"Bà xã, sao tâm trạng của em xấu vậy?"
Thiên Trường Khanh vừa gắp một cái đùi gà từ nồi lẩu bốc khói nghi ngút thả vào bát cho Vũ Lam Ân.
"Không có gì."
Cô đang suy nghĩ về cô gái Xảo Vấn đó, rõ ràng có điều không ổn. Thiên Trường Khanh không ngừng gắp thức ăn cho cô, khó khăn lắm Vũ Lam Ân mới đồng ý đi ăn cơm cùng hắn, tuyệt đối không thể để lãng phí cơ hội. Nhưng Vũ Lam Ân từ đầu đến cuối chưa hề động đũa, vẻ mặt trầm ngâm, rõ ràng muốn hắn tin rằng cô đang không có tâm sự cũng thật khó. Điều kỳ lạ nhất là, hôm nay cô không thèm bất mãn khi hắn gọi cô là bà xã.
"Bà xã, em như vậy thật làm anh tổn thương đấy"
Thiên Trường Khanh đau khổ chống tay nhìn cô, Vũ Lam Ân hừ lạnh lườm hắn. Sau đó, cô đột ngột đứng dậy.
"Em vào nhà vệ sinh một lát."
Vũ Lam Ân lảng tránh đi chỗ khác, nhanh chóng bấm số một dãy số ngoại quốc, La Cao Dự sau hai hồi chuông thì bắt máy.
"Dự, có một chuyện tớ bắt buộc phải hỏi cậu."
"Ừ"
"Xảo Vấn là người của cậu sao?"
Bên kia bình thản đáp một tiếng thừa nhận, Vũ Lam Ân trong lòng cả kinh, rõ ràng cô đã nảy sinh nghi ngờ nhưng khi nhận được đáp án chính xác từ La Cao Dự, vẫn không khỏi hoang mang.
"Dự, cậu quá liều lĩnh. Cậu không sợ..."
"Cô ta không dám."
Vũ Lam Ân muốn nói cho La Cao Dự biết, phụ nữ khi yêu chẳng có gì là không dám cả, hơn nữa đối phương là Tần Ngạo, một người chị gái như cô cũng không dám phủ nhận sức hút của y. Nhưng hình như cô lo lắng hơi thừa, La Cao Dự chắc chắn đã có tính toán.
"Đáng lẽ cậu phải nói với tôi ngay từ đầu, ૮ɦếƭ tiệt thật."
Thiên Trường Khanh ở bên ngoài đưa tay xoa xoa cằm, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú. Tần Ngạo hận La Thư Anh, La Thư Anh sống ૮ɦếƭ yêu Tần Ngạo, La Cao Dự lại yêu La Thư Anh, quả là một câu chuyện đáng để hắn theo dõi.
Hôm nay là ngày giỗ của ông nội La Thư Anh, cô theo lẽ thường sẽ cùng Tần Ngạo đi về La gia, nhưng người trở về La gia cùng y lại là Xảo Vấn.
La Cao Bá cùng La phu nhân không tin nổi nhìn cô gái trước mặt, giọng La phu nhân lắp bắp
"Tần Ngạo, đây là..."
"Đây là Xảo Vấn, so với gặp mặt La Thư Anh thì con nghĩ hai người sẽ muốn gặp cô ấy hơn."
La Cao Bá chống gậy đứng lên, tuổi già cùng sự ђàภђ ђạ của căn bệnh đau khớp làm chân ông hơi run, gật đầu đánh giá.
"Giống. Đúng là có nét giống với Tiểu Nhu của chúng ta."
Xảo Vấn rất biết lấy lòng trưởng bối, vội vàng đỡ La Cao Bá ngồi lại ghế, nở nụ cười ngọt ngào.
"Bác trai, cháu là Xảo Vấn. Tần Ngạo vẫn luôn nói cháu rất giống con gái đã mất của hai bác, hôm nay được cơ hội gặp mặt, cháu rất cảm kích."
"Không không, người cảm kích là chúng ta mới phải."
La phu nhân nước mắt lưng tròng, vừa nắm chặt tay Xảo Vấn vừa nói muốn nhận cô làm con gái nuôi, Xảo Vấn gật đầu đồng ý. Tần Ngạo ngồi ở phía đối diện, xem một nhà ba người nói nói cười cười, trong lòng lạnh lẽo.
Y không thích La Thư Anh, nhưng y càng không thích hơn chính là hai người tự cho mình là tốt đẹp này. Nếu họ không phải ba mẹ của La Thư Nhu, y đến một cái liếc mắt cũng không muốn.
La Thư Anh một mình ngồi trong phòng, giờ này chắc bọn họ đang cùng nhau dùng bữa. Trên tay cô cầm một khung hình nhỏ có Ⱡồ₦g ảnh chụp chung của cô và ông nội. Tấm ảnh là vào khoảng năm cô 6 tuổi, ông nội vẫn còn khỏe. Ông thường bế bổng cô đặt trên vai, mỗi khi La Thư Nhu được bố mẹ bênh vực, khiến cô thấy tủi thân, ông nội luôn là người bù đắp lại khoảng trống đó.
Đến quyền trở về thắp một nén hương cho ông nội, Tần Ngạo cũng tước đoạt của cô. La Thư Anh run rẩy mím môi, vết thương trên tay cô chưa lành hẳn, cảm giác vẫn còn đau nhức.
La Thư Anh tháo tấm hình ra khỏi khung gỗ, cô chạy đi tìm Thi Nhĩ.
[Thi Nhĩ, tôi sẽ đi khỏi đây]
"Đi?"
Thi Nhĩ kinh ngạc nhìn cô, La Thư Anh tưởng Thi Nhĩ không ngờ vì quyết định này của cô, nhưng không phải vậy, sau khi định thần lại, Thi Nhĩ nắm chặt tay cô.
"Cuối cùng cô đã thông suốt rồi sao, Tiểu Anh. Cô đáng lẽ phải làm điều này từ rất lâu rồi. Tôi giúp cô."
[Không, Thi Nhĩ, cô đã vì tôi mà chịu liên lụy quá nhiều rồi. Không cần, tôi có thể tự lo được.]
Thi Nhĩ không đành lòng để La Thư Anh như vậy, nhưng La Thư Anh cũng rất cố chấp, cuối cùng cô chỉ có thể đề nghị hãy để cô giúp La Thư Anh qua khỏi cánh cổng bảo vệ một cách nghiêm ngặt kia.
"La tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Khi hai người bảo vệ đứng ngoài dùng ánh mắt nghiêm khắc tra hỏi La Thư Anh, Thi Nhĩ tập tễnh từ xa bước tới, hai mắt đỏ hoe.
"Trí Phúc, Trí Khang, lão Mãn muốn sai tôi đi mua ít đồ dùng về cho biệt thự nhưng tôi không cẩn thận ngã trật chân nên không thể đi, tôi đã nhờ cô ấy đi mua giùm"
Trí Phúc và Trí Khang là hai chàng trai có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, bộ vest đen khiến họ càng trở nên nghiêm nghị lạnh lùng. Tuy nhiên, khi thấy Thi Nhĩ chật vật cũng có chút chần chừ. Thi Nhĩ nhanh chóng nắm bắt cơ hội, tiếp tục bổ sung
"Người làm trong biệt thự đều bận hết rồi, các anh hãy để cô ấy qua đi."
Một người làm muốn ra ngoài mua đồ vốn không phải là chuyện phức tạp như vậy, nhưng ai trong biệt thự cũng biết La Thư Anh là một đối tượng đặc biệt, không thể qua loa.
"Vậy lão Mãn đâu, chúng tôi cần lão Mãn xác minh chuyện này."
Ngay khi Thi Nhĩ và La Thư Anh cùng ngẩn người, không biết ứng xử thế nào thì một giọng nói vang lên phía sau.
"Cần tôi xác minh làm gì, đồ cần dùng gấp mà hai cậu cứ ở đây đôi co mãi thế."
Thiển Mãn chắp tay phía sau, ra dáng một quản gia nghiêm khắc khiến Trí Phúc và Trí Khang nhanh chóng mở cổng cho La Thư Anh ra ngoài. Trước khi quay đầu đi, La Thư Anh chỉ kịp nhìn thấy cái nháy mắt nhanh nhẹn và nụ cười vừa vui vẻ vừa xúc động của Thi Nhĩ.
Thi Nhĩ đi theo sau Thiển Mãn, để ý xung quanh không có bóng người, mới ghé vào tai ông thì thầm.
"Lão Mãn, ông tài thật đấy."
"Có gì đâu, chẳng qua tôi đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người."
Thi Nhĩ mỉm cười, một làn gió làm tóc cô hơi bay, trong lòng thầm chúc cho La Thư Anh mọi chuyện suôn sẻ, sau đó lại không kìm được nói với Thiển Mãn.
"Lão Mãn, thật tốt quá rồi, đúng không?"
"Ừ."
"Tần thiếu gia, chúng tôi không tìm thấy"
Tần Ngạo u lãnh ngồi ở sofa, Xảo Vấn bên cạnh lặng thinh không dám mở lời. Sắc mặt y lúc này vô cùng đáng sợ, Thi Nhĩ và Thiển Mãn bị bắt quỳ ở trước mặt.
"Tiếp tục tìm, lục tung thành phố này cũng phải tìm cho ra. Nếu một thành phố không thấy, phải tìm mười. Nếu mười thành phố không thấy, phải tìm khắp cả nước."
Giọng hắn băng giá cực độ, La Thư Anh quả nhiên dám lần nữa bỏ trốn. Xem ra một lần là chưa đủ để cô ta sợ hãi đến hết đời.
La Thư Anh thất thần ngồi trên giường, Vũ Lam Ân đưa một cốc sữa ấm đến trước mặt cô.
"Uống đi, em sẽ khá hơn."
Cô hơi mỉm cười, một tay nhận lấy cốc sữa Vũ Lam Ân đưa, một tay viết xuống cuốn sổ bên cạnh.
[Chị Ân, cảm ơn chị. Em không còn cách nào khác mới phải lánh tạm ở đây, ngày mai sẽ đi ngay]
"Không cần. Tiểu Anh thật sự không cần. Bây giờ có lẽ Tần Ngạo đã cho người tìm em khắp nơi, ở lại đây mới chính là an toàn nhất. Đừng đi đâu."
Vũ Lam Ân nắm tay an ủi La Thư Anh. Cô thật sự rất kinh ngạc khi biết La Thư Anh quyết định bỏ trốn, hơn nữa còn chủ động đến chỗ cô nhờ giúp đỡ. Xem ra, La Thư Anh đã thật sự thông suốt rồi.
Bên dưới tầng có người bấm chuông liên hồi, khiến La Thư Anh chợt thấy trong lòng sợ hãi. Không lẽ Tần Ngạo tìm đến đây rồi.
"Yên tâm, Tần Ngạo sẽ không thể nào nghĩ ra được em ở chỗ chị. Nếu có nghĩ ra được, chị cũng không để nó mang em đi."
Vũ Lam Ân trấn an La Thư Anh xong, cô xuống dưới mở cửa, Thiên Trường Khanh ồn ào bên ngoài.
"Bà xã, đến giờ ăn tối rồi."
Hai tay Thiên Trường Khanh xách túi lớn túi nhỏ thực phẩm để làm bữa tối, con người này tuy chẳng có gì tốt đẹp, lại hơi vô liêm sỉ bám theo cô hết ngày này đến ngày khác nhưng được một ưu điểm là nấu ăn ngon vô cùng. Thường thì cô sẽ đồng ý để cho Thiên Trường Khanh vào nhà dù miệng luôn cằn nhằn hắn, nhưng hôm nay thì không được.
"Ai là bà xã của anh, tôi ăn tối rồi. Anh mau về."
Thiên Trường Khanh ngẩn người mấy giây, tuy đây không phải lần đầu tiên hắn bị Vũ Lam Ân phũ phàng từ chối nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy lạ lùng.
"Bà xã, anh mua nhiều đồ như vậy chỉ để làm món em thích. Em thật là tổn thương lòng tốt của người ta nha"
Thiên Trường Khanh mặt mày đau khổ, nâng chân muốn thẳng tiến vào trong nhưng bị Vũ Lam Ân một lực đẩy ra làm hắn chao đảo suýt ngã. Cô bạn gái này của hắn cũng khỏe mạnh quá mức cho phép rồi.
"Không được, hôm nay tôi rất mệt. Cần nghỉ ngơi, không muốn người khác làm phiền."
Thiên Trường Khanh híp đôi mắt hoa đào, nhìn cô như dò xét, giọng hắn chuyển lạnh.
"Bà xã, em đang giấu người?"
Vũ Lam Ân chột dạ giây lát, sau đó cô nói mà như hét lên với Thiên Trường Khanh.
"Anh điên à? Ý anh là gì? Mà tôi giấu ai thì liên quan gì đến anh? Hả? Hả"
Thiên Trường Khanh sợ con mèo nhỏ này lại chuẩn bị hóa thành hổ lớn, cười ngốc với Vũ Lam Ân.
"Anh sai, anh sai. Anh không có ý đấy. Chỉ đùa em thôi."
"Anh về ngay đi."
Vũ Lam Ân lạnh nhạt lườm hắn, không có ý định nói thêm lời nào. Thiên Trường Khanh bất đắc dĩ chuyển số đồ trên tay cho cô.
"Vậy em để cái này vào tủ lạnh được không?"
"Được rồi. Giờ thì về đi."
Nếu cô mà không chấp thuận, chỉ sợ Thiên Trường Khanh sẽ ở đây ồn ào qua lại một lúc lâu nữa. Vũ Lam Ân ngẩn ngơ nhìn tủ lạnh đã đầy ắp đồ ăn, bất đắc dĩ day trán khi nghĩ đến cô chỉ biết úp mì gói mà không biết nấu bất cứ món gì. Cuối cùng đành nhấc điện thoại gọi đồ ăn ngoài.
La Thư Anh và Vũ Lam Ân ngồi đối diện trên bàn ăn, một người luôn miệng nói, một người yên lặng nghe, cảm xúc biểu hiện qua ánh mắt vô cùng rung động lòng người.
"Tiểu Anh, em có đôi mắt thật đẹp."
Vũ Lam Ân từng nhìn thấy hai chị em La Thư Anh và La Thư Nhu ở cùng nhau rất nhiều lần, cũng từng chuyên tâm nhìn ngắm đôi mắt của cả hai cô gái này. Rốt cuộc đã phát hiện ra, La Thư Anh và La Thư Nhu như hai bản sao y hệt, nhưng riêng có đôi mắt là khác biệt. La phu nhân là con lai Trung - Anh, vì vậy bà thừa hưởng một đôi mắt lục biếc, sau đó đôi mắt này lại được di truyền sang cho La Thư Nhu và La Thư Anh.
Nếu như La Thư Nhu có đôi mắt tĩnh lặng và hơi u tối nhạt màu, thì La Thư Anh có một đôi mắt xanh lục lấp lánh giống như vì tinh tú hiện trên bầu trời sau một trận mưa đêm. Một đôi mắt thể hiện được hỉ nộ ái ố của cả đời người, chân thật mà sống động.
La Thư Anh mỉm cười, mấp máy môi như là muốn nói cảm ơn Vũ Lam Ân. Sau khi ăn xong, Vũ Lam Ân vào phòng tắm pha nước, nhỏ vài giọt tinh dầu hòa chung với sữa tắm. Cô muốn chăm sóc La Thư Anh như đứa em gái của mình, à không đúng, mà là La Thư Anh với cô thật sự giống như một đứa em gái mà cô muốn quan tâm và lo lắng.
La Thư Anh mới đầu hơi chần chừ nhưng với vẻ mặt kiên quyết của Vũ Lam Ân, cô đành phải đồng ý ngâm mình trong bồn tắm. Mùi tinh dầu khỏa lấp khắp nơi, xộc vào mũi tạo nên cảm giác dễ chịu.
Làn da trắng xanh của La Thư Anh vẫn còn hiện vô số vết bầm tím, chỗ đậm chỗ nhạt, cô tháo lớp băng gạt trên hai mu bàn tay, giơ lên dưới ánh đèn.
Vết thương nhỏ nhưng sâu, miệng vết thương vẫn chưa khép lại, giống như một lỗ bị ᴆục khoét từ lâu trong tim cô vậy, không còn chảy máu, nhưng lại chưa thể thành sẹo. Không còn đau đớn đến có thể rơi nước mắt nhưng vẫn vô cùng nhức nhối.
La Thư Anh ngâm hai bàn tay xuống nước, có chút đau xót truyền đến làm hai tay cô cứng đờ. Cô thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng mình được tắm rửa đàng hoàng như vậy là khi nào. Những trận đòi roi, những công việc nặng, những giấc ngủ ít ỏi chậm chờn, những bữa cơm khô khốc vô vị...mọi thứ từng ngày từng giờ ăn mòn con người cô. Nước mắt và máu lẫn lộn chảy xiết đến khô kiệt.
Cô không còn nhớ được, lần cuối cô thấy tim mình đập rộn lên vì Tần Ngạo là khi nào. Sợ hãi, hoảng loạn, chán ghét, mệt mỏi...mọi thứ cảm xúc đã thay thế cho rung động đầu đời đẹp đẽ.
Tần Ngạo, cô đã thực sự chạy thoát khỏi gọng kìm giam hãm tàn nhẫn của y chưa? Hay phải chăng hắn sẽ sớm tới thôi...sớm tới để bắt cô trở về. Tần Ngạo, tha cho cô được không. Làm ơn tha cho cô được không?