì vậy việc tìm kiếm gặp không ít khó khăn."
La Cao Dự chống tay lên bàn, tựa cằm trầm ngâm. Điều này anh hiểu rất rõ Vũ Lam Ân cũng yên lặng suy nghĩ, cô muốn giúp La Cao Dự nhưng lại nhất thời không biết giúp anh bằng cách nào.
Không đúng, cô tại sao quên mất bản thân là tiểu thư họ Vũ, con gái của thương gia Vũ Kiến Bắc nổi khắp Trung Quốc chứ.
"Dự, tôi có thể..."
"Đứa nào dám đòi lục tung cả Trung Quốc thế hả?"
Một giọng nói trầm khàn vang lên cắt ngang lời Vũ Lam Ân định thốt ra, người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo thể thao thoải mái, trên vai còn đeo một túi đựng đồ đánh gôn, đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng bước vào trong phòng.
"Ba"
"Bác trai"
"Triệu lão gia"
Những người bên trong đồng loạt lên tiếng, có chút bất ngờ vì sự xuất hiện đường đột của vị Triệu lão gia đã sớm "quy ẩn" kia.
"A.."
Chưa để tất cả kịp định thần, Triệu lão gia bị Triệu phu nhân phía sau giơ chân đạp cho một cái, lại bị bà véo tai chỉnh đốn.
"Ông tưởng ông như vậy là ngầu lắm hả, còn dám bỏ tôi lại phía sau."
"Bà xã, tôi biết sai rồi mà..."
Triệu lão gia nhăn mặt hạ giọng, Vũ Lam Ân che miệng nhịn cười. Trong tất cả những cặp vợ chồng mà cô từng biết, ba mẹ của La Cao Dự là khiến cô thấy đáng nể phục nhất. Ngay cả khi đầu đã hai thứ tóc, họ vẫn làm không ít cặp vợ chồng son bây giờ phải ghen tị.
Thật sự rất dễ thương.
"Bác trai, bác gái, sao hai người lại tới đây đường đột vậy?"
La Cao Dự đánh mắt ám chỉ cho cấp dưới ra ngoài, Vũ Lam Ân vui vẻ chạy đến đỡ hai người vào ghế ngồi.
"Ba của Minh Minh khóc lóc ôm chân mẹ đòi sang thăm nó đấy."
Triệu phu nhân nói dối tim không đập, chân không run, vẻ mặt cũng không có lấy một tia biến sắc làm Vũ Lam Ân chỉ có thể bật cười.
"Bà còn dám nói, ai mới là người nằng nặc ra sân tập gôn đòi tôi bỏ dở buổi tập để đi thăm con trai với bà hả? Ai lấy đơn ly hôn ra đe dọa tôi hả?"
Vũ Lam Ân cười càng thoải mái, La Cao Dự cũng không phải đang bị nhốt trong tù đi, hai người này có cần phải làm quá như vậy không.
"Ba, mẹ, hai người muốn dùng gì không?"
La Cao Dự lúc này mới tiến đến ngồi xuống cạnh Triệu lão gia, căng thẳng trên mặt tản đi không ít, khóe miệng thậm chí còn hơi cong lên để lộ nụ cười.
"Cho mẹ một nước ép dứa, một phần đùi gà chiên, hai phần khoai tây lắc phô mai, hai ly kem dâu cỡ lớn, còn gì nữa nhỉ, à thêm hai cái chân gà nướng. Còn ông già nhạt nhẽo phía kia thì con cứ cho lão ta một ly trà quế gừng, ít mật ong một chút, nhất định phải thả thêm hai lát gừng tươi đấy.
La Cao Dự không còn xa lạ gì với kiểu coi phòng chủ tịch như quán đồ ăn nhanh của Triệu phu nhân, anh bình thản lấy giấy ghi đầy đủ rồi gọi trợ lý bên ngoài vào.
"Cho cậu 15 phút"
"Vâng."
Triệu lão gia tấm tắc khen Triệu phu nhân vẫn quá hiểu ý ông, hai người già cười đến rạng ngời.
Chỉ có Vũ Lam Ân là cơ mặt giật liên tục, một nhà bọn họ thế này không phải cũng quá kì dị rồi sao? Có điều, cô cũng đồng thời cảm thấy hạnh phúc thay cho La Cao Dự.
Quen La Cao Dự từ khi hai người chỉ là những học sinh tiểu học, Vũ Lam Ân không ít lần thắc mắc vì sao La Cao Dự lại không hề giống ai trong La gia.
La gia ngoại trừ La Thư Anh hiền lành dễ mến thì đều là một lũ người vô tâm vô phế, tuy lạnh lùng không cảm tính nhưng lại rất dễ đoán. Vì vậy, một người lúc ôn nhu thì cũng rất ôn nhu, lúc tàn nhẫn thì vô cùng tàn nhẫn, điềm tĩnh trầm ổn lại thâm sâu khó dò như La Cao Dự chẳng khác nào một đốm sáng duy nhất giữa khoảng không tối tăm.
Vũ Lam Ân hôm nay rốt cuộc cũng hiểu, là vì bởi anh vốn dĩ chẳng có quan hệ máu mủ gì với La gia, ngược lại trong người La Cao Dự đang chảy một dòng huyết thống nhà họ Triệu.
Triệu gia từ đời trước, đến đời Triệu lão gia, đến đời anh, vẫn là những người tuyệt vời như thế.
"Tiểu Ân, cháu bần thần gì thế. Mau ăn đồ ăn thôi."
Triệu phu nhân hứng khởi xé bịch khoai tây lắc phô mai đưa cho Vũ Lam Ân. Triệu lão gia nhâm nhi tách trà quế gừng đang bốc hơi nóng.
"Phải rồi, ban nãy con nói muốn lục tung Trung Quốc làm gì cơ?"
"Chuyện này..."
"Lão già ngu ngốc kia, ông chẳng lẽ đã quên con dâu của chúng ta đang mất tích ở Trung Quốc đấy à?"
Bị Triệu phu nhân quát, ông ngẩn người mấy giây rồi mới à lên, sau đó vẻ mặt kích động nói với La Cao Dự.
"Sao con lại lục tung đất nước người ta lên như thế, thật không có phép tắc. Cả một quốc gia đâu phải việc mà một gia tộc nhỏ bé như chúng ta có thể kiểm soát. Con chỉ cần thiêu trụi cái Tần gia là xong, dám khi dễ con dâu của chúng ta bao nhiêu lâu mà giờ còn dám đem con bé giấu đi ư. Tưởng Triệu gia toàn người mù chắc."
Triệu phu nhân: "Phải, phải. Trực tiếp thiêu trụi là xong."
La Cao Dự: "..."
Vũ Lam Ân: "..."
Vũ Lam Ân không biết nên biểu tình gương mặt thế nào cho hợp lý, ban nãy cô còn lo lắng La Cao Dự vốn không có nhiều nhân lực và sức ảnh hưởng ở Trung Quốc, sợ anh không đủ sức tìm Tiểu Anh, định đề xuất ý kiến rằng cô sẽ bảo ba cô Vũ Kiến Bắc giúp đỡ. Nhưng hiện tại thế này, xem ra cô lo lắng dư thừa rồi. Hai vị trưởng bối đang ngồi đây, đừng nói là một Tần gia, e rằng là cả Trung Quốc cũng không thể đắc tội được.
Người đáng sợ nhất không phải là người chỉ có nhiều quyền thế, mà là người vừa nhiều quyền thế lại vừa nhiều liều lĩnh
"Ba, mẹ, không cần kích động. Chuyện này con sẽ tự có sắp xếp."
"Minh Minh, nhanh nhanh đón Tiểu Anh về đây, đừng để con bé chịu khổ nữa."
"Nghe nói con bé nấu ăn thật quá ngon, mẹ vô cùng mong chờ."
"Không được, tôi còn biết con bé từng đoạt vô địch bóng bàn cơ đấy, phải đấu với nó một ván."
"Ai cho ông cứ giành con dâu của tôi thế hả?"
"Con dâu của bà? Ai là con dâu của bà? Con bé cũng là con dâu của tôi."
"Ơ hay, thế con trai là ai mang nặng đẻ đau ra hả? Tất nhiên con dâu phải của tôi nhiều hơn."
"Không có tôi thì bà có con trai để mà mang nặng đẻ đau à?"
Vũ Lam Ân nhăn mặt, hai người này cứ lúc nóng lúc lạnh như vậy. Tuy nhiên, trong lòng cô đột nhiên nhẹ nhõm, La Thư Anh, em có biết một gia đình ấm áp hoàn hảo như vậy vẫn đang đợi ở em một cái quay đầu không?
Sự viên mãn đến cảm động này chỉ có thể dành cho một cô gái duy nhất là em, tại sao em vẫn chưa biết đến?
La Cao Dự bên kia ánh mắt yên tĩnh, có lẽ cũng sắp đến lúc rồi. Lần này chỉ cần tìm được cô, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa. Mặc kệ cô đã đủ tuyệt vọng khi bên người đàn ông mà cô chọn hay chưa, mặc kệ cô đang yêu hay đang hận, anh nhất định phải mang cô rời khỏi y.