Hôn Nhân Tàn Khốc - Chương 09

Tác giả: lanD1999

Tần thiếu phu nhân!
Có nằm mơ Xảo Vấn cũng không thể ngờ, cô gái trước mặt này chính là Tần thiếu phu nhân. Hai ngày ở cùng Tần Ngạo, cô đã mua chuộc được một người làm, biến cô ả thành thân tín của mình, nắm bắt mọi chuyện đang xảy ra ở nơi này.
"Cô tên La Thư Anh?"
"Hỏi cô đó, câm sao?"
Một cô gái đang đứng bên cạnh mượn uy Xảo Vấn lớn tiếng với La Thư Anh.
"À, tôi quên mất. Thì đúng là cô bị câm còn gì."
"Mai Loan, không được nói vậy."
Bị Xảo Vấn nghiêm khắc chỉnh đốn, Mai Loan im lặng không dám nói gì thêm. La Thư Anh đứng ở trước mặt hai người họ. Tại căn phòng này, La Thư Anh đã chịu bao trận đòn roi ђàภђ ђạ của Tần Ngạo. Cũng tại căn phòng này, cô bị y cho người hãm Hi*p. Rồi tại căn phòng này, y bắt cô chứng kiến cảnh Thi Nhĩ bị làm nhục, y bức cô phải cắn lưỡi hủy hoại giọng nói của chính mình, cả đời làm một người câm. Giờ, tại căn phòng này, đồ đạc được sắp xếp lại theo sở thích của Xảo Vấn, không gian thuộc về một đôi tình nhân thật sự.
Hai ngày nhịn cơm chỉ uống nước trắng khiến dạ dày La Thư Anh không ngừng đau thắt, cơn đói cồn cào ђàภђ ђạ cô từng phút. La Thư Anh cắn môi cố gắng để hai chân cô không run rẩy kịch liệt, gương mặt tái nhợt không còn sắc khí. Có thể đứng vững đối với cô hiện giờ cũng là một cực hình.
La Thư Anh lấy 乃út và sổ trong túi trước bụng, tay cô run rẩy viết những nét nguệch ngoạc.
"Phải. Tôi là La Thư Anh. Cô chủ có gì căn dặn."
Xảo Vấn nhìn chữ La Thư Anh viết, thầm nghĩ một câu đơn giản đã có thể đoán biết được tính cẩn trọng của cô gái này. Lời nói theo kiểu 7 phần lịch sự, 3 phần kính trọng khiến đối phương không thể bắt bẻ gì thêm.
Bỏ qua danh phận Tần phu nhân trên giấy tờ, ở biệt thự này hiện tại Xảo Vấn mới chính là người phụ nữ đường đường chính chính của Tần Ngạo, được y yêu chiều. Chỉ sợ một cái nhíu mày chán ghét của cô, La Thư Anh cũng khó mà sống yên.
"Lão Mãn, phải làm thế nào bây giờ."
Thi Nhĩ lo lắng đi lại, Xảo Vấn gọi La Thư Anh lên phòng gặp riêng quả không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Cô ấy sẽ không chịu nổi."
Hai ngày nhịn cơm làm La Thư Anh giờ chẳng khác gì một cái xác vô lực, một ngón tay là đẩy được ngã. Thiển Mãn ngược lại với vẻ nôn nóng của Thi Nhĩ, ông hiểu hai người họ đều không có phương pháp giải quyết cho chuyện này.
"Nhưng hiện tại có một người..."
"Ai?"
Sân thượng khu biệt thự Hoàng Thái, thuộc quyền sở hữu của Tần gia, Vũ Lam Ân nổi nóng đập bàn, cái nghiến răng của cô khiến người bên cạnh hơi sợ hãi.
"Khốn thật, tên nhóc Tần Ngạo này!"
Ly cafe vì va chạm mà vô tình bắn vài giọt trên mu bàn tay trắng trẻo của cô, có chút nóng rát. Thiên Trường Khanh nói với cô hắn bận bịu xử lý công việc của Hoàng Thế thay Tần Ngạo vì y phải đi công tác dài ngày. Hóa ra là đi tìm một tiểu hồ ly, xảy ra bao nhiêu chuyện lớn mà cô lại không hề hay biết.
Thiên Trường Khanh khốn kiếp!
Thiên Trường Khanh ngồi trong phòng hắt xì liên tục. Tần Ngạo liếc mắt cảnh báo hắn một cái, rồi tiếp tục xem những bản tổng kết doanh thu một tháng qua.
"Không phải nói đi hai tháng mới về sao. Nhanh hơn dự tính những một nửa."
"Đúng vậy."
"Nghe nói cậu đem về một con mèo nhỏ xinh đẹp."
"Khá ổn"
Hắn biết, hắn biết. Thiên Trường Khanh tuy không thể hiểu hết toàn bộ con người Tần Ngạo, nhưng cũng nắm được đến 7 phần tính toán của y. Người đàn ông như này, sẽ không tự dưng tùy tiện đem một cô gái đặt bên người, còn bộc lộ rõ sự coi trọng nuông chiều như thế. Y nhất định đang có âm mưu.
"Tôi nói chủ tịch này, cậu không phải càng ngày càng tàn nhẫn rồi sao?"
Thiên Trường Khanh sống đến tận giờ, cũng chỉ yêu chân thành duy nhất một cô gái hung dữ ngông cuồng là Vũ Lam Ân. Sống đến tận giờ để trêu hoa ghẹo nguyệt vô số nhưng không hề khiến phụ nữ rơi nước mắt, đến hay đi đều sẽ được bồi thường thân, tâm đầy đủ. Thiên Trường Khanh thừa nhận hắn không hiểu cảm giác mất đi người mình yêu là như nào, hắn không hiểu cảm giác ђàภђ ђạ một cô gái thì có lạc thú gì. Hắn càng không muốn can dự vào chuyện riêng tư của Tần Ngạo nhưng cũng không thể phủ nhận những việc làm tàn độc của y đối với La Thư Anh.
Tần Ngạo dừng động tác, y ngả người châm một điếu thuốc lá, giọng nói vô thưởng vô phạt:
"Cái ૮ɦếƭ của Tiểu Nhu. Nhất định phải có người trả giá."
Mà người ấy trong mặc định của Tần Ngạo, chính là La Thư Anh. Y cần nhiều hơn sự đau khổ từ cô, y không để cô ૮ɦếƭ, cũng không cho cô sống. Y bẻ gãy đôi cánh tự do của cô, giam cầm trái tim mạnh mẽ và ngăn chặn dòng cảm xúc của cô. Để cho cô từ từ ૮ɦếƭ đi, với y là một loại hưởng thụ, cũng là một loại viên mãn.
La Thư Anh nghi hoặc nhìn khay đồ ăn bày biện trước mặt, Mai Loan khoanh tay ngạo nghễ nói với bằng chất giọng lanh lảnh chua chát:
"Ăn đi, cô chủ thưởng cho cô."
Nhìn thấy đồ ăn, nước bọt trong miệng tiết ra không ngừng, dạ dày cộn lên một cảm giác dữ dội, cô muốn bữa ăn này, nhưng chỉ dừng lại ở mức muốn mà thôi.
[Cô chủ, tôi đang chịu phạt. Không thể dùng bữa.]
"Cô dám từ chối cô chủ sao?"
[Cô chủ, xin lỗi cô. Tôi không thể trái ý Tần thiếu gia]
Xảo Vấn ngồi vắt chân trên ghế, dáng vẻ không giận không cười, bình tĩnh nhàn hạ, chỉ có đôi mắt là chăm chú quan sát La Thư Anh từ đầu đến cuối, không bỏ sót một biểu hiện nào dù là nhỏ nhất trên gương mặt trắng bệch nhợt nhạt kia.
"Ý cô chủ cũng chính là ý thiếu gia, cô chủ khoan dung như vậy, thiếu gia chắc chắn không để bụng"
Mai Loan nhẹ nhàng nói, vừa muốn nịnh nọt Xảo Vấn lại vừa muốn răn đe La Thư Anh, ép cô nhất định phải ăn bữa này. La Thư Anh sắp không còn sức, chữ viết của cô càng ngày càng không rõ ràng, cô đã đứng nguyên chỗ này suốt buổi sáng.
[Cô chủ, hãy bỏ qua cho tôi]
Nhu nhược cũng được, hèn kém cũng được, người phụ nữ trước mặt theo La Thư Anh nhận định là vừa khôn ngoan vừa kiêu ngạo, chắc chắn thứ cô ấy muốn là sự đắc ý. Vậy, La Thư Anh chỉ cần để cho Xảo Vấn suôn sẻ đắc ý.
Hơn nữa, một bữa ăn này càng không thể động. Bởi biết đâu nó cũng sẽ là bữa cuối cùng.
La Thư Anh yên lặng nhìn muỗng cơm được đưa đến trước mặt mình, rồi nhìn lên Xảo Vấn, gương mặt cô tái xanh, mồ hôi chảy trên trán nhưng không hề bộc lộ cảm xúc. Hai người phụ nữ bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương, nhưng Mai Loan bên cạnh thì đã hết kiên nhẫn.
"Ăn đi con câm này. Dám khinh thường cô chủ sao?"
Khay đồ ăn đột ngột đổ ụp xuống đầu La Thư Anh, cô mất đà ngã xuống đất, cơm cùng thức ăn vung vãi trên người làm bộ đồ nhem nhuốm.
"Xin lỗi Tiểu Anh, tôi sơ suất quá."
Xảo Vấn nói với giọng điềm nhiên, môi cô cong nhẹ vẽ thành nụ cười giảo hoạt. La Thư Anh gượng dậy, nhưng lại phát hiện tay mình đang bị Xảo Vấn giẫm lên, gót giày nhỏ nhọn hoắt như muốn xuyên qua lòng bàn tay cô.
"Xin lỗi, tôi lại bất cẩn rồi"
Xảo Vấn vừa đưa một tay ra để La Thư Anh nắm lấy, vừa nhận khăn tay Mai Loan đưa cho, phủi đồ giùm La Thư Anh.
Rầm!
Một cái đạp chân trực tiếp xông vào, âm thanh rất lớn thu hút sự chú ý của cả ba người trong phòng. Xảo Vấn như vô tình lại như cố ý buông tay, khiến La Thư Anh ngã bịch xuống sàn.
Xảo Vấn không quan tâm điều đó, cô nheo mắt nhìn cô gái vừa mới xuất hiện. Dáng người hoàn mỹ, gương mặt sắc sảo, mái tóc nâu dẻ buộc đuôi иgự¢ để lộ vầng trán tinh anh sáng mịn, ở cô gái này toát ra khí chất của một vị thiên kim, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
"Tiểu Anh, em sao rồi?"
La Thư Anh bất ngờ vì sự xuất hiện của Vũ Lam Ân, Xảo Vấn lùi về phía sau mấy bước nhường đường cho Vũ Lam Ân, thể hiện thái độ vô cùng lịch sự và thận trọng.
La Thư Anh hiện tại chẳng khác nào chiếc bánh bao ngâm nước, chỉ có thể cố gắng vịn vào Lam Vũ Ân đứng lên, cuốn sổ và 乃út đã rơi trên nền, cô ngửa tay Lam Vũ Ân dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay cô ấy mấy chữ.
[Em không sao]
"Con khốn này!"
Vũ Lam Ân tính tình nóng hơn lửa, cái nhìn giận dữ của cô phóng thẳng về phía Xảo Vấn, Mai Loan đã sợ hãi quỳ trên đất.
"Lam Ân tiểu thư, xin hãy bớt giận"
Nhờ vào cách xưng hô của Mai Loan, Xảo Vấn nhanh chóng đoán biết cô gái vừa mới tới cũng thuộc Tần gia, cùng Tần Ngạo chắc chắn có liên quan.
"Lam Ân tiểu thư, không biết tôi đã làm gì sai?"
"Mày làm gì Tiểu Anh vậy hả?"
Vũ Lam Ân thật sự phát hỏa, cô muốn tiến lên giáng cho Xảo Vấn một cái bạt tai, nhưng La Thư Anh lại đang quá yếu ớt, nếu cô buông tay bây giờ La Thư Anh sẽ ngã ngay trên nền, vì vậy Lam Vũ Ân chỉ có thể trừng trừng nhìn Xảo Vấn bằng đôi mắt đỏ ngầu.
"Nói cho chị biết bọn nó đã làm gì em, Tiểu Anh."
La Thư Anh cười nhợt nhạt, lặng lẽ lắc đầu. Nụ cười bây giờ của cô không phải là cách cười của kẻ yếu đuối ủy khuất, ngược lại nó thật sự quật cường và hiên ngang. Đến Xảo Vấn cũng bất ngờ vì biểu hiện này của La Thư Anh, đây không phải là thời điểm thích hợp nhất để những cô gái yếu đuối đáng thương hại như cô ta thể hiện sao. Vì sao cô ta không làm như vậy?
"Em còn đi được không?"
La Thư Anh gật đầu. Lam Vũ Ân để La Thư Anh khoác một tay lên vai mình, một tay giữ eo cô, dìu cô bước ra cửa.
"Đủ rồi. Em không cần phải ở nơi này nữa."
"Là ai muốn đem Tần phu nhân rời khỏi đây?"
Sau khi Lam Vũ Ân nói xong câu đó, bóng dáng cao lớn của Tần Ngạo đột ngột xuất hiện, y chắn trước cửa phòng, phía sau y là Thiên Trường Khanh. Vũ Lam Ân không quan tâm đến Tần Ngạo, cô lạnh lùng nhìn Thiên Trường Khanh trước tiên, khiến mặt hắn tái mét.
"Tần phu nhân của mày không phải đang ở trong phòng sao? Chị đây chẳng qua chỉ đem đi một cô hầu gái"
Vũ Lam Ân, nhếch môi châm chọc, nói năng không nể mặt ai. Xảo Vấn bất ngờ khi biết cô chính là chị gái của Tần Ngạo, nhưng vẫn quyết định yên lặng theo dõi tình hình.
"Chị, đây là chuyện riêng của em. Chị hiểu mà."
La Thư Anh muốn buông Vũ Lam Ân nhưng không được, tuy nhiên cô không hề né tránh Tần Ngạo, cái nhìn trực diện của La Thư Anh cùng nụ cười điềm nhiên của cô khiến lông mày y khẽ xô lại, đôi mắt rục rịch gợn sóng.
Vũ Lam Ân hừ lạnh, ít nhất Tần Ngạo vẫn còn biết cô là chị y. Nhưng để La Thư Anh chịu khổ như thế này, cô tuyệt đối không thể.
"Vậy, chẳng lẽ chị đây muốn mời em dâu đi ăn cơm mua sắm cũng phải xin phép mày?"
Lạnh lùng và nóng nảy, ngang tàn và dứt khoát, đều có thể dùng để hình dung người con gái trước mặt. Tần Ngạo trầm ngâm mấy giây, không vào phòng ngủ mà quyết định quay người chuyển hướng sang phòng sách.
"Nếu thế thì tùy ý chị."
Vũ Lam Ân dìu La Thư Anh bước xuống cầu thang, Thiên Trường Khanh còn ngẩn người nhìn Xảo Vấn ở trong phòng. Hắn biết Tần Ngạo đi Ý mang về một con mèo nhỏ khôn ngoan, nhưng không nghĩ con mèo này lại đặc biệt xinh đẹp như vậy, mà còn là xinh đẹp theo kiểu...ừm...kiểu của La Thư Nhu.
Khi Thiên Trường Khanh vừa định thần lại, đã không thấy bóng dáng của Vũ Lam Ân, hắn vừa đuổi theo vừa ý ới gọi cô.
"Bà xã, chờ anh với. Anh đưa hai người đi"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc